9/25/2015

Dài dòng

1. Mình mới đọc xong Liar Game =.=
Và tất cả những suy nghĩ trong đầu mình là: cái búa gì thế này!!

Để kích động chống lại chính quyền thì thiệt tình là Hunger Game làm tốt hơn gấp 100 lần ấy. Còn để truyền bá niềm tin về lòng tốt của con người thì bất cứ cái phim hoạt hình nào của Disney cũng làm tốt hơn gấp 1000 lần ấy.

Liar Game hay nhất ở chỗ mưu tính, và bất kỳ chi tiết nào của game - dù lúc đầu nghe có vẻ thừa thãi - đều có thể lợi dụng và trở thành tử huyệt và đỉnh điểm của game. Nhưng mà, Liar Game bị giống Death Note ở chỗ những suy-tính-thiên-tài đặt tất cả mọi người vô thế thiên nga trắng, nghĩa là ai cũng có thể nghĩ ra những nước đi tối ưu nhất, vì thế họ sẽ rơi vô bẫy của thiên tài, nhưng thực sự thì hiện tượng thiên nga đen đầy rẫy ngoài đời - làm sao có thể chắc chắn là 100% người sẽ nghĩ đúng chóc thế có lợi đó? Giả sử có một đứa phá game và đi những nước hoàn toàn ngớ ngẩn, giống như cao thủ cờ vây chơi với đứa không biết gì, nó cứ thích đi bừa vô bất kỳ ô nào thì làm sao đoán trước nước cờ, đang bày thế hoàn hảo, nó ngơ ngơ chọt vô một con thế nào nguyên thế sụp hết.

Ngoài ra, Liar Game bị giống Battle Royale ở chỗ Thánh Nữ (Battle Royale thì là Thánh Nam Mồm To). Đặc điểm của dạng nhân vật này là mồm to, tuyên truyền lòng tin con người, nhưng nghĩ kỹ thì bọn chúng chẳng làm được gì cả, chỉ vì chúng là main nên au favor chúng nó quá nên chúng nó không chết...

Còn cái kết Liar Game. Mình thiệt tình không còn gì để nói. Tóm gọn nội dung lại thì là vầy: Liar Game, hay câu chuyện về một tổ chức hơi bị dư tiền và rảnh rỗi cùng với các người chơi dễ bị dọa nạt, thiên tài, dàn diễn viên nền dễ bị thao túng và bánh bèo vô dụng được buff lên mây ~

Mà nghĩ lại thì The Genius đúng một khuôn từ Liar Game ra. Nếu mình đọc Liar Game trước khi coi The Genius thì hẳn là mình đã nhìn với một góc độ khác hẳn rồi. Người chơi trong Liar Game là dạng nhân vật nền để buff main như Akiyama, Yokuya hay bánh bèo Nao. Và người chơi trong The Genius cũng vậy thôi, qua việc xây dựng hình tượng HyunMin và JungMoon, mình đã hơi nghi ngờ, vì tụi nó đều còn nhỏ, nên việc chúng nó chơi theo hình thức con dơi, bay qua bay lại gián điệp 2-3 chỗ có thể hiểu và thông cảm được, nhưng hãy xem kết quả là gì, JungMoon bị ghét tơi tả trong khi HyunMin gây dựng được một đống fan. Mình tự hỏi, có thực là JungMoon đáng ghét còn HyunMin thì không đáng ghét, cái cách mà thằng bé phản bội tất cả các bên và a dua chạy theo phe thắng trong cuộc đấu top 5 đâu có khác JungMoon. Vậy thì, vấn đề nằm ở đâu?

Quyền lực trong Liar Game không nằm ở thiên tài, bánh bèo, hay cái tổ chức rảnh rỗi dư tiền đó, mà nằm ở tác giả. The Genius cũng thế, quyền lực nằm ở ekip hậu kỳ. Tầm nhìn của chúng ta, suy nghĩ chúng ta bị dẫn dắt như thế nào, toàn bộ là do họ.

Và, lúc trước mình có nói, một nửa cái bánh mì thì vẫn là cái bánh mì, nhưng một nửa sự thật thì không phải là sự thật. Người ta có thể không nói dối về việc Gia Long cho trộn tro cốt của Quang Trung vào pháo và bắn ra biển, nhưng người ta có thể lờ tịt đi chuyện Quang Trung đã quật mộ cả gia tộc Gia Long...

