1/30/2024

Tết-crash

Hôm nay là ngày 30 tháng 1 năm 2023.

Và tôi đang Tết-crash. Chán ngán dễ sợ. 

Tôi sẽ không đặt ra resolutions nữa, vì đó là những lời hứa không có thực hiện được, chúng cũng giống như việc nhịn ăn giảm cân ấy, ăn sáng xong nghĩ thôi không ăn trưa + tối, ăn trưa xong nghĩ thôi không ăn tối, kết quả là nhìn bữa tối ngon lành xong nghĩ - thôi mai tính. Chưa kể, chúng còn tạo ra một cảm giác rất thất bại khi nhìn lại, mình hứa với mình rồi không làm, cảm giác còn thất vọng hơn khi người khác hứa với mình rồi không làm. Và kèm theo cảm giác bong bóng mộng mơ bị vỡ nát nữa. Đầu năm ngoái khi lết vào thị trường bitcoin, tôi đã mơ mộng dữ lắm, có thể x5 x10 tài khoản, có thể mua nhà mua xe, nhưng đến cuối năm thì tôi gần như mất trắng khoản đầu tư đó, tiền gốc còn không giữ được nói gì tới x5 x10, thật là buồn cười quá. Chưa kể, có những cú sập, những cú lừa đảo khiến tôi thấy mình như con lừa ngu ngốc. May thay là tôi chưa có chơi chứng khoán, vì không biết chơi, đã đăng ký tài khoản rồi nhưng không biết chơi và không có tiền nên không chơi... Cũng may thay là sau khi trầy trật thì cũng bán được căn chung cư, nhưng vỏ dưa gặp vỏ dừa, gửi ngân hàng nhằm ngay thằng SCB khủng hoảng. 

Tôi chả biết tình hình tài chính năm nay rồi sẽ ra sao, nhưng tôi đảm bảo là không tốt đẹp gì mấy, nếu cuối năm mà được như đầu năm thì cũng tính là win rồi. 

Năm nay tôi sẽ go with the flow thôi. 

Nếu có một điều mà tôi mong muốn, thì đấy là năm nay tôi sẽ tìm việc khác, tìm ra nguồn thu nhập khác. Sáng mùng 9 tôi nhìn cửa hàng trống rỗng do đhs bố tối cứ phải dọn cho trống mỗi lần tết dù đ' có khách khứa hay trang hoàng gì, để rồi qua Tết, cùng với cái feeling Tết-crash, thì tôi phải è cổ ra dọn xuống. Tôi nghĩ, thôi nghỉ mọe nó cho rồi. Nhưng đi làm thì làm cái gì đây? Với giới tính, kinh nghiệm và độ tuổi của mình, tôi đang là đối tượng bị ghét bỏ nhiều nhất trong thị trường việc làm, và tôi cũng chả muốn sáng đi chiều về đối phó với sếp với đồng nghiệp nữa. 

