1/25/2009
Vứt bỏ bb!
Entry cuối năm, quyết định quẳng hết mọi thứ thuộc lọai bê-bê: buồn bực, bức bối, bệnh, bực bội, buồn bã, buồn buồn, ....
1/ Buồn buồn thứ nhất là hôm nay là ngày-cuối của chuỗi ngày trước-tết. Ai chứ tớ thì thấm nhuần cái câu của ông Xuân Diệu: xuân đang đến nghĩa là xuân đang qua! Xót... Có lẽ vì tớ ưa cái cảm giác sắp có điều gì đó hay ho xảy ra hơn là khi nó chính thức xảy ra. Haiz...
2/ Buồn bã thứ hai là 1 năm qua đi, chẳng biết tớ đã gặt được cái gì, còn lại cái gì sau một năm mất mát bi thương sóng gió và cả bệnh họan nữa. Cứ bình thường như mọi năm, vẫn không có gì tiến triển, kế họach bể ráo rọi, cái mình muốn nhất thì không có... Haiz... buồn bã một nỗi, tết coi tuổi thì nó bảo là năm nay Thích Lịch Hỏa, thế nào cũng đánh Đại Lâm Mộc cháy phừng phừng. Có thấy cháy đâu, hy vọng Thích Lịch Hỏa năm sau đủ lớn để làm điều đó.
3/ Bực bội thứ ba là bản thân tớ dạo này bị cái chứng gì mà cứ khóai chọc cho người khác nổi điên lên mới hả. Thừa biết ăn nói như vậy người ta sẽ phát khùng, thừa biết cư xử như vậy chẳng khác nào la hét lên rằng: tránh xa tui ra! Thế mà cứ khóai nói, cứ khóai làm. Hizzzzzz.... chắc là bị khùng. Hoặc lại quá chán, hoặc nản, hoặc muốn bỏ... Đôi khi lý do nó chỉ đơn giản là: không-cảm-thấy-muốn.
4/ Bệnh thứ tư là dạo này cứ xay xẩm, thiệt tình, nghi là cái nước khóang tớ uống nó làm nghẽn mạch máu quá, ...thêm cái tay đang yên đang lành bị căng cơ quá sức nữa. Idzaa.... Hết mau mau cho em còn ăn tết với chứ!
5/ Bức bối thứ năm là đã cố tình làm vậy rồi mà còn không hiểu cho là tớ đã quá nản với những-cái-cũ đó rồi. Không còn cảm giác thỏai mái, không còn cảm thấy vui, không còn muốn nữa. Chỉ cảm thấy mình bị lợi dụng để làm thỏa mãn khi người khác cần, còn không thì lại vứt lăng lóc. Không hiểu nằm ở lọai nào, chẳng đủ thân để mình có thể hòan tòan cho-không-đòi-lại mà cũng chẳng phải lọai có-qua-có-lại. Không có hứng nữa. Hy vọng đừng bị nói là thủ phạm ...
6/ Buồn bực thứ sáu là một mặt muốn hét lên, nói thẳng và dẹp tất cả, nhưng cái phần bị thống trị bởi cái lười nói rằng: đựoc gì mà làm. Ừ thì... điện thọai lại hư.
Haiz... nói xong rồi, vứt! Tối về viết entry mới dzui dzẻ tươi tắn hơn mí được! Yeah! Hết năm... Năm sau mọi thứ nhất định sẽ tốt hơn!
1/23/2009
Lăng kính
Tớ đọc được câu này trong một câu truyện đại loại như thế này: một người rất ngạc nhiên khi nhà dược thảo học phát hiện ra cây cỏ mực trong hàng hà sa số những cỏ dại trong vườn, bèn tò mò mà hỏi lý do, nhà dược thảo học chỉ mỉm cười, dắt người đó ra 1 bãi cỏ rộng và ném vào đó 1 tờ 1$, chưa đầy 2 phút sau đã có người tìm ra tờ 1$ đó, lúc này nhà dược thảo học mới từ tốn giải thích: tôi tìm ra cỏ mực dễ dàng vì tôi đang muốn tìm thấy nó.