2. Ấn tượng đầu tiên và ấn tượng cuối cùng luôn là ấn tượng nhất.

Một ví dụ điển hình là hình ảnh người giữ xe chu đáo, lễ phép và lịch sự đang được share ầm ĩ trên facebook trong thời gian gần đây. Người giữ xe luôn là người đầu tiên và cuối cùng người ta gặp mặt khi đến cửa hàng. Nếu khách vừa dừng xe, người giữ xe đã vồn vã dắt xe hộ bạn, tươi cười chào đón và lịch sự đưa vé, thì khách vô thức cho rằng cửa hàng này được tố chức thật chuyên nghiệp, vì đã tổ chức chuyên nghiệp nên thái độ đánh giá của họ với bất kỳ người nhân viên tiếp theo nào cũng dễ dãi hơn rất nhiều.

Dạo này mình đã 5 lần đọc được cái post so sánh vui giữa chó và mèo, trong đó, chó nghĩ "con người cho mình thức ăn và tình yêu vô hạn, chắc hẳn họ là Thượng Đế", còn mèo nghĩ "con người cho mình thức ăn và tình yêu vô hạn, chắc hẳn mình là Thương Đế". Ngoài chuyện hài hước và dìm hàng mấy con mèo chảnh chọe ra, thì mình nghĩ sâu hơn một chút, có thể nào, loài người cũng phân ra thành 2 dạng như vậy? Một dạng chó - có ơn phải trả, một dạng mèo - được voi thì đòi tiên.

Mình nghĩ là có. Tuy nhiên, việc này chẳng liên quan gì đến chuyện người đó thích nuôi chó hay mèo =.= . Hơn nữa, chắc chắn một người không thể là 100% chó hay 100% mèo, có thể đối với người này thì họ có cảm giác như một con chó, nhưng với người khác thì họ có cảm giác như một con mèo. Suy nghĩ của con người không bao giờ cố định, nên có suy luận giỏi cỡ nào thì đáp án mãi là 50-50.

Quay lại việc người giữ xe. Bằng cách tỏ ra vô cùng lịch sự, người giữ xe đã vô thức gieo vào khách suy nghĩ - dù mỏng manh - về một món nợ tinh thần. Và với những người khách - đặc biệt là những người với tính cách chó - họ sẽ tìm cách đáp lại - dĩ nhiên là bằng cách mua hàng. Lợi quá còn gì?

Và đừng quên poverty porn. Với những người mua hàng, người giữ xe thông thường sẽ được mặc định là người thuộc tầng lớp thấp hơn họ - và họ ít khi trông chờ một hành động tốt đẹp từ người giữ xe, việc anh ta lịch sự và lễ phép với họ bồi đắp thêm dư vị của kẻ thắng cuộc - và một khi đã thắng cuộc, người ta có xu hướng mất cảnh giác, nhu cầu chứng-tỏ-bản-thân khiến họ hào phóng, rộng rãi hơn rất nhiều.

Tất nhiên, chúng ta không loại trừ thiên nga đen, trong trường hợp này là những người tỉnh táo. Quyết định mua hàng của họ không mảy may bị ảnh hưởng bởi yếu tố ngoại cảnh. Ví dụ, mình chỉ có 3 đồng, cái điện thoại ở đó bán tới 5 đồng thì dù có bao nhiêu nhân viên cười với mình thì mình cũng không mua nổi. Nhưng, dù khách không mua hàng, cửa hàng vẫn thắng trong cuộc chiến viral rồi. Hãy nhìn mấy bài post trên facebook đi ~ Viral, hoàn toàn tốt đẹp và miễn phí, chỉ bằng một người giữ xe cúi đầu cảm ơn khách, cái giá quá hời! Khách ở thời đại này nắm rõ quyền lực của họ, họ không bao giờ tùy tiện viral không công cho một thương hiệu nào cả, trừ phi nó đem lại lợi ích cho họ. Ví dụ, Coca Cola in tên họ trên vỏ lon, ví dụ, khoe đang xài hiệu Shiseido đem lại đẳng cấp (do nó mắc). Chi phí để có những cuộc viral đó không hề rẻ. Viral việc người giữ xe lịch sự đem lại gì chọ họ, cảm xúc được trân trọng đã kết thúc lúc đó rồi, tuy nhiên, poverty porn vẫn còn đó, như đã nói, người ta có xu hướng mất cảnh giác và dễ dãi với những người mà người ta cho là thuộc tầng lớp thấp hơn mình, việc người giữ xe hành động vô cùng lịch sự với khách ngoài việc đem lại trải nghiệm mới mẻ, còn làm cho họ cảm thấy - "à anh này rất tốt nha, mình phải làm gì đó để tuyên dương anh ấy. Một post trên facebook thì chẳng mất gì."

