1. Facebook của em mà em còn chia tay được theo anh thuốc lá đã là gì...
2. Ghi nhận những tích cực qua 11 ngày không xài facebook - hoặc đơn giản là do chưa tới kì hormones nữ phát huy hiệu quả, mình không sure về chuyện này.
- Kiên nhẫn hơn với tất cả mọi thứ. Dấu hiệu: đọc sách đỡ bị phân tâm hơn, dù vẫn phân tâm theo kiểu đang đọc thì đầu óc tự tạo ra một cuộc đối thoại tưởng tượng gần 30 phút.
- Siêng năng hơn. Ví dụ như chăm chỉ dọn dẹp hơn. Nhưng mà, có thể việc này là do bán ế quá nên cảm thấy phải thay đổi.
- Cởi mở và thoải mái hơn trong chuyện thử một thứ mới lạ, như coi một bộ phim mới. Đã có lúc mình chán chường tới mức tất cả những gì mình làm là lặp đi lặp lại những thứ cũ kỹ.
- Nhận diện cảm xúc tốt hơn. Tuy nhiên, cái này có vẻ là hiệu quả do đọc sách triết & sách tâm lý mà ra.
Nhưng có một thứ mà mình không bị, đó là lỗi thời. Không, hoàn toàn không. Những tin tức (đa phần chỉ có tác dụng tích cực duy nhất là khiến người ta cảnh giác với xã hội & môi trường sống hơn) ít khi có ý nghĩa gì lâu dài với cuộc đời vẫn được mọi người xung quanh cập nhật cho mình trong những cuộc nói chuyện. Nhưng, vì mình vốn đứng ngoài những cuộc hội thoại kèm theo (như comment của người đọc và cách bài báo được viết), nên có vẻ mình có góc nhìn tự chủ hơn. Và - kèm theo một cảm giác rất rõ ràng, mấy chuyện đó đ-có-liên-quan-gì-tới-mình.
3. Hôm nay mình có suy nghĩ như vầy: facebook là nơi người ta ném tin tức vô mặt nhau. Đúng nghĩa đen của cụm từ ném vô mặt nhau. Thay vì kể một câu chuyện có đầu có đuôi để trình bày cảm xúc, thì họ quăng cái phẹt cảm xúc vô mặt người ta, thí dụ, câu chuyện là sáng nay ra khỏi nhà bị chó dí, chạy xúc quần, còn dẫm phải phân bò, sau đó vô công ty thì đau bụng quằn quại, nhưng sếp vẫn mặt nặng mày nhẹ vì mình không hoàn thành deadline - well tối hôm qua cày phim khuya quá quên mất, nên giờ cảm giác của mình rất tệ. Người ta sẽ quăng lên facebook là: tôi cảm thấy thật chán nản.
Kệ-bạn.
4. Sau khi vật vã mấy ngày thì campaign google cũng chạy rồi. Campaign facebook đang chạy. Vẫn bán ế. Chưa ra đơn. Tuy nhiên, giống như đi học, ngộ ra được mấy thứ - điều này khiến bản thân tự tin hơn. Kiến thức và năng lực luôn khiến bản thân tự tin hơn là bộ quần áo hiệu.
5. Mình hiểu lý do tại sao mình hết cảm giác "uuu em này đẹp trai quá" với Anh Tú rồi, hôm qua mình nhìn Bùi Công Nam, về cơ bản thì không đẹp trai cao tráo như Anh Tú, nhưng cái aura cuốn hút hơn Anh Tú nhiều. Mình nghĩ, aura là thứ được rèn đúc qua rất nhiều thời gian, kinh nghiệm, trải nghiệm, đó là thứ không dễ có và cũng khó giải thích.
Aura cơ bản nhất có thể đồng nghĩa với sự tự tin, chất tự tin thuần túy nhất. Cái chất đó không đến từ việc bạn thực sự tài năng xuất chúng hay xinh đẹp nhất hành tinh, nó đến từ việc - nói trắng ra là - chẳng coi người khác ra gì. Có thể kể lại chuyện Howard Roark gặp Ellsworth Toohey, Toohey nghênh ngang nhìn Roark thất bại, rồi hỏi: anh nghĩ gì về tôi. Roark thản nhiên đáp: tôi không nghĩ gì cả. Việc "anh" là ai, "anh" nghĩ gì về tôi, thậm chí "anh" đã làm gì tôi, đều không quan trọng. Thậm chí tôi còn chẳng đủ bận tâm để nói 3 chữ kệ mẹ anh nữa. Tôi sống cuộc đời của tôi, thành-công hay thất-bại theo định nghĩa của tôi, vui-vẻ hay buồn-bã là tùy quyết định của tôi, anh không có phần can dự vào, và vì tôi không quan tâm anh, sự tồn tại của anh cũng chẳng có tí ý nghĩa nào với tôi cả.