Từ đó, tớ đem áp dụng cho các trường hợp trong cuộc sống. Chẳng hạn, trong một đám con trai đá bóng đông đảo kia, tớ vẫn có thể nhận ra cậu ấy dễ dàng, hay là phát hiện ra đồng xu trong đám đất đá, hoặc là đánh giá một cái gì đó là hay hoặc dở...
Ví như các nhà phê bình chỉ nhìn thấy mỗi chữ sex trong phim, còn tớ thì nhìn đựơc ý nghĩa của nó, vậy là hình thành 2 hệ tư tưởng khác nhau... nói không ngoa thì tự mỗi người tìm được cái mình muốn trong đám cỏ.
Ví như thằng nhóc hư đốn mà tớ ghét cay ghét đắng bên nhà lại là đứa con ngoan trong mắt bố mẹ nó, tớ nhăn mặt khi nó chửi thề còn bố mẹ nó thì tự hào vì nó biết nói.
Ví như Chí Phèo thấy Thị Nở thật là xinh đẹp. Và ví như tớ luôn nghĩ người đó hoàn hảo.
Ví như người ta nhìn thấy tớ ngạo mạn, trong khi tớ biết mình là đứa tự ti.
Và hàng trăm cái "ví như" khác nữa.
Nói cho cùng, đôi mắt ghi lại hình ảnh một người đang nhe răng, nhưng cái đầu quyết định rằng người ấy đang cừơi hay là khóc...
1/22/2009
Nhật ký 22.1
Một là hôm nay cùng với bạn Đào đi tung tăng từ 11g đến 5g30 chiều! Đầu tiên là đi coi Giải Cứu Thần Chết, cười tưng bừng, và cũng khóc tưng bừng nữa... hic! Sau đó lại lê lết đi ăn, rồi quay lại coi Đẹp Từng Centimet! Rồi đi về! Trời ... Xem luôn 2 phim, rồi ê mông, lạnh ê răng, gặp mặc nguyên cái quần váy ngắn tới nửa gối nữa! Oé ...
Hai là tối nay đánh bài ăn 120k! Kekeke... Gỡ vốn! Yeah yeah!
Ba là ngày mai thể nào cũng đi chơi tiếp.
Nhưng bực mình, haiz... hình như càng lúc tớ càng thấy mình sai lầm. Khổ, đang dzui mà bùm 1 cái hết dzui!
Bực bội.
Đẹp từng centimet
1/21/2009
Tết!
Harvest Moon
1/20/2009
Lịch sử - Rắn ăn đuôi - Số - Vĩ đại
Nói thế thì nghe chướng tai thật, phải tội sự thật thường không ngọt mà.
-------------------------------------------------
Trên đời này chỉ có một thứ tuyệt đối, đó là "không có cái gì là tuyệt đối".
Đây là câu nói cực kỳ yêu thích của tớ, nhưng thích vì lý do "ý nghĩa" thì chỉ chiếm phần nhỏ, thích vì lý do cấu trúc chiếm phần to hơn nhiều. Khi nói tới "cấu trúc", tớ không có ý nói đến chủ ngữ-vị ngữ, mà là nói về cấu trúc của ý nghĩa kìa! He he, nghe gì mà phức tạp!
Chắc ai cũng nghe truyện kể về một thiên tài bước vào một vương quốc làm chuyện gì đó xằng bậy, quốc vương ra quy luật ngặt nghèo là: khi đem ra xử tội người đó phải nói một câu, nếu nói thật thì sẽ bị xử trảm, còn nói dối thì sẽ bị treo cổ, và người đó chọn câu: tôi sẽ bị treo cổ (dối-> đem treo cổ -> thành nói thật, thật -> đem trảm -> thành nói dối). Kết quả là cả quốc vương và cận thần đều nổ tung cái đầu ra rồi tha cho thiên tài.