Thậm chí cái post ấy có là một seed, thì phản ứng của khách cũng dễ chịu hơn rất nhiều so với việc khen sản phẩm, họ sẽ bị phân tán tư tưởng vào người giữ xe - một chuyện trông-có-vẻ không liên quan gì đến lợi nhuận của thương hiệu. Trong trường hợp này, họ vô thức tin vô điều kiện về hình ảnh một thương hiệu lịch sự, tôn trọng khách hàng, chuyên nghiệp và đáng tin. Vì - đến cả anh giữ xe cũng lịch sự như vậy mà!


3. Thế là mình đã từ bỏ facebook hơn một tháng. Cảm giác bứt rứt đã thay bằng cảm giác yên tâm.

Sự bành trướng của facebook càng lúc càng trở nên đáng sợ hơn là đáng nể. Lúc trước mình hay nghĩ, thậm chí những thông tin cỏn con lúc mình post status (thậm chí là status không thật) hay hình ảnh mình share, thì có ai thèm bận tâm đâu. Mình chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi không tên tuổi trong biển người này.

Ừ. Nhưng thể nào chẳng có lúc mình đi mua hàng? Vì thế, thể nào chẳng có lúc mình trở thành Thượng Đế? Mà thông tin của một Thượng Đế - hẳn là dù chỉ liên quan đến việc cái móng tay nào đang bị xước, hoặc hôm qua ăn món gì, cũng cực kỳ quý giá. Và thế là facebook trở thành một cái bể thông tin khổng lồ.

Và đừng bao giờ nghĩ cứ private thông tin của mình là xong cả. Bạn trông-có-vẻ private với người ngoài, nhưng chắc chắn bạn không bao giờ có thể private với anh Mark.

https://www.facebook.com/policy.php 

Đây, nói tóm lại, bạn đã sử dụng dịch vụ của facebook thì một động thái của bạn dù là nhỏ nhất đều được facebook tỉ mỉ collect. Và với các thuật toán của mình, facebook sử dụng và bán thông tin đó cho người cần thông tin đó nhất, là những người mà đối với họ bạn là Thượng Đế. Việc sẽ xảy ra như vầy:

Doanh nghiệp: Chào Facebook, chúng tôi là một cửa hàng bán quần áo ở SG, hàng của chúng tôi dành cho phụ nữ tuổi tứ 18-45, giá hơi cao một tí, kiểu dáng sang trọng thích hợp cho dân công sở. Chúng tôi đang cần quảng cáo.
Facebook: Vâng, chúng tôi có tập hợp khách hàng như vầy: chị A, B, C, D, E có like một page thời trang, chị ấy ở SG, tuổi 27, là dân văn phòng, chị ấy có thể quan tâm đến sản phẩm của doanh nghiệp đấy. Thế nên tôi sẽ đặt quảng cáo ở trang chị ấy. Chi phí để đặt là 1 đồng.
Doanh nghiệp: Ok, chúng tôi sẽ trả 1 đồng để tiếp cận chị ấy.

Và chị A ấy bị bán mà không hề hay biết.

Bạn sẽ nghĩ, ồ, vậy là win-win-win. Khách hàng được tiếp cận nguồn hàng tiềm năng, doanh nghiệp bán được sản phẩm, và facebook tiếp tục có chi phí để vận hành.

