Mình nghĩ là, khi mình đã say đắm nó và xem tận 20 tập mà chưa chán thế này thì mình nên viết gì đó về nó.
Ý mình là
Gossip Girl
[Mình luôn luôn bị lạc hậu so với thời đại mà]
Mình tính gọi tắt Gossip Girl là GG, nhưng - trùng hợp một cách nổi da gà, nó gợi mình nhớ một thứ khác - mà mình hiếm khi có cảm tình, nên đành gọi tên nó trọn vẹn vậy.
Và mình cũng không rảnh để tóm tắt nội dung của nó. Hơn nữa, chẳng ai có hứng đọc.
Thế thì sao không trút giận, như thường lệ, nhỉ?
Đầu tiên, thằng bé làm mình thất vọng nhất toàn phim là thằng
N.
Lúc đầu dòm mặt nó, omg - thật là một thằng bé đẹp trai, mắt xanh mặt gầy, chuẩn người mẫu!
Vấn đề là những đứa đẹp đẹp luôn luôn là những đứa đầu rỗng.
Ôi ~ không lẽ từ nay gọi ảnh là anh đầu rỗng?
Đùa thôi, chứ thỉnh thoảng thì ảnh cũng act cool. Nhưng, xem nào, lúc đầu lơ B và mơ tưởng về S như thể S là mối tình sâu đậm của anh vậy, nhưng khi có thể có được S thì anh lại mơ về B, sau đó chạy theo 1 thằng lừa đảo mà cứ cho đó là hình mẫu gương sáng của mình - để rồi C phải ra mặt cứu anh, hễ có chuyện gì thì lại phải chạy đi kiếm người để kể lể, từ B, S, C, và cả V, cả J lẫn con mụ Catherine? Oh ~ anh không đàn ông chút nào N à...! Tới nỗi nếu anh đi tìm D một ngày nào đó để tâm sự thì mình hứa sẽ ném ảnh vào danh sách UKE khó ưa của mình đấy.
Còn gì nữa nhỉ?
À, hẹn họ với một con mụ già ngang ngửa mẹ mình, và kinh khủng nhất, anh - vì cái sự TỰ ÁI dog die ủa mình, từ chối sự giúp đỡ tài chính của C và bảo anh có thể tự giải quyết vấn đề của mình được. Anh giải quyết bằng cách nào?
Hahaha ... có bao biện kiểu gì đi chăng nữa thì cũng là BÁN THÂN thôi N à ...
Nói tóm lại, N chính xác với những gì C nói:
"Cậu luôn biết rất rõ rằng cậu không thích thứ gì, nhưng có bao giờ cậu biết rằng cậu thực sự thích cái gì chưa?"
Đó là hình mẫu của các cậu trai nhà giàu bi kịch tự kỷ, không bao giờ biết trân trọng thứ trước mặt mình, mơ hão về những thứ xa xôi và lý tưởng như hòa bình thế giới hoặc cứu tầng ô zôn.
Thứ hai, bé
B.
Một đứa bgirl đáng mặt bgirl.
Nếu có ai đó xứng đáng được gọi là công chúa trong phim này, thì đó là B.
Chảnh, coi thường người khác, sẵn sàng tổn thương người khác để bảo vệ mình, không từ bất cứ thủ đoạn nào để báo thù, lúc nào cũng cho là mình biết mọi thứ, rằng mình là nhất, rằng mình tuyệt vời hoàn hảo ... Và vô vàn tính xấu khác, nhưng bản chất không hề tồi, mỏng manh, dễ tổn thương - mặc dù luôn có cách che lấp tổn thương đó bằng cách xù bộ lông nhím của mình ra.
Chuẩn đấy bé B à.
Bé trở nên cool hẳn ra khi bé dứt khoát với thằng N.
Thứ ba, bé
S và bé
D.
Mình đặc biệt thích cặp này trong season 1. Đúng chuẩn tình yêu chân chính. S là một cô gái tốt, hơi tự kỷ, hơi mạnh mẽ, không đáng chán.
D là một thằng đàn ông thực sự. Ừa, mình thích thằng bé này nhất season 1 [có lẽ season 2 thì danh hiệu này sẽ thuộc về C].
Thích nhất là cái đoạn khi bà ngoại của S bảo D, nội dung đại loại: cậu không xứng với S, cậu nên biết thân biết phận và biến đi.
Và D đã cư xử như thế nào? Mỉm cười, bảo với S: anh sẽ là người hộ tống em tới buổi tiệc. Bà ngoại knock-out! =))
Đàn ông như vậy mới đáng mặt đàn ông chứ! Cool!
Thứ tư, bé
J.
Tiềm năng bgirl rất cao. Cuộc chiến của B và J thực sự rất đáng xem, nói thẳng ra, nó là điểm mình khoái nhất trong season 1.
Cuối cùng thì bé trở thành ggirl để kết thúc phần 1, nhưng mình nghĩ phần 2 bé sẽ quay trở lại, vì nếu để bé ggirl thế thì coi như mất mỏ vàng của phim rồi =))
Và cuối cùng, anh
C.
Để coi. Cuộc sống trụy lạc, sẵn sàng 3 gái 1 giường 1 đêm. Rượu bét nhè. Đến nỗi khi nhắc đến cái tên Chuck Bass thì ai cũng ói mửa.
Sao nữa? Yêu B nhưng vẫn không muốn yêu 1 mình B.
Kiểu người thực tế đến mức thực dụng. Biết tận dụng lợi thế của mình, biết hưởng thụ, nhưng khá là cool khi yêu B.
Rất tiềm năng.
Chuyện của những người-lớn trong phim cũng cool không kém. Nhất là chuyện của bố D, Mr.Rufus và mẹ S, Mrs.Lily. Oh, rất cool!
Nói tóm lại, sự quyến rũ của Gossip Girl là xây dựng nhân vật rất tốt, không ai hoàn thiện, không ai là thánh và cũng chẳng ai hoàn toàn là quỷ.
Tập 10 SS1 - thanksgiving day, quả là một tập hay vô cùng!
Còn tập 17 SS1, khi mà S bảo: tớ đã giết người. Quả là làm mình thót tim - dù cái chuyện ấy chẳng kinh dị như mình tưởng.
Và, gì nữa? Diễn viên đẹp và khả năng diễn xuất miễn bàn, trang phục cực đẹp, nhất là mấy bộ của B.
Có điều, có lẽ vì khác biệt văn hóa, nên mình nghĩ, 16 tuổi bên đó đại loại như 26 tuổi bên mình? Từ ngoại hình đến tính cách và cách giải quyết vấn đề?
Ok.