Còn một câu chuyện khác có vẻ ngược lại, đó là chuyện về thiên tài tìm đường vào làng thì gặp 2 người: 1 người luôn nói dối, 1 người luôn nói thật, hỏi rằng người đó phải làm thế nào để xác định tìm được đường vào làng. Câu trả lời rất đơn giản (mà tớ rất vui vì vừa nghĩ ra chứ không coi đáp án): "nếu tôi hỏi anh kia, thì anh ấy sẽ chỉ tôi đường nào vào làng?"
À, nói nhiều vậy, chỉ để chỉ về 1 thứ gọi là tình trạng "rắn ăn đuôi". Nếu một con rắn bắt đầu ăn từ cái đuôi của chính mình thì kết thúc sẽ là gì? Tớ thì chỉ có cảm giác là một cái vòng tròn vô tận, vô tận như chính bản chất của vòng tròn vậy.
Câu "tuyệt đối" cũng vậy. Nếu trên đời này quả thực không có gì là tuyệt đối, thì có phải bản thân của cụm "không-có-gì-là-tuyệt-đối" chính là một tuyệt đối hay không, và nếu đã có "không-có-gì-là-tuyệt-đối" là tuyệt đối, thì liệu nó còn là tuyệt đối hay không?
Rắn ăn đuôi.
-------------------------------------------------------------
Này, có bao giờ tự hỏi tại sao "thứ 6 ngày 13" là ngày xui?
Nghe đồn là, nguyên nhân chính thức nhất xuất phát từ đạo Cơ đốc giáo. Chúa bị tín đồ thứ 13 của mình là Juda phản bội vào ngày thứ 6, và Chúa bị đóng đinh trên cây Thập Ác cũng và thứ 6 ngày 13.
Nhưng tớ lại nghĩ khác (đã bảo cái đầu tớ rất chi là ngớ ngẩn mà). Thứ 6 ngày 13 xui vì nó là tập trung của 2 số xui: số 6 là số 13.
Vậy tại sao số 13 xui. Có nhiều lý do, chẳng hạn (lại xuất phát từ Cơ đốc giáo) rằng tín đồ thứ 13 của Chúa là Juda là kẻ phản bội, ... vv... Nhưng tớ tin rằng số 13 xui chẳng qua là vì số 12 là một số quá đẹp. Tựa như sự tồn tại của những cặp đôi trong vũ trụ mà cơ bản nhất là vật chất và phản vật chất, thì 12 và 13 tồn tại để bài trừ và cân bằng nhau. Vậy tại sao số 12 là số đẹp? Một năm có 12 tháng, một cái đồng hồ có 12 số, Hòang Đạo có 12 cung, Trung Quốc có 12 con giáp ... 12 là con số của thời gian, nói 1 cách miễn cưỡng hơn, 60 cũng là một bội số đẹp của 12.
Còn số 6. Cũng vì số 5 quá đẹp thôi. Giống như cái cân của Thiên Bình, số 5 đứng giữa 9 chữ số 1,2,3,4 và 6,7,8,9. Sao có 5 cánh, 5 nguyên tố cấu thành: kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, ... và theo một kiểu nào đó, số 5 gánh ở 2 bên 2 số xui: số 6 của châu âu và số 4 của châu á. Số 6 xui vì nó đại diện cho quỷ satan 666 (vì các giáo hội bị thiêu rụi vào 6giờ ngày 6 tháng 6 năm xxxx bởi quỷ satan), còn số 4 xui vì theo tiếng Trung Quốc (cái nôi văn minh châu á) thì phiên âm của nó "tứ" trùng với sự chết chóc "tử" (nên không có căn phòng số 4 trong bệnh viện). 5 là con số của sự cân xứng.
Gộp 2 con số xui ơi là xui là thì bọn con người chúng mình tự đặt ra cái ngày xui ơi là xui "thứ 6 ngày 13" (mỉa mai quá sức, đó là một trong những ngày ưa thích của tui).
Túm lại, tất tần tật những quy định - dù cho có đẹp như sự đối xứng của sao năm cánh hay quái gở như kẻ phản bội - cũng xuất phát từ cái đầu của con người mà thôi, vài trùng hợp xảy ra, vài ngẫu nhiên và vài sự duy diễn áp nhau tạo thành một cái định kiến, và định kiến phết màu tôn giáo, người ta sẽ cho rằng chúng là bí ẩn, và khi chúng thành bí ẩn, người ta lại tiếp tục tìm hiểu và mặc định nữa, vòng tròn lẩn quẩn trong cái đầu vĩ đại của con người.