Yeah. Trừ việc, ai là người trả cho facebook chi phí để vận hành? Trông-có-vẻ là doanh nghiệp, nhưng người thực sự trả là khách hàng - khi họ mua hàng lẽ dĩ nhiên họ đã trả phần marketing cost mà doanh nghiệp tính trong đó. Tức là, nói tóm lại, bạn đã trả cho facebook chi phí sử dụng facebook của chính bạn thông qua doanh nghiệp. Bạn sử dụng facebook thì tức là bạn đã đóng phí rồi - dù bạn có ý thức được là mình đang chi tiền hay không.

Vậy, nếu bạn không mua hàng thì có phải là bạn đang được lợi không?

Cần phải nói thêm một điều, quảng cáo trên facebook được tính tiền dựa trên lượt view/reach, chứ không phải lượt bán hàng, thậm chí còn không phải là lượt tương tác. Bằng cách tính tiền dựa trên view - facebook hoàn toàn nắm dao đằng cán, khách hàng có để ý đế quảng cáo hay không, doanh nghiệp có bán được hàng hay không hoàn toàn là chuyện của doanh nghiệp. Có thể ví von, facebook đóng vai trò không khác một đứa sinh viên phát tờ rơi, có điều đứa sinh viên này trông-có-vẻ có tâm hơn một chút - nó chọn người mà nó cho là tiềm năng để phát tờ rơi cho họ. Nhưng, vẫn chỉ là "trông-có-vẻ" thôi.

Những sale hay đi bán quảng cáo facebook cho agency thường nêu ra rằng facebook giờ chiếm thế thượng phong lắm, có cả tỷ người đang xài facebook mỗi ngày nên việc quảng cáo trên facebook là một điều phải làm. Ớ, cả tỷ người? Năm 2012, Facebook tuyên bố có khoảng 83 triệu acct ảo. Đến 2014 thì Facebook bảo không biết có bao nhiêu acct ảo, đến 2015 thì facebook chính thức tuyên chiến acct ảo bằng rất nhiều đợt càn quét. Nhưng - mình vẫn đang có 10 accts ảo trong tình trạng hoạt động tốt đẹp, bạn bè cả trăm, update đều đặn. Và mình nghĩ đó là con số ít so với các marketer chuyên nghiệp. Thậm chí, ngay là người bình thường, đa số vẫn có đến ít nhất là 2 accts, hoặc là do lỗi và xóa bỏ accts, hoặc là lý do cá nhân trốn người này tránh kẻ khác (ha ha ha T_T) Vậy nếu chia ra, trung bình facebook không có đến 600 triệu người thật. Con số vẫn khá to và đẹp.

Nhưng, cái gì cũng có giá của nó. Càng nhiều người sử dụng thì chi phí mà một người phải chịu càng nhiều hơn. Giả dụ facebook chỉ có 2 người, thì doanh nghiệp chỉ cần phải bỏ ra tiền để quảng cáo reach 2 người, và nếu có một người mua, thì người đó chỉ phải chịu chi phí quảng cáo cho 2 người. Nhưng lượng người dùng là 600 triệu người, người mua phải chịu chi phí quảng cáo cho cả 600 triệu đó. Khách hàng tiềm năng của doanh nghiệp không tăng lên được, nhưng số lượng acct facebook vẫn đang tăng từng ngày, và để reach đến khách hàng tiềm năng giữa cả rừng acct facebook đó, doanh nghiệp phải chi nhiều tiền hơn, và khách hàng tiềm năng phải trả nhiều tiền hơn cho sản phẩm vì lý do đó (nếu không tăng giá, doanh nghiệp phá sản, xong ~)

Và đấy là những thứ chán òm liên quan đến chi phí và kinh tế. Nếu biết lợi dụng hơn nữa, facebook là một nơi mà người ta có thể xây dựng cả một đế chế.

Dĩ nhiên không phải bằng acct facebook rồi =.= Giả sử mình hoạt động trong lĩnh vực nhân sự, mình đang có ý định tuyển cô gái kia vào vị trí kế toán. Và khi search ra facebook của cô ấy, toàn hình tự sướng sexy khoe ngực bự, thì mình còn muốn tuyển hay không? Đấy là trường hợp ít tồi tệ nhất. Còn dân sale, facebook là nơi thu thập thông tin khách hàng tuyệt vời nhất. Ví dụ mình muốn tiếp cận để bán nhà cho anh A. Mình tìm được facebook của ảnh và có được trong tay thông tin là ảnh đã có vợ con, gia đình nhỏ của ảnh đang ở cùng với bố mẹ chồng, và ô, may mắn thay, post của vợ ảnh cho thấy có chút bất mãn với mẹ chồng. Thế là mình dễ dàng lập một kế hoạch chi tiết để tiếp cận vợ ảnh, tâm sự xoáy sâu vào bất mãn đó, và offer giải pháp. Tỉ lệ thành công của việc thu thập những thông tin trông có vẻ vô dụng này để lập chiến lược tiếp cận khiến cho việc bán hàng của mình tăng một tỉ lệ thành công đáng kể.