Còn về gia đạo, tôi nghĩ năm nay bố mẹ tôi sẽ ly dị, vì họ chán ghét nhau quá rồi. Mẹ tôi mỗi lần nhắc đến bố là chê bai trách móc trề nhún các thứ, nhưng tôi thừa biết đó là chứng mãn kinh nhu cầu tính dục không được đáp ứng đầy đủ gây ra. Tại sao tôi biết ư? Tại mẹ tôi cứ trút vào tôi những chuyện vợ chồng nhạy cảm ức chế của mẹ mà đ' chịu nghĩ rằng mỗi lần phải nghe mẹ nói là tôi lại muốn ói. Tết này tôi ức chế mẹ đủ đường. Mẹ ở dơ dã man, lười biếng dọn dẹp, lười biếng giữ cháu, ok, những chuyện đó không thành vấn đề, nhưng vấn đề là - mẹ thích tỏ ra siêng năng và RẤT thích bày vẽ cũng như chỉ đạo người khác. Tôi è cổ ra dọn dẹp nhà gần chết, chà cầu thang, móc rác dưới gầm tủ, lau bụi tủ, dọn sạch bách cái phòng khách xong, mẹ bảo "con dọn SƠ SƠ vậy là được rồi còn lại để mẹ", chị em tôi nhìn nhau, còn cái đéo gì để dọn đâu mà để mẹ? Mẹ qua nhà tôi - căn nhà ngày nào cũng quét lau tinh dầu bạc hà, ngửi thấy mùi nước xả vải xong kêu lên "nhà gì THÚI quá", bố đi kế bên còn nói "nhà nó thơm vầy mà kêu thúi", trong khi phòng mẹ 8 tháng không lau quét, mà tức mình nhất là khi tôi lau quét cho mẹ, mẹ lại nói "mẹ mới quét hôm qua", quét cmg mà phòng đầy rác đầy tóc. Mẹ tôi suốt ngày càu nhàu oán trách nhà nội không cho mẹ cái nhà - trong khi nhà ngoại đ' cho mẹ cái gì, dì tôi còn đi bán nhà CỦA mẹ để lấy tiền mua biệt thự ở, rồi mẹ dựa vào cái oán trách đó mà không thèm dọn dẹp. Mẹ lúc nào cũng "chờ đợi", chờ đợi bà nội cho nhà đứng tên xong mới dọn dẹp, nhưng lại rất thích chỉ trích tôi, mỗi lần lên nhà trước mà thấy vài hột bụi ngoài sân là kêu tôi ở dơ. Chị em tôi mỗi lần nói chuyện với nhau lại bảo, bà ngoại người ta giữ cháu mấy tháng trời, bà ngoại nhà này giữ cháu một buổi đã la làng la xóm, nếu chỉ vậy thì thôi đi, vì chúng tôi đã quán triệt chuyện con ai nấy giữ, nhưng không, bà ngoại không giữ cháu, không cho ăn, không nấu ăn cho cháu, nhưng RẤT thích chỉ đạo và ra lệnh và chẩn đoán và ra lời khuyên, thí dụ như, bà ngoại luôn có cớ gì đó để cho cháu coi tivi, nhưng nếu mẹ nó cho coi thì bà ngoại sẽ lên án gay gắt là không được cho nó coi tivi, nó đòi thì bà ngoại hét lên kêu mọi người vô đáp ứng (chứ bà ngoại không làm), mỗi lần bà ngoại giữ cháu là người xung quanh còn mệt hơn do nếu tự giữ nó thì nó đòi không đáp ứng là được, còn bà ngoại giữ nó thì nó đòi bà ngoại sẽ hét lên bắt mọi người đi làm cho nó. 

Mẹ tôi làm thì ít, nhưng kể công và truyền đạt kinh nghiệm thì nhiều. Hồi cháu còn nằm viện, mẹ tôi có chăm đâu, nhưng giờ thì kể như thể mẹ tôi ở đó suốt 24/7. Hồi bà ngoại tôi nằm viện, mẹ tôi chăm đúng 1 bữa mới nhập viện, nhưng hễ ai nhắc tới là "tao nè, tao là người đã làm abc xyz nè, tao khổ nhất nè". Mẹ tiêu tốn thời gian nhiều nhất vô cái vườn sen đá của mẹ, suốt ngày mua chậu mua đất đổi sang qua sớt lại. Mẹ ôm điện thoại nói xấu mấy bà dì bên ngoại, nói xấu người này với người kia, người kia với người nọ. Mẹ ôm điện thoại trả lời tin nhắn của bạn bè, mấy cái tin tào lao copy paste như tin nhắn chúc tết mẹ cũng làm ra vẻ rất quan trọng...

Hôm qua dẫn cháu qua, mẹ đang ngồi bấm điện thoại, cái bỏ điện thoại xuống  đi DỌN DẸP. Không chơi giữ cháu, mà đi DỌN DẸP, xong than thở mệt quá. Tôi bực mình quá sức, dứt khoát dẫn nó về. Chưa kể, mẹ sợ hàng bán không được nên không dám lên giá, kết quả làm gần chết nhưng tính ra lại thâm vô vốn chứ chẳng có tí lời nào, nghĩ sao món hàng bán 20 năm mà không chịu lên giá, xong lại bảo bố tôi chi trả lương thợ quá nhiều nên hụt tiền. Rồi lại than thở, lại rên rỉ, nhưng không bao giờ tăng giá hàng. Toàn đi làm lời cho người khác, còn than thở thì chồng con nghe. 