-------------------------------------------------------
Nếu có một thứ mà tớ cho thiêng liêng, vĩ đại, đáng tôn thờ thì đó là cái đầu của con người. Mọi thứ đều xuất phát từ đó, việc bình thường như quét nhà, việc cao hơn tí như chơi piano, cao hơn tí nữa như kinh doanh, cao khủng khiếp như tình yêu, hay vĩ đại như nguồn gốc căn bản mọi thứ, tôn giáo, khoa học, phát minh, khảo cổ, cả cái vũ trụ này, tất cả đều nằm trong bộ óc của con người. Từ một thực thể nhỏ xíu trong vũ trụ, con người vươn ra nắm cả vũ trụ, nắm quá khứ, nắm tương lai, nắm cả không gian và thời gian.
Bộ óc của con người là thứ bí ẩn nhất của mọi thứ, và thứ vĩ đại nhất của mọi thứ trong cái vũ trụ này.
-------------------------------------------------
Trên đó là tất cả những suy nghĩ vụn vặt của tớ từ hôm qua đến nay. Vụn thôi, nhưng vụn bánh mì thì vẫn là bánh mì, chúng vẫn ăn được đấy thôi.
1/19/2009
Định kiến - Đúng Sai - Chân lý Tuyệt Đối
"Trong đời thường, thì người bình thường nhiều hơn hay người điên nhiều hơn?"
"Còn trong bệnh viện tâm thần, thì người điên nhiều hơn hay người bình thường nhiều hơn?"
Nghe thì có vẻ ngớ ngẩn thật, nhưng nó cứ làm tớ liên tưởng đến cái khái niệm đã ám ảnh tớ suốt: ĐỊNH KIẾN.
------------------------------------------------
Nhớ Tố Hữu đến chùa Tây phương thốt ra một câu: "Một câu hỏi lớn không lời đáp".
Nếu xét theo khía cạnh vật lý học, thì không những có 1 câu hỏi lớn, mà có những 3 câu, 3 câu hỏi mà tất cả mọi sự tồn tại trên đời này đều hướng tới mục đích trả lời cho chúng: rằng chúng ta đến từ đâu, chúng ta là ai, và chúng ta sẽ đi đến đâu - căn bản của sự căn bản!
Nhưng cái đó thì to lớn quá, có vẻ vạn năm nữa, tỷ năm nữa thì may ra...
Cái đầu nhỏ của tớ thì chỉ liên tưởng đến mỗi một câu hỏi duy nhất mà nghe qua thì ai cũng bảo là ngớ ngẩn (có khi nó là ngớ ngẩn thật -.-!) nhưng ngẫm hòai mà ngẫm không ra nổi:
Đúng hay là Sai?
------------------------------------------------
Nhớ đọc ở đâu đó một câu chuyện đại lọai thế này: một tên giết người hàng lọat trên đường ra chiến trường xử bắn vô tình đạp trúng một nhánh mầm đang mọc, hắn vội nhặt mầm cây đó lên, vuốt ve, đau đớn, và bật khóc, vậy người đó là XẤU hay là TỐT?
Tớ coi các chương trình từ thiện hoặc quyên góp từ thiện, cực kỳ cảm kích những Mạnh Thường Quân đã chi tay cho những họat động giúp đỡ người nghèo khó. Nhưng đồng thời cũng không kềm được câu hỏi "tất cả có phải vì người khác" khi các biển hiệu tên công ty của Mạnh thường quân đó treo lên suốt chương trình. Vậy có phải là tốt?
Tớ thấy bà hàng xóm không bao giờ bỏ một đồng một cắc cho thằng nhóc ăn xin ở các ngã tư, bà ấy lý giải: "cho bọn chúng thì phải chăng là khuyến khích nạn chăn dắt trẻ em ăn xin phát triển?" Vậy bà ấy có là xấu?
