Cậu có thể bay được bao xa cứ bay, đi hít thở không khí ngoài kia, xem xem bầu trời ngoài ấy. Nhớ quay về thì tốt, cảm thấy ngoài đó tốt hơn mà không muốn quay về cũng được…
Nhớ đến tôi thì tốt, quên tôi rồi cũng không hề gì, tôi chỉ là thích cậu thôi, can tâm tình nguyện làm một số chuyện vì cậu…
Bởi vì tôi yêu cậu.
Thực ra thì truyện không angst tới mức đó, chỉ là khi đọc tới những dòng này, tự dưng thấy vừa ấm áp lại vừa xót xa. Ấm áp khi nhìn thấy trên đời có một tấm chân tình như vậy, và xót xa nhận ra rằng mình đang đọc truyện, ... thành ra cái câu "trên đời có một tấm chân tình như vậy" không thể tính là "trên đời..." được.
Vậy đó ~
Tôi vốn ngạo mạn như con ếch ngồi đáy giếng, cho rằng mình đã thông suốt cõi đời - đến nỗi nhiều lần bật cười rất khinh bỉ trong đầu khi nhìn người ta làm vài điều mà tôi cho là ngu ngốc.
Chẳng hạn, tôi cố nén lắm mới không chửi thề khi con bạn tôi bảo "cho đi thì phải nhận lại - đó là quy luật". Ngu ngốc. Nếu đòi hỏi "nhận lại" trong mỗi lần "cho đi" thì tự mình cho bản thân mình đi, đem cho người khác làm gì. Bạn cho tôi cục kẹo, và hôm sau tôi phải cho lại bạn 1 cục kẹo? Không đâu, cảm ơn, vậy thì bạn ăn cục kẹo của bạn đi cho rồi, đem cho tôi làm gì.
Lại nhớ, Lâu lắm trước đây, tôi ngồi quán cà phê nghe bà kia nói: "tại sao ảnh lại đối xử với em như vậy, em đã HY SINH cho ảnh biết bao nhiêu!" ... Lại muốn chửi thề, tôi - vì một số lý do cá nhân không tiện thừa nhận nhằm tránh sau này đọc lại sẽ ném vào chính mình một đống mỹ từ khốn nạn - CĂM GHÉT và KHINH BỈ những người có thể thốt ra câu đó. Nếu câu chuyện không liên quan đến tôi thì còn đỡ, nếu nhân vật đượcbị đón nhận sự hy sinh đó là tôi, tôi không ngại ngần mà chửi thề liền đâu. Tôi có mướn người ta hy sinh cho tôi à? Nực cười.
Nói tóm lại, bản thân tôi đã luyện tới cảnh giới: tôi tặng quà sinh nhật cho người ta không phải để người ta tặng lại cho tôi, hay biết cảm kích tôi, hay đón nhận tấm lòng tôi, thậm chí tôi cũng chẳng cần người ta vui vẻ nữa, đối với tôi mà nói, sự "cảm kích vui vẻ đón nhận" đó đôi khi cũng khó đòi hỏi lắm... - tôi chỉ cần bản thân mình thanh thản và vui vẻ mà thôi. Đã bảo là tôi ích kỷ mà...
Xí, điều đó không có nghĩa là tôi quơ đại 1 thứ xấu xí nhét vào tay người ta đâu nhé =)) =))
Nhưng ...
Nói cho cùng thì xung quanh tôi, người ta thích cái kiểu cho vật chất và nhận lại vật chất, hoặc vài người cao siêu hơn, cho vật chất/tinh thần và thèm được người ta cảm kích vui vẻ đón nhận.
Thành thử, nếu tôi không thích một món quà, tôi không thể làm vẻ mặt khó chịu được. Người ta dạy tôi, phải biết quý tấm lòng, người ta có lòng tặng quà cho mình, mình phải quý trọng... ờ ... tôi biết điều đó là đúng. Nhưng show ra cái bản mặt hạnh phúc khi mình đang khó chịu là khổ sở lắm. Thành ra, rất dễ nhận ra khi tôi mà thực sự thích cái gì đó, và cũng rất dễ nhận ra khi tôi chán ghét thứ gì đó – tôi trong sáng đơn thuần mà =))
Đến tận năm tôi tốt nghiệp cấp 3 thì nhị vị phụ mẫu mới chấp nhận chuyện khẩu vị tôi trái tính trái nết - không bao giờ ăn hành, giá và cái loại rau nêm. Tôi nghĩ cái sở thích đi ăn một mình của tôi cũng xuất phát từ chuyện nếu đi ăn chung, tôi mà gọi một tô phở không hành không giá thì thể nào cũng bị nghe kinh coran về cái sự dị thường của mình. Đến bây giờ, thỉnh thoảng mẹ vẫn lôi tô phở không hành giá rau thơm của tôi ra để phàn nàn, và tôi chỉ biết cười trừ, vì đó là MẸ, nếu là người khác, tôi sẽ sẵn sàng quát lên rằng: kệ tau - tau mà ăn thứ đó tau sẽ chết sẽ chết sẽ chết ~
Mẹ tôi cũng thường xuyên bảo tôi: "sống cho giống người ta một chút đi", "nhìn xung quanh coi có ai giống mình không", "thật là không giống ai!", và đỉnh cao là "như người ta thì phải bla bla, như người ta thì phải blo blo" - lặp lại như một câu cửa miệng. Khi học xong môn Văn Hóa DN, tôi thấy mẹ quả là 1 hình mẫu vô cùng lý tưởng cho loại "văn hóa phương Đông". Đến một ngày nào đó thèm nghe kinh coran của mẹ, tôi sẽ hỏi lại "giống người ta thì mình được lợi lộc gì hả mẹ?"