Người ta bảo, muốn cuộc đời nhẹ nhàng thì hãy tránh xa những người tiêu cực, nhưng không ai nói cho tôi biết nếu người tiêu cực đó là mẹ mình thì tôi phải tránh xa như thế nào? 

Hiện tại, mơ ước lớn nhất của tôi là bằng cách nào đó, tôi có một cái nhà của riêng mình, tôi sống cuộc đời của mình, đừng phải nghe mẹ than thở rên rỉ về cuộc đời và đời sống hôn nhân thất bại của mẹ nữa. Tôi cảm thấy chán ngán tới tột cùng rồi... 

Tôi có cảm giác đời mình là một mớ hỗn độn đầy thất bại. Trong tay chẳng có gì, sự nghiệp không, tiền bạc không, nhan sắc không, tình cảm cũng không. Thành công duy nhất của tôi đó là tôi sẽ dừng nòi giống của mình ở lúc này, tôi sẽ không kéo dài sự thất bại đó bằng cách có con và khiến cho nó cũng phải lạc lối, mệt mỏi, chán ngán, kẹt cứng như tôi. Tôi cảm thấy, chẳng có gì níu giữ tôi lại với cuộc đời này được, kiểu như, tôi muốn nhảy khỏi cầu thì chỉ cần thêm một cọng rơm nữa là đủ. Đến nỗi, suy nghĩ duy nhất an ủi được tôi đó là bất kỳ khi nào mình cũng có thể kết thúc mớ hỗn độn này bằng một cú nhảy. 

12/29/2023

2023 - in a nutshell

TỔNG KẾT 2023

_____________________________________________________________

1/ Career

Trì trệ khủng khiếp, mình cứ nghĩ là do mình lười, vì mình có thói quen vừa tốt vừa xấu đấy là tự nhận lỗi về phía bản thân nhiều hơn là hoàn cảnh, nhưng công bằng mà nói thì khoảng 6 tháng đầu năm mình khá là chăm chỉ. Lúc đó mình mới quen với notion nên mình rất có động lực làm việc mỗi ngày. Tuy nhiên, mình làm cái gì cũng không có tới cùng, cụ thể là mình không có rút ra bài học kinh nghiệm khi thất bại (well vì mọi plan đều thất bại mà).

Mình backlink cho web từ các nguồn social media gồm facebook, linkedin (new!), pinterest, instagram. Mình còn viết bài trong 5giay (sau đó thì bị khóa tài khoản do nó giới hạn được có tầm 20 bài viết), mình có viết bài trên blogspot của website. Nhưng sau đấy, vì không thấy kết quả, nên mình từ bỏ. 

Mình có dùng canva (new) để tạo ra album hình, mình có đầu tư chụp lại hình sản phẩm. Với mục đích là email marketing với các cửa hàng rượu và các resort. Nhưng không có feedback. Có duy nhất một cửa hàng rượu feedback lại cho mình, nhưng thái độ thì rất kẻ cả và đòi giá được kê lên gấp 3 lần giá gốc và mình không được cạnh tranh với họ. Mình thấy mông lung và phiền phức quá nên từ bỏ. 

Mình có dự định mở shopee nhưng không mở. Mình có dự định mở các account bán digital products. Ví dụ như etsy (chưa mở), creativemarket (chưa mở), google book (có đăng bán 1 cuốn sách ngũ hành, do mình tự làm, nhưng đến chính mình còn không muốn mua thì ai mà mua, google đợi duyệt thì mình từ bỏ). Ngoài ra còn có 1 trang mình đăng bán notion template tào lao, nhưng không được (vì notion template của mình quá tầm thường), thậm chí mình còn quên mất nó là cái trang nào rồi. 