Anh A lao vào nhà đang cháy để cứu người, bất chấp cả tính mạng của mình, không nghĩ đến việc mình gặp nguy hiểm như thế nào, và cũng không màng đến việc người thân của mình sẽ như thế nào nếu anh ấy hy sinh mạng sống cho một người xa lạ. Vậy anh A là người tốt?
Anh B ăn trộm nhà người khác, vô tình bị chủ nhà phát hiện, thế là anh ta giết luôn chủ nhà, cướp sạch tiền chỉ để đem vào bệnh viện gấp cứu mạng em gái mình. Vậy anh B là người xấu?
Tốt hay là xấu?
-------------------------------------------------
Theo "tin đồn" nghe từ nhiều nguồn, một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Hoa: Dương Quý Phi cao 1m50 và nặng 57kg.
Theo con mắt nghệ thuật (thuộc trường phái ... hè phố) của mình, các bức tranh vẽ những bậc nữ thần thuộc hàng đẹp nhất trên Olympus như A-prô-đít, A-thê-na, Hê-ra ... trông ... xấu khủng khiếp. Mặt thì bèn bẹt, mắt thì nhỏ rí, tóc tai thì bù xù rối ren, vòng 1 nhỏ, vòng 2 to khủng, còn vòng 3 thì cứ xề xệ thế nào!
Những thiếu nữ Anh ngày xưa mặc váy phồng thật to để che cái vòng 2 to ọach và cổ áo khóet sâu khoe vòng 1. Sau đó một thời gian, thì họ siết cooc-sê thật chặt để vòng 2 nhỏ xíu lại.
Ngày nay thì người đẹp phải là người ốm - cao - mũi thẳng - mắt to - môi nhỏ - da trắng - chân tay thon thả - vòng 1 to - vòng 2 nhỏ - vòng 3 to vừa vừa - kèm theo chân dài - tóc ép hoặc xoăn mượt mà, nhuộm càng tốt ... => Đó là theo quan điểm cái đẹp tớ thấy ở xung quanh, còn xa xa thì không dám lạm bàn!
Vậy, quẳng Dayana Medoza và Thị Nở lên bàn cân, ai đẹp hơn ai?
-----------------------------------------------------------
Ngẫm thấy mình nhỏ rí nên đầu óc mình nó cũng nhỏ rí, tớ không dám lạm bàn các vấn đề to tát như Tốt-Xấu, Đẹp-Xấu nữa, nói chuyện To-Nhỏ cho dễ hiểu.
Hỏi bạn bè: 1 triệu có là to?
Vài đứa bật cười: trời ạ, 12 triệu của tao dạo vòng Parkson chẳng thấm vào đâu!
Thêm vài đứa nữa nói: thì cũng có giá trị trong chừng mực nào đó.
Ngẫm, tự hỏi lương tháng của một nông dân là mấy trăm ngàn?
Tớ giơ bàn tay của mình lên so với em bé, nhìn to như con hổ với con mèo. Tớ giơ tay của mình lên so với tay bố tớ, nhìn bé như con mèo với con hổ!
Vậy tay tớ bé hay là to?
-----------------------------------------------------
Suốt nhiều tháng trời học Triết, tớ thấm được có mỗi cái chân lý về sự tồn tại đơn độc. Rằng, dù cho có là cục đá xanh vô tri vô giác nằm lăn lóc trên đường thì có xét nó cũng không được xét trơ trọi mình nó, mà phải đặt nó vào quan hệ với môi trường xung quanh.
Việc đó khẳng định điều tớ nghĩ: không có gì trên đời này tồn tại vô nghĩa cả. Nhìn cục đá trơ trọi thế, nhưng có lẽ nó đã có quá khứ huy hòang (được đào ra chung với kim cương), hay nó sẽ có một tương lai tội lỗi (gây nên vụ tai nạn giao thông)... Hay đơn giản chỉ xét màu của nó thì so với mặt đường nó màu xanh, nhưng quẳng vào rừng thì nó sẽ ra màu xám vì không chọi nổi với cái xanh khủng khiếp của rừng.