=)) =))
Nói cho đúng thì tôi cũng biết mình nông cạn và ngạo mạn mà. Ếch ngồi đáy giếng. Có lẽ vì tôi tự tin vào năng lực bản thân, tin rằng mình có thể tự sống mà không cần ai, nên tôi căm ghét cái thói nhờ quan hệ quen biết mà cầu thân chỗ này nhờ vả chỗ kia? Thành thử tôi không ép bản thân mình giống người ta để người ta ưa tôi.
Tôi đang sống trong cái xã hội mà sự nổi bật khác người sẽ bị bài xích không thương tiếc.
Thành ra, tôi có bao giờ dám sống đúng cái suy nghĩ của mình đâu, cụ thể là, tôi có bao giờ dám nói thẳng nói thật cái suy nghĩ của mình, rằng "hành động của tụi bây làm tau mắc cười quá" đâu ~ Tôi dám publish blog nói ầm ầm ào ào vầy là giỏi lắm rồi ~ tính tôi hèn nhát lắm ~ thậm chí không dám để lộ cảm xúc yêu ghét minh bạch mà.
"Dám yêu - dám liều ...!"
Có trời chứng giám tôi thèm muốn và khao khát thực hiện điều đó đến mức nào. Tôi thực sự nể phục những con người dám yêu một thứ gì đó, hơn nữa, còn dám liều lĩnh, dám đánh đổi để mà theo đuổi nó, có thể là một ước mơ, một đam mê, một người...
Tôi thì không dám đâu. Không phải tôi sợ chông gai, "đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người trở chứng hết muốn đi" ~~~~~~ =)) =)) Chủ yếu vì tôi rành cái tính của mình - hoặc, nói cho đúng, là vì tôi quá nuông chiều bản thân mình, thấm nhuần tư tưởng cụ Trịnh "Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt" - trước sau gì cũng một cõi mà về thôi ~ giành giựt bon chen làm gì. Nghĩ mà thấy thương tôi quá đi mất ~
Đấy, bởi vậy ... tôi đâu dám đổ thừa cho xã hội, chỉ vì bản thân tôi hèn, aish ~ tôi sẽ không chịu được ánh mắt và thái độ khinh bỉ dè bỉu người ta dành cho tôi đâu, tôi nhát ngoại cỡ đấy, dù miệng thì bô bô "kệ bà họ chứ, liên quan gì tôi, cứ thế mà sống cho vui vẻ bản thân", nhưng trong thâm tâm, tôi biết mình sợ...
Tôi cũng ghét bản thân mình lắm, nên đã bắt mình mạnh dạn lên 1 chút rồi. Ừ, 1 chút thôi ~ 1 chút thôi ~ và kết quả thì đúng là tôi đã mạnh MIỆNG hơn 1 chút =)) =))
Nói đi nói lại, thì cũng là như vầy:
Đọc xong truyện Góc Khuất, tự dưng trầm cảm. Truyện hay quá chừng, đến tận hơn giữa truyện thì 2 thằng mới kiss nhau một cái, mà cái kiss đó làm cho mình bủn rủn tay chân, muốn chảy ra thành sông thành suối ~ rồi đọc miết đọc miết tới những dòng cuối đó thì tự dưng muốn khóc [chỉ là muốn thôi, chưa khóc]. Sao thấy thương tác giả quá, chắc cũng cô đơn như mình mới viết nên những dòng đó. Tại sao cô đơn ư? Vì đặt tình yêu ở một vị trí quá cao mà, sao không cô đơn cho được, dù có hay không có bồ, thì vốn dĩ người bình thường [không phải các sama truyền thuyết] làm sao có thể cho tác giả một tình cảm đẹp hoàn hảo đến vậy? Bồ của tác giả nếu có cũng chẳng thể làm được điều đó ... Vậy đấy ...
... Thành ra, cô đơn ...
Diễn giải là vầy, vì hình tượng sama của lòng mình quá đẹp quá đẹp quá đẹp, nên lâu lâu quay sang nhìn thằng bồ mình một phát, trầm cảm cả ngày thấy tại sao mình có thể yêu một người tầm thường đến vậy. Và thấy chuyện mình yêu nó vô nghĩa quá, và tình yêu đó phàm phu tục tử quá, thế là tự kỷ, thế là cô đơn =)) =))
Ha ~ Mình thương mấy tác giả văn học lắm, vì mình quán triệt cái tư tưởng đó từ nâu nắm dồi mà ~ =)) =)) =))
Ôi ~ nói nhiều, hảo nói nhiều a ~
Tóm lại, truyện Góc Khuất đã thành một bộ truyện ưa thích của mình dồi đó nha ~