À, mà đấy là chưa kể đến khía cạnh lợi dụng phạm tội.

https://www.facebook.com/policy.php >> hãy đọc lại, và nhất là điều khoản Information about payments. Facebook thu thập TẤT CẢ mọi thứ. Yeah, họ sẽ không đánh mất uy tín bởi tài khoản nhỏ nhoi của bạn đâu, nhưng có gì chắc chắn là một hacker không làm điều đó? Bạn gửi tiền nhờ vào két sắt của ngân hàng thì tỉ lệ an toàn vẫn là 99.9%, 1/ngân hàng phá sản, 2/cướp ngân hàng.

Thôi dài quá rồi, nghỉ.

9/16/2015

Phát biểu cảm nghĩ

1. Bài toán Albert Einstein

Lúc trước mình giải trong 5 phút, sau đó chép miệng bảo Einstein nói điêu thế ~ Sau này ngẫm lại, với tình trạng 36% dân số thế giới mù chữ (1955) và chiến tranh bom đạn, người ta lo chạy loạn chứ ai rảnh mà ngồi giải, thì quả đúng là 2% vẫn là quá nhiều ấy chứ.

Tới bây giờ thì tỉ lệ mù chữ còn 18% (2015), giảm còn phân nửa, Internet phủ sóng đại chúng, giới trẻ rảnh rỗi nông nổi đầy ra, thì tỉ lệ đó hẳn là phải tăng lên 20%.

2. Trung Thu

Sau vụ bài báo về làng làm đèn trung thu truyền thống đang chết dần chết mòn, các bạn trẻ hí hoáy bảo nhau "phải cứu lấy truyền thống dân tộc". Mình vẫn cứ chép miệng nhún vai. Cứu một năm, có cứu nổi năm sau? Cái gì đem đến cho người ta lợi ích đương nhiên người ta sẽ tự động duy trì mà không cần nhắc nhở. Còn cái gì không đem lại lợi ích thì có cố gắng cứu vớt thế nào cũng thế thôi. Không phải mình phủ nhận truyền thống văn hóa, nhưng có những truyền thống thực sự nên trở thành những áng văn chương đẹp đẽ trên giấy mà thôi. Mùa này mưa, lụt lội, đứa trẻ nào còn dám cầm lồng đèn đi chơi trăng? Nếu may mắn không mưa không lụt thì xe cộ thì chật như nêm, đường nào hơi trống thì nó phóng xe như điên, phụ huynh nào dám cho con ra đường? Nhà cửa san sát, mấy đứa nhỏ kỹ năng sống không có, cầm đèn thấy lửa khoái quá quơ lung tung thì hỏa hoạn như chơi.

Hơn nữa, quan trọng nhất, mình thấy mấy cái lồng đèn truyền thống... không có đẹp T_T Thời đại trước nước  mình nghèo, đói, giấy kính màu dán lên khung làm bằng tre là thấy lung linh rồi, giờ thì ôi chu choa, thậm chí có bỏ mấy cái đèn điện tử sặc sỡ và ầm ĩ (và an toàn - miễn đừng có cắn liếm hay ăn nó vào bụng), thì ghé thử Hội An nhìn mấy cái đèn lồng tỉ mỉ rực rỡ, tự thú đi - cái đó mới gọi là đẹp chứ.

Hôm trước cũng xem tin nghe bảo là nghề đúc tượng đất gì đấy, cũng truyền thống - chỉ còn một nghệ nhân duy nhất tâm huyết với nghề, mình nhìn vô mấy bức tượng đất. Rồi tặc lưỡi chép miệng liên hồi. Chỉ nói nhỏ rằng, lưu giữ không có nghĩa là cứ phải giữ lấy nghề, lưu giữ chúng vào một bảo tàng lịch sử, chú thích đầy đủ, dạy dỗ con cháu đừng quên về sự tồn tại của một văn hóa như thế, là đủ rồi. Sao phải mang vác gánh nặng xã hội cho những người tạo ra những sản phẩm không có khách hàng chỉ vì hai chữ "truyền thống"?