Mọi thứ - tất cả mọi thứ được gọi là Vật Chất - đều tồn tại trong một mối chằng chịt các quan hệ, từ hữu hình và gần gũi, đến vô hình và xa xôi.
-------------------------------------------------------------
Đẹp-Xấu, Tốt-Xấu, To-Nhỏ ... gom chung lại thì vẫn nào trong cái vòng xóay khổng lổ của câu hỏi lớn: Đúng hay Sai?
Liệu việc tôi làm là Đúng? Liệu suy nghĩ của tôi là Sai?
Trong Titanic, lúc Rose gỡ tay Jack ra để thổi còi tự cứu bản thân, một số người bảo là Ích Kỷ, một số khác cho là Can Đảm (số này có tớ). Vậy ai nghĩ đúng, ai nghĩ sai?
Đúng-Sai là một câu hỏi chẳng bao giờ có lời đáp.
Có chăng thì cũng chẳng qua là một Định Kiến của nhân lọai trong một thời kỳ nào đó. Chẳng hạn Định Kiến về cái đẹp, Định Kiến về cái tốt. Cái chữ "Định Kiến" nghe có vẻ ghê gớm nhưng phạm vi họat động thì lại cực nhỏ: trong đầu óc mỗi con người mà thôi.
Một triết gia đặt trái táo ở giữa 2 người, vậy mà một người bảo là táo đen, một người bảo là táo trắng, và 2 người đều đúng, chỉ có điều họ nhìn ở góc độ khác nhau. Định kiến cũng vậy, nó là một phần nhỏ xíu trong cái đầu óc vĩ đại của nhân lọai, nó định ra vài tiêu chuẩn đế ĐÁNH GIÁ những sự việc. Vì vậy, với người này nó là Đúng, với người khác nó là Sai. Định kiến, chỉ là định kiến!
------------------------------------------------------
Vì vậy mới có câu : mọi sự so sánh đều là khập khiễng (mà thôi cái vấn đề so sánh thì chừng nào rảnh thì ngẫm rồi viết).
Túm lại, trên đời này không có ĐÚNG-SAI, chỉ có ĐỊNH KIẾN.
Hay nói theo cách khác: trên đời này chỉ có một sự TUYỆT ĐỐI duy nhất, đó là KHÔNG CÓ GÌ LÀ TUYỆT ĐỐI. (câu nói ưa thích của mình - chí ít là vào lúc này)
1/16/2009
Lãng nhách
Nhớ thu quá!
1/13/2009
Sống trên đời
1/12/2009
Nhức đầu
Biết rằng cái việc chán ghét đó chẳng qua chỉ là kết qủa của cơn tự mãn tồi tệ và cái tôi to khổng lồ, nỗi ám ảnh về cái rốn của vũ trụ.
Nhưng không kềm được. Không ngăn được cái đầu của chính bản thân mình. Không thể lôi nổi bản thân mình ra khỏi cái vũng lầy sự ích kỷ và chứng thóai hóa nhân cách.
Có phải mình đang tồi tệ đi? Có phải tất cả chỉ là xuất phát từ bản thân mình, từ cái đầu vốn bất trị - và càng lúc càng không thể kiểm sóat nổi? Hay tất cả những phản ứng này đều chỉ vì mình đang bị tác dụng bởi cái dung môi không như ý muốn? Hay tất cả chính là bản ngã tồi tệ của con người mình?
Ngồi đó mà gặm nhấm sức mạnh của cái người ta gọi là định kiến hay mặc định. Khi đã ghép một sự kiện, một con người vào cái mặc định đó thì bất chấp đó là việc gì, bất chấp cái gọi là trùng hợp, bất chấp cùng nhịp đập, mình gán cho nó cái mà mình vốn mặc định, và mình căm ghét nó!
Trời ơi...
Chứng minh nó giống hệt như bắt người ta chứng minh lịch sử là thật! Để chứng minh lịch sử là thật người ta cần cỗ máy thời gian huyền thọai, để chứng minh nó là thật mình cần khả năng thấu cảm truyền thuyết!