Mình có dịch 2 cuốn sách là Dopamine Nation và Innate. Nhưng Dopamine Nation thì đã được dịch và xuất bản lúc nào không hay, còn Innate thì mình tự đánh giá là sẽ hiếm có nhà xuất bản nào chịu xuất bản cuốn sách nặng học thuật như thế. Mình có viết bài trên spiderum, cũng khá, mấy bài được lên top search, và được spiderum liên hệ muốn tạo video dựa trên nội dung. Nhưng hoài không thấy video gì cả. Nên mình nản. Lại từ bỏ.

Về công việc chính thì mình quyết định tự an ủi bản thân là quả thật năm nay ai cũng đói khổ. Tình hình kinh tế rất khó khăn do sau đại dịch rồi lại chiến tranh và mấy vụ bê bối tài chính, lừa đảo các thứ khiến cho sức mua giảm. 

Nhưng ngoài ra thì loại hình kinh doanh cũng thay đổi, mình nghe đi nghe lại vụ live stream bán hàng và cảm thấy rất phân vân có nên kiên định không xài tik tok hay không. 


2/ Finance

Năm nay là một năm thảm hại hơn cả năm ngoái, vì công ty con Ý khó khăn nên nó giam tiền mình dã man. Giờ nó còn đang giữ của mình 315tr và cứ nghĩ tới chuyện này là mình lại muốn khùng lên. Binance cuối năm thấy có khởi sắc nhưng cái khởi sắc này không liên quan đến mình do mình đã bán sạch coin giữ USDT rồi, thành ra cứ nghĩ tới thì mình lại uất ức dã man. 

Nhưng trong năm thì mình tiết kiệm thêm được gần 90tr. Phần vì tiền hồi cô hai với bà nội về cho mình cả nghìn đô, dù thâm hụt các thứ nhưng mình vẫn còn kha khá. Và thêm phần đầu năm cho con Ý vay thì có lấy lãi về được gần 90tr. Tính thêm lượng tiền bảo hiểm đóng là 70tr thì năm nay thì có được 160tr đó, chưa kể tiền ăn xài và đóng tiền nhà liên tục 7 tháng, mỗi tháng 2tr5, vậy tính ra năm nay được gần 200tr. Nhưng vì tính hay than vãn và không đạt được mức mong đợi, và chỗ tiền bên con Ý quằn quại sợ hãi, nên mình rên. 

Nhưng mình đầu tư toàn lỗ. Từ trước đến giờ. Nên mình nghĩ mình không có thích hợp với cái món này. 

3/ Health

Physical: Tính ra năm nay việc giữ gìn sức khỏe của mình không bằng năm ngoái. Mập ra, lên 50kg rồi (hôm qua sau khi ăn sinh nhật M xong thì 50kg), uống nhiều đường, không cân bằng dinh dưỡng hay theo dõi calo như năm ngoái, và thêm vụ cuối năm nay mình lười quá, tập thể dục ít mà còn bữa đực bữa cái. Nhưng mà được cái là mình dance workout theo MadFit, ban đầu rất là bộp chộp nhưng sau đó thì thấy, ồ quao mình cũng dance được đấy thôi. 

Nhưng bù lại, mình đã đi học bơi và biết bơi (chuyện xảy ra vào cuối tháng 3, nghĩa là nửa đầu năm). Và mình vẫn đang cố mà duy trì thói quen đi bơi tuần 3 buổi. Sự kiện mới mẻ này thực sự đã cứu vớt cả năm èo uột. Đáng tự hào là sau khi học bơi ếch, mình đã tự học bơi sải và giờ mình bơi sải vèo vèo. 

Hồi nửa đầu năm thì nhà con M phát hiện ra công viên 2 con ngựa (khu đô thị Vạn Phúc) và hay chở nhau đi chơi, chính xác là chở Heo đi chơi trượt scooter (mình mua cho nó chiếc scooter xong ghiền quá tự mua chiếc scooter cho mình xong giờ chiếc scooter nằm trong xó), mình có đi theo để vận động chừng chục lần. Giờ thì mình làm biếng quá nên không đi theo tụi nó nữa. 