(Huống hồ mình thấy tượng không đẹp chút xíu nào, nhìn giống con nít nặn... hiu hiu hiu)

3. Nút dislike của Facebook.

Một điều chắc chắn rằng nó sẽ không thể hoạt động giống nút Like được. Nghĩa là sẽ không có nút dislike ngay phía dưới bài post vì, chắc chắn một khi cho phép người ta dislike, facebook sẽ sập. Facebook được xây dựng với một nguyên tắc: nếu bạn thích, bạn không cần giải thích lý do, nhưng nếu bạn ghét - bạn cần giải thích lý do (comment) hoặc bỏ qua. Điều này giúp loại bỏ một số lớn lượng vênh váo vô lý lấy tổn thương của người khác làm niềm vui cho bản thân mình (vậy mà facebook vẫn còn đầy nhóc bọn này, thử hỏi khi có nút dislike thì mọi chuyện còn tới đâu nữa!!)

9/14/2015

14.9.15

1. Từ khi dấn thân vào con đường fangirl thì mình đã nảy ra một ý nghĩ quái gở là nếu có thể thu thập năng lượng của tất cả "cơn bộc phát fangirl" trên thế giới này thì chúng ta có thể tạo ra loại năng lượng sạch với dung tích khổng lồ đủ để vận hành tất cả các loại phương tiện giao thông trên đời này. Để dễ hình dung thì nó giống như chiếc xe của PingPong với Riley trong Inside Out - bay lên vũ trụ bằng năng lượng bài hát...

Bằng chứng cho việc cơn cuồng fangirl là một dạng năng lượng chính là việc khi cơn cuồng qua đi, fangirl mất hết năng lượng =)) Ahahahaah.

2. Bữa sinh nhật khá lặng lẽ. Má tự dưng đâm lo lắng, còn bảo chứ, sao không mở facebook lên cho người ta thấy sinh nhật mình người ta chúc mừng. Mình mắc cười quá. Mình chỉ thấy, rủi mà có đứa nào nhào vô bảo snvv/snzz/hpbd thì mình chửi nó chứ không vui vẻ nỗi đâu. Với lại, thấy nó cứ hèn hèn thế nào, người ta yêu quý tự khắc người ta nhớ, người ta đã không nhớ thì nhắc người ta nhớ làm gì? Trí nhớ có tệ đến đâu thì ngày người mình yêu mình quý cũng phải nhớ chứ, huống hồ người đấy sinh vào ngày mà nước Mỹ bị khủng bố... tivi báo đài ra rả suốt ngày, làm sao có thể quên?

3. Hồi nhỏ, mình nhìn cách người lớn phớt lờ sinh nhật họ mà cảm thấy lạ lùng và thương cảm cho họ lắm. Lớn rồi mới hiểu, hóa ra, chuyện lặng lẽ yên tĩnh qua sinh nhật mới là chuyện hay ho nhất. Tối đó mình pha trà ăn bánh ngồi coi crime scene tới 2 giờ sáng, cảm thấy ríu mắt lại và đi ngủ, cuộc đời đủ đầy quá sức. So sánh với việc phải lê lết ra nhà hàng, nhậu nhẹt bia bọt và nghe mọi người dạy đời thì cuộc sống với niềm vui ảo đó làm mình thực sự feeling blessed.

Càng lớn thì tiêu chuẩn về hạnh phúc của người ta lại càng thấp?

4. Bữa nọ, nhân dịp qua tuổi mới, mình trắc nghiệm lại một số thứ, EQ từ hàng Average đã lên Good, mình phát hiện ra rằng, EQ cao vì "dám thể hiện bản thân mình". Hóa ra, EQ cao là mấy đúa bị tự tin quá mạng, bất cần thời thế và chảnh cún?
IQ thì từ 138 còn 132 =.= chưa bao giờ mình lết vô được cái gọi là hội Mensa.