Mà nếu chứng minh được thì sao? Nếu không phải thì chắc chắn cái tôi đáng ghét của mình bị đấm một phát knock-out luôn, và chắc chắn mình sẽ rời xa vì phần nhỏ mặc cảm và phần lớn vì chán ghét. Nếu phải thì mình sẽ lại tự tôn cái bản ngã vốn ích kỷ của mình ra, và vẫn rời xa vì cảm thấy khinh bỉ.
Thôi, chẳng cần khả năng thấu cảm nữa.
Trước sau gì thì kết quả vẫn thế.
Đi thôi là vừa.
Trời ơi... giá mà người ta biết mình căm ghét bản thân mình thế nào trước khi người ta xuất hiện. Và giá mà người ta biết rằng điều mình còn căm ghét hơn đó chính là việc mình không còn là độc tôn!
1/11/2009
Đau đầu đợt 1
Đó - không gì khác hơn - là chuyện tiền bạc.
Mình muốn - rất rất muốn sở hữu một căn nhà đúng theo 3 tiêu chí: rộng - cây cối um tùm - ít người qua lại. Xét đi xét lại thì dự định của mình chỉ có 2 khả năng để thành hiện thực.
1/ Mua một khu đất trên ngoại ô Đà Lạt và tự design cất nhà
Ưu điểm: đạt được độ vắng vẻ và rùng rợn cần thiết, cây cối thì trên cả tuyệt vời, quá gần với thiên nhiên, thêm vào đó, tính ra thì giá khá rẻ, nhắm chừng khoảng 5 tỷ là mình xây xong nhà và mua được đất luôn, hoành tráng hẳn hòi!
Khuyết điểm: không đảm bảo an ninh và nếu sống lâu thì có vẻ hơi bất khả thi với đứa như mình. Bên cạnh đó, bất tiện ở chỗ muốn đi lại thì hơi khó khăn, và mạng hoặc cáp gì thì khó bắt vào. Chà ... gì chứ thiếu mạng và cáp thì khó chịu lắm! Còn nữa, chắc mẹ mình không cho mình ở kiểu đó đâu.
--> đánh giá: 2 sao cho sự khả thi và 5 sao cho sự tuyệt vời nếu tất cả các khuyết điểm được khắc phục.
2/ Mua nhà ở khu Phú Mỹ Hưng (với điều kiện là cái nhà được mình duyệt!).
Ưu điểm: tiện nghi, an toàn, đẹp, và hoàn toàn chứng minh mình là một con người bình thường, khỏi lo thiên hạ dị nghị.
Khuyết điểm: đố tìm ra một tiếng hú của sói hay dấu chân gấu trong sân nhà, cây cối có hạn, không kiếm đâu ra một khu rừng cho được, và đừng mơ có cái gì đó mình không bao giờ khám phá được hết như những bí mật trong khu rừng, phiền thêm một cái là xung quanh chắc chắn cũng có nhiều người (hy vọng - và nghe đồn là họ không thân thiện, tốt đấy!) Thêm một khuyết điểm to đùng là nó mắc khiếp hồn! Giá ở thời điểm hiện tại (đã hạ gần phân nửa so với hồi đầu năm 2008) là 18 tỷ trung bình. Chà... phức tạp thật.
--> đánh giá: 3 sao cho sự khả thi và 4 sao cho sự tuyệt vời nếu tất cả các khuyết điểm đều được khắc phục.
Haiz. Đau đầu quá, thôi quyết định vầy, trước hết phải lấy nó làm động lực cố gắng làm việc! Cố lên, năm sau kinh tế suy thóai chứ mình thì phải tiến lên!
1/10/2009
Dự định tương lai [1]
Tớ sẽ xây nhà.
Một cái nhà đáng mơ ước.