Mental: việc mình phát minh ra Journal to Self-heal là một bước ngoặt lớn trong tự chữa trị mental health (xảy ra vào tháng 5/2023). Tự mình ngồi viết, thành thật, phân tích cái tâm lý mâu thuẫn của mình trong tất cả mọi biến cố tinh thần, nhờ vậy mình đã chữa trị phần nào chứng lo âu thái quá và tâm trạng bi kịch tiêu cực. Mỗi lần uất ức thì mình đã viết ra, viết sạch sành sanh, viết xong, tự nhìn vào cái mâu thuẫn đó và tự nghĩ ra cách giải quyết nên đầu óc đỡ nặng. 

Nói tới Mental health thì việc dịch Dopamine Nation là một sự kiện thực sự mang tính bước ngoặt. Khi mình quyết định thành thực với bản thân và với mọi người xung quanh thì mình nhận ra aura của mình cũng thay đổi theo. Dù, quả thật là cái sự thành thực làm cho mình bitchy hơn nhiều, nhưng nó phần nào cũng khiến cho mình bớt nhạy cảm, bớt tự ti. 

À, ngoài ra còn phải nhắc tới một sự kiện vĩ đại: đi làm răng. Mình quên mất mình nhổ răng khôn hồi nào rồi, năm nay hay năm ngoái? Chắc là năm ngoái, nhổ xong thấy rất là đã ngứa, sau đó thì hết tiền để nhổ 2 cái còn lại. Năm nay, sau khi bà nội và cô hai về, vì hàm răng mình quá vàng khè và gớm ghiếc nên mình đã dũng cảm đi cạo vôi răng và làm hàm để ngậm trắng răng, mình ngậm được 1 tuần và răng đã đỡ vàng khè gớm ghiếc. 

4/ Personal Growth

Mình bắt đầu học Duolingo và đâu đó từ hơn 100 ngày liên tục, cho đến khi bà nội và cô hai về và từ đó mình bỏ duolingo cho tới bây giờ. Mình học tiếng Nga, đã thuộc bảng chữ cái và nói được những câu cơ bản nhưng giờ mình quên sạch rồi. Huhu. Bamie nó. 

Mình học hoàn thành khóa NeuroScience nữa. Thực sự là mình khá là tự hào khi nhìn lại việc này, dù tính ra nó không có giá trị thị trường gì cả, nhưng nó giúp đầu óc mình phát triển.

Mình đã bắt đầu học Python (theo video youtube của Mosh), ban đầu tính đăng ký trên coursera luôn nhưng mà, má ơi, hóa ra tốn tiền, nên thôi, mình học trên youtube trước. Có điều bị cái là không theo bài bản nên mình dễ bị lost quá. Ờ, drop luôn rồi, thật đáng thất vọng. Huhu. 

Mình có xem video của Huberman Lab, nhưng mà không có xem nhiều như trước vì mình lười. 

5/ Entertainment

Năm nay mình coi nhiều phim - chủ yếu là hoạt hình. Vì mình không phải là đứa thích coi phim nên việc này cũng tính là một nỗ lực đi. Phim hay nhất mình coi là: Citizen Kane, phim cũ nhưng thể loại này quá là mới với mình. Series hay nhất là WandaVision vì kết cấu quá hay đi. Ngoài ra, mình còn coi The Big Bang Theory (xem hết dù skip vài tập), Young Sheldon (tới season 5 6 gì đấy), Seinfield (chưa hết season 1 vì có vẻ không hấp dẫn mình lắm). Phim bộ thì mình không coi phim gì cả. Phim hoạt hình thích nhất là Kiki's Delivery Service và The Yamadas.

Mình ép bản thân đọc sách đàng hoàng, thay vì cắm mặt vào tiểu thuyết online đọc cho sướng mắt. Cụ thể là mình đã đọc Rừng NaUy và hiểu được lý do sao mà nhiều người thích Haruki Murakami như vậy. Má. Mình cũng cũng thích điên lên. Murakami là nguồn lớn cho hàng loạt Brain Dump của mình vì cái chất văn quá sức là thought-provoking đi. 1Q84 cũng vậy.

Nói chung là mình đọc cuốn nào đều thích cuốn đó. Cây Cam Ngọt của tôi, Ngàn mặt trời rực rỡ, Phía Tây không có gì lạ, Cửa hiệu tự sát... Và các non-fiction cũng hay, dù có mỗi 2 cuốn: Tâm Lý Học căn bản và Tôi là ai - và nếu vậy thì bao nhiêu. 