MBTI thì vẫn vậy, hoặc INTP hoặc INTJ. Gần đây là INTJ. Mình Introvert (hướng nội, cảm thấy vui vẻ thoải mái nhất khi không gặp người lạ) - iNtuition (có xu hướng thiên về các khái niệm trừu tượng hơn là các vật thể cảm giác được) - Thinking (quyết định được lập ra trên cơ sở nghiêng về logic hơn là cảm xúc) - và đôi khi là Judgement - lập kế hoạch trước khi làm, đôi khi là Perception - nước đến chân thì mới ứng biến. Mình, có tháng thì plan rất tốt, tháng lại buông xuôi tùy hứng (tháng 9 chẳng hạn), nên việc thay đổi trong mbti không khó hiểu lắm. Nhưng thay đổi cỡ nào thì cũng thuộc top rare.

Có phải đây là lý do mà ít khi hòa hợp và hiểu nổi đầu óc của nữ giới không?



5. Dạo này ít lết vô blog. Chủ yếu là vì bị gameshow lôi kéo, hết The Genius lại tới Crime Scene, tâm hồn thiếu nữ mộng mơ lại bùng phát cơn fangirl dữ dội. Nhưng thiếu nữ có tuổi rồi nên cơn bốc đồng có xu hướng thanh thủy hóa, không còn xôi thịt như trước. Mình thực sự thích bromance dễ thương, nhưng kiểu giỡn giỡn nắm tay nhau tung ta tung tăng, hoặc hợp tác với nhau chơi những người khác, hoặc dính với nhau saranghae các loại, bắn tim aegyo làm nũng, nhưng mình không còn cảm giác gì với gay porn nữa. Sáng này coi một đoạn vid 2 bạn xinh trai ôm ấp giỡn hớt với nhau tự dưng nổi hết cả da gà...

Mới lại, dạo này đã xác định mình là sapiosexual, bị ghiền những cái đầu thông minh sáng láng, những thứ đem lại nhiều suy nghĩ và kiến thức... Nên fangirl kiểu này thấy cũng bổ ích tí tẹo so với việc đi coi gay porn dạng tranh vẽ ngày xưa...

9/03/2015

Hello September, please be nice to me

Hello, September.

Tháng 9 đã về, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là bệnh lười đã trở lại và vĩ đại hơn bao giờ hết.

Mình bị chứng nuông chiều bản thân một cách cuồng nhiệt và hay lý giải cho chuyện này bằng lý lẽ cùn rằng "biết đâu ngày mai sao Chổi đâm vào Trái Đất". Chứng này đặc biệt mạnh mẽ khi đến các dịp lễ Tết, đặc biệt là sắp đến sinh nhật...

Sáng này page kia chia sẻ một cái post về Horoscope như thế này, và làm mình cười quá trời quá đất.

Độ đáng tin thì chắc cũng cỡ việc Trái Đất có hình cái bánh Doraemon thay vì hình tròn thôi. Nhưng độ hài hước thì thiệt vô đối. Đặc biệt là Sư Tử lại cần bánh bèo Song Ngư bảo vệ =))))

Hôm qua 2/9, và mình đã mừng lễ Quốc Khánh bằng cách ngủ nhiều hết mức có thể. Sáng ra thì 9g30 mới mở mắt và lò dò đi xuống, ăn uống xong, 12 giờ trưa bắt đầu ngủ một phát ngon lành đến 4 giờ chiều. Sau đấy lại ăn uống qua loa, 6g lên giường nằm đọc Hai Vạn Dặm Dưới Đáy Biển (btw, nhiều số quá), xong lên mạng ngồi ngắm gái đẹp xem nó làm cái gì mà đẹp thế để bắt chước, kết luận là phải thuê được stylist và có tiền thì sẽ đẹp, nên rầu quá nằm ngủ từ 9 giờ tối đến 7g30 sáng hôm nay. Tổng cộng thì trong vòng 24 tiếng đồng hồ ngày 2/9 mình đã ngủ 16 tiếng 30 phút và thức vỏn vẹn có 7 tiếng 30 phút. Quái lạ là càng ngủ thì mình lại càng buồn ngủ. Oaaaappp...