Cái nhà bằng kính hòan tòan, phía trước là con đường nhỏ xíu, ít người qua lại, có chăng thì người ta cũng đi bộ chứ chẳng lái xe làm gì cho ô nhiễm không gian và âm thanh. Đằng sau nhà là cả một khu rừng, rừng hẳn hòi, chứ không phải vườn tược gì cả. Khu rừng ấy có một cái đường mòn, mòn đến độ nếu không chú ý sẽ không thấy được nó. Tớ sẽ ở đó, mỗi ngày tớ sẽ vào rừng một ít, từng chút, từng chút khám phá khu rừng. Biết đâu hôm nay, tớ tìm được cái lá mới, hay ngày mai, tớ tìm được một con sóc đang nhai ngấu nghiến quả gì đó, hay đến một hôm nào đó, tớ phát hiện ra trong rừng có một cái hồ rộng, hoặc một con suối, hay tuyệt hơn, một cái vực thẳm sâu hoắm, đen hun hút mà không ai biết nó đưa đến đâu!
Thỉnh thỏang tớ sẽ bị kẹt trong rừng khi trời mưa như trút nước, nghe rõ thật rõ tiếng ễnh ương, tiếng chim chóc kêu thét, hoặc - nếu may mắn, tiếng gầm rú của một lòai dã thú nào đó. Thỉnh thỏang tớ sẽ bị lạc trong rừng - tốt nhất là vào ban đêm, để nhận ra cái gì gọi là hoang dã, có cơ hội bắt cái bản năng sinh tồn của mình họat động hết sức! Lúc đó, tớ sẽ hỏang hốt khi nhìn thấy một đôi mắt cú sáng rực tựa đèn pha, vài ánh nhìn đỏ ké của lòai nào đó trong bóng đêm, rồi tớ lại tìm được đường mòn, khấp khởi bước về, và biết thế nào là hạnh phúc khi trở về cái nhà của mình, biết thế nào là giá trị của sự an tòan, và biết quý cái bình an của mình!
Sáng sáng tớ sẽ thức dậy khi mặt trời chiếu ngay mắt, sung sướng bắt đầu một ngày với tách cà phê sánh đặc nóng hổi, tha hồ mà thách thức cái lạnh đến tê tái cõi lòng ở xung quanh. Rồi tớ sẽ ôm xô quần áo đi phơi ở dây phơi ngòai trời, và vừa sợ vừa thích thú tột độ khi phát hiện ra một dấu chân lạ ở ngòai sân đất ẩm có dấu chân thật to của một lọai thú nào đó, hoặc nếu quá may mắn, sẽ là dấu chân của người nào đó, chân trần, lạ lẫm, đế biết khi tớ ngủ tớ có một vị khách lạ.
Sau đó, tớ bật laptop và làm việc thông qua telecommuting. Sau đó sẽ quay lại viết văn hay vẽ vời, hoặc design cái gì đó, hoặc phá tan nát bức tranh nào đó rồi cười hề hề không dám lưu, hoặc sẽ vác máy chụp hình tông thẳng ra ngòai, chụp con đường, chụp cây xanh, chụp con sóc, hoặc bất cứ người nào đi ngang qua nhà tớ. Trưa trưa, tớ sẽ nấu một món gì đó, nhạt ơi là nhạt, bưng tô ra sân sau, ngồi vừa nhìn vào rừng vừa ăn, hy vọng trong đầu nảy ra một ý gì đó, hoặc sẽ bất thình lình xuất hiện một cái gì đó thật lạ!
Đêm, tớ tha hồ ngắm sao từ nóc sân thượng của mình, nếu có trăng thì tốt quá. Mọi thứ thật là yên tĩnh để tớ nghe một tiếng hú từ trong rừng rồi rùng mình lo sợ. Khi trời mưa thì tớ sẽ ngồi trong nhà, hướng ra khu rừng và chơi vài bản piano.
Nếu cần thiết, tớ sẽ đi ngủ.
Để làm được những điều đó, tớ bắt buộc phải làm những việc sau:
2/ học cách uống cà phê, và chơi piano.
3/ tìm cách nào đó đem wifi và truyền hình lên khu vắng vẻ đó mà không sử dụng một cái dây nào.
Cũng không nhiều việc lắm. Nếu tìm ra một đứa con trai phù hợp 100% với tớ, sẵn sàng sống trong im lặng và hoang dã, chấp nhận mọi thứ kỳ quặc của tớ, thì tớ sẽ đem lên đó sống chung cho vui.
Thế nhá!