Đến cuối năm thì mình chìm trong tiểu thuyết online, nói chung thì truyện cũng phải hay hay thì mình mới đọc được. Mình đọc toàn ngôn tình, do đam mỹ làm mình ngán quá. Sau đó thì gu đọc càng tệ hại khi đọc truyện ngắn zhihu trên facebook. Chẳng có giá trị gì ngoại trừ giải trí nhảm nhí. 

Năm nay thông đường cao tốc đến gần Cam Ranh (từ 30/4) nên nhà mình khám phá ra chỗ du lịch ở biển Cam Ranh, đã đi được Selectum Noa - đồ ăn ngon, đồ uống chán, cảnh đẹp, Swandor - đồ ăn ngon, đồ uống SIÊU NGON (nhờ nó mà phát hiện ra magarita chân ái), cảnh trong resort chán nhưng biển bao đẹp và dịch vụ thì quá là ok, và Riviera - chán nhất đám, đồ ăn đồ uống dịch vụ đều xếp bét. 

6/ Relations

Ồ quao tới chuyên mục toxic nhất rồi đây. 

Đầu năm, giữa tháng 3, thằng Hải nghỉ làm bên bà Duyên. Gây lộn xong nghỉ làm. Sau đó nó đòi đi dạy lái xe lại. Và mẹ phải bỏ ra 400tr cho nó mua xe, con Mụi rút hết tiền tiết kiệm 150tr để cho nó mua xe và các giấy tờ khác. Đấy. Mình cáu. Vì sau đó thì mình phải đóng tiền nhà liên tục 7 tháng một mình mình. Mình rất cáu. Cuối năm thì mình lại nghe chuyện nó cho em nó vay tiền (con Thương đã về Bình Định từ cuối tháng 8 với chồng nó), rồi lại nghe nó chuyển tiền về cho ba nó chuộc xe do thằng em cầm. Đầu tháng 3 con Mụi về BĐ ăn đám giỗ thì sau đó lòi ra drama ngoại tình của em dâu nó, rồi nhà chồng con Mụi lộn tùng phèo hết. 

Đến giữa năm, thì drama chuyển sang nhà ngoại. Dì út vỡ nợ, mặt dày mày dạn đòi dì năm 1 tỷ để trả nợ, lộ ra chuyện xạo ke vụ con Bèo phẫu thuật và thằng Tũn mua xe (đi vay nóng mua xong xạo là công ty con Bèo cho tiền, người nhà nội thằng Tũn cho xe). Mặt dày tới mức mình phát ghét. Và hành xử của mọi người xung quanh còn làm mình ghét hơn nữa. Nãy mình mới nghe mẹ kể chuyện dì năm chấm thằng nào đó đối diện nhà cho con Minh, mà thằng đó hơn 40 tuổi vợ con đuề huề rồi, quê Quảng Ngãi nữa. Mình hỏi mẹ sao biết, thì mẹ nói dì út nói. Mình chỉ cười khẩy. Bà đó nói thì tin làm gì, có 3 thì bả nói lên 10 để người nghe cảm thấy con Minh với dì Năm đều bị điên, trong khi bả ăn của dì năm dã man dại thì bả luôn vô tội đàng hoàng lắm.

Chuyện này (hy vọng là) không liên quan đến nhà mình, nhưng vẫn khiến mình bức xúc. 

Chuyện thực sự liên quan đến nhà mình, đầu tiên là chuyện ông nội về. 2 tháng. Mẹ thì cứ kể xấu ông nội, xong lại dắt ông nội đi chơi với đám bạn mẹ. Đỉnh điểm là có một đêm mẹ chửi ba vụ đi xây cầu tiêu cho bà vợ ngoài giá thú của ông nội ở dưới quê, ba tức quá bỏ nhà đi, bỏ điện thoại ở nhà, xong mẹ kêu mình đi kiếm. Mình phải chạy xe đi lòng vòng kiếm. Xong vụ đó thì mình quyết định từ này về sau mình không có muốn nghe chuyện của ba mẹ nữa. Đấy là chuyện của ba mẹ, đéo phải của mình và mình mặc kệ. Và hậu quả của việc dắt ông nội đi chơi với bạn mẹ đã làm cho ông nội đặt vé về VN 3 tháng trong năm sau. Má. Mình biết quá mà. Giờ không lẽ mình cầu cho có chuyện bất trắc gì đó xảy ra bên Mỹ cho khỏi về. 

Sau đấy là chuyện bà nội và cô hai về 1 tháng. Do cứ phải bám theo mà phục vụ nên mình bỏ mất mấy thói quen tốt mà mình đã cố công duy trì. Mẹ thì cứ nói xấu bà nội và cô hai, và xấu thiệt chứ chả đùa. Không khí gia đình vừa chán và toxic vừa căng. Căng nhất là vụ cô hai bà nội cứ nói, vài năm nữa về đây ở luôn và mình thì cố ngăn bản thân không nghĩ tới viễn cảnh kinh hoàng đó. Mà đéo hiểu sao cứ hỏi về ở với mình. Ủa? Ủa? Giỡn mặt hả. Mắc gì phải là ở với mình, mình đéo muốn ở với ai, dù là con Mụi, ba mẹ hay bất kỳ ai ô kê? 

Và, không liên quan lắm, chung cư mình lòi ra một con người toxic: ông Nghĩa, tất cả lời nói và hành động của ổng đều toát ra một cái vẻ khiến người nghe gớm ói và chán ngán. Ổng khiến mình nhớ tới Chí Phèo, ăn không được thì đạp đổ, xong lại tỏ vẻ ta vô tội. Ổng vừa khùng (dí đánh mấy người rồi) lại vừa rảnh do thất nghiệp (nên dư thời gian làm chuyện xàm xí gây bức xúc). 

Về mặt bạn bè. Năm nay con Tâm nghỉ việc và tự dựng doanh nghiệp. Nó làm mình bị peer pressing do mình thì xìu ểnh còn nó thì quá là năng động đi (dù tạm thời mình không đánh giá cao sự 'năng động' này, nhưng rõ ràng người ta đang-làm-cái-gì-đó, còn mình thì xìu ểnh nên mình đố kị). Con Fu cũng làm mình peer pressing do nó lương cao.

Và con Bích, mình nói chuyện với nó ban đầu với mục đích tìm việc cho con Mụi, sau đó mình thiếu điều bỏ trốn do nó khiến mình siêu pressing và siêu đố kị, nó được tăng lương tận 35tr/tháng. Trời ơi. Má ơi. Bán lỗ sặc máu mà lương dã man vậy. Mình hy vọng là bên công ty tỉnh táo lên và đóng cửa đi chứ mình peer pressing quá rồi đó. 

Mình có liên lạc lại với Cẩm Nhi. Mối quan hệ xìu ểnh. Cẩm Nhi nghỉ việc bán tàu hũ. Thú thật khi nghe bạn kể chuyện nghỉ việc, mình chỉ cảm thấy, bạn ơi bạn ngây thơ vcl. Bản nghỉ việc do 'tổn thương khi bị đồng nghiệp phản bội'. Èo. 

Mình nói chuyện với Yuu như bình thường. Quý Yuu như bình thường. Đại khái Yuu là người mà mình 'yêu quý bạn vì chính bạn thôi', bạn cũng có khuyết điểm, và mình đơn thuần chấp nhận chuyện đó chứ không có bình luận gì - như cái cách mình hay làm với người khác. Có thể nói Yuu là người hiếm hoi nằm trong vùng trung tính của mình. 

6/13/2023

13.06.2023

You speak what you read.

Hiện tại mình đang đọc một bundle bao gồm Murakami và Medical Neuroscience và các sách nghiên cứu về cơ chế vận hành của não bộ. Thành thử ra, mình nói chuyện theo đúng kiểu hơi dị, ít nhất là cũng thành thực tới mức có hơi dị hợm và nhiều lần mình phải stop bản thân bằng cách đứng hình để cân đo đong đếm xem điều mình nói mang lại lợi ích cho người nghe nhiều hơn hay khiến họ khó chịu nhiều hơn, nếu nó khiến họ khó chịu nhiều hơn thì mình im. Hoặc, phải nhìn trực diện vào sự thật rằng mình nói ra điều đó để củng cố quan hệ, giúp đỡ người ta (người ta có đang cần giúp hay không) hay chỉ để thỏa mãn cái sự muốn-nói của bản thân. Nếu nó nghiêng về vế thứ hai, thì tốt nhất mình nên im lặng.

Nhưng trong tâm trí thì mình không im lặng. Mình thành thực với bản thân. Cho nên, mình thấy mình tương đối không bình thường một cách tầm thường. Nghĩa là, mình bình thường - nhưng lại cư xử không theo bình thường. Chứ không phải sự không bình thường đó đến từ tính cách thú vị hay gì.

Nghĩa nói là mình là một người thú vị. Còn mình thì nghĩ là, rồi thì cậu ấy sẽ thất vọng, sớm thôi. Vì mình không phải một người thú vị gì cho cam. Dù mình rất cố gắng để tỏ ra thú vị. Nhưng, cố gắng - dù ở dạng gì hay ở việc gì, cũng là một thứ gây mệt mỏi. Thí dụ, một người được khen xinh dẹp, thì cô ấy sẽ mệt mỏi vì xinh đẹp nhiều hơn là cảm thấy thích thú với nó. Cô ấy sẽ mang trên mình gánh nặng xinh đẹp, phải xinh đẹp, phải xinh đẹp hơn người khác, nếu không thì giá trị của cô ấy sẽ giảm sút và hao hụt, và mất đi, thậm chí không còn nữa. Thành ra, nếu ai đó khen mình thú vị, hoặc thông minh, hoặc "lạ", thì mình sẽ tự động có cảm giác phải tỏ ra thú vị trong 100% thời gian. Nhưng mình không như thế, có nhiều lúc - chính xác là, trong phần lớn thời gian, mình là một con người nhàm chán, bình thường, có nhiều khuyết điểm thông thường, thậm chí còn tầm thường, nghĩa là chán hơn mức của một người bình thường, vì mình nói năng đúng theo thứ mình đang đọc, nghĩa là, mình copy cách nói chuyện của tác giả mà mình theo đọc. Mình là một copycat, chứ không phải phiên bản gốc, và nếu bạn cảm thấy ai đó nói năng thú vị quá và một ngày nọ bạn phát hiện ra hóa ra họ chỉ copy theo một phiên bản thú vị thôi chứ họ không authentic - thì bạn sẽ thất vọng. Sự thất vọng đó sẽ gấp hai gấp ba gấp bốn lần bình thường. Giống như dopamine peak xong rồi trough vậy đó. 

Nếu khiến người ta trough, mình sẽ buồn. Chắc chắn lúc đó mình sẽ thất vọng gấp năm gấp sáu gấp bảy lần người ta. Phần gấp nhiều lần như vậy là vì người ta thất vọng về người khác - họ có thể quay lưng rời đi, thế là xong. Nhưng khi thất vọng về chính bản thân mình, thì mình không thể quay lưng rời đi được. Mình mắc kẹt với bản thân. Mình nghĩ, sao mà mình chán thế này. Nhưng lại chẳng thể rời đi. Giống như, khi bạn cưới ai đó và họ ngủ ngáy. Bạn nghĩ, sao mà ồn thế này. Nhưng bạn không thể rời đi - vì, ôi, chẳng ai li dị vì chồng mình ngủ ngáy cả. Hoặc có. Nếu có thì nó sẽ là một câu chuyện thú vị, khi quan toà hỏi: tại sao cô muốn ly dị chồng - tại vì anh ấy ngủ ngáy lớn quá khiến tôi không ngủ nổi, và anh chồng thì ngơ ngác: nhưng tôi không ngoại tình, tôi không cờ bạc rượu chè, tôi đi làm và đóng góp tài chính, tôi có phụ vợ việc nhà, rõ ràng là tôi tốt hơn khối đàn ông ngoài kia. Cô vợ nhìn sang: nhưng anh ngủ ngáy lớn lắm