Tháng trước mình chi tiêu khá là tiết kiệm, ngoại trừ cơn cuồng khuyến mãi cuối tháng quất hết gần 800k tiền sách thì mình đã không lãng phí quá nhiều tiền cà phê chém gió và ăn uống bừa bãi ngoài đường.

Cập nhật một chút tình hình của những người xung quanh như sau: tháng sau con Soul đám cưới - việc nó đi Úc được hay không đang được trả lời bằng một cái nhún vai, tư tưởng của nó đã thay đổi - thay vì nhất quyết sống ở Úc hoặc một nước nào đó ở Đông Nam Á và không quay về Việt Nam thì nó dửng dưng bảo rằng "tao cũng luôn tính là sẽ về Việt Nam mà", mình trợn mắt bảo con này tráo trở chưa từng thấy, rồi cũng hề hề cho qua.

Sau vụ bị con Fu với con NY cho leo cây vụ Vũng Tàu bằng tin nhắn vô trách nhiệm kinh khủng - một con thì nhắn lúc mình lên xe được 1 tiếng, con kia thì nhắn lúc mình đến Vũng Tàu và chuẩn bị đi ăn tối, đều lý do là nó bận công việc, mình bực đến mức chửi thề cũng không muốn nên đòi xong tiền thì mình chiến tranh lạnh luôn, nhất quyết coi tụi nó là không khí - mà là thán khí chứ không phải oxy. Nhưng tính mình thù dai ngầm chứ không dữ dội quyết liệt - mà lý do chính là sắp tới sinh nhật rồi, ăn ở có đức một chút để còn nhận quà tặng nên mình quyết định thôi hòa bình lại, hí hí hí.

Tiếp theo và mới đây là vụ thằng em họ mình cà chớn mất dạy, lấy tiền của dì mình đi đóng Hutech hết 13tr sau đó đi đúng 1 buổi đầu nhập học, phán cho một câu "cái trường gì mà..." rồi nghỉ ngang, lấy lại được có 9tr. Nó nhất quyết theo ý định đầu của nó là đi học Hồng Bàng, dù mọi người đã hết lời can ngăn. Mình nhún vai, cũng tốt, giờ đời nó thì tự nó chịu trách nhiệm rồi.

À, con em họ của mình đã đậu đại học, dù nó học hành - ta nói chứ, không phải bết bát loại thường đâu nha. Nó gần như không hề học hành tẹo nào cả. Lúc người ta ôn thi tốt nghiệp, nó thong thả ra chợ bán phụ mẹ nó rồi thong thả ăn uống và tối về lấy cớ mệt quá thong thả nghỉ ngơi, nó đậu tốt nghiệp với điểm vừa khít là 5 điểm tròn, tổng thi 4 môn có 14,5 điểm, cộng 1,5 điểm nghề là 16. Vậy mà cũng đậu ĐẠI HỌC. Mẹ mình bảo, sự đậu đại học của con M là một minh chứng rõ ràng cho sự thúi hoắc của nền giáo dục Việt Nam. (Mình đã edit rất kỹ lời mẹ nó cho thêm phần văn vẻ của văn viết mà... hị hị hị)

Con Múp với bồ nó đang thắm thiết. Ba mẹ thì đã bớt lườm quýt, dù nói chuyện thì vẫn khó nghe như trước. Mình quyết định giúp đỡ nó bằng cách nói đỡ vài lời. Lòng tốt của mình chủ yếu xuất phát từ việc sắp tới sinh nhật rồi nên ăn ở cho có đức để có nhiều quà tặng ấy mà.

Mình mong quà tặng của mình là thứ gì xài được, giản dị, không quá tốn kém, ví dụ như giầy Converse dòng Chuck Taylor Classic cổ thấp màu tím hoặc xanh hoặc trắng cũng được ấy. Có 950k chứ mấy :((

Mấy bữa trước thấy ưng vòng Charm lắm, nhưng nghĩ kỹ thì một đứa mà quanh năm suốt tháng món nữ trang duy nhất trên người là cái vòng mã não do chật quá không gỡ ra khỏi tay được, thì vòng Charm chắc cũng chỉ tốn của mà thôi.

Nói đến đây thì mình thấy mặt mình dày mo...
Mei. Powered by Blogger.
© Moonland 2012 | Blogger Template by Enny Law - Ngetik Dot Com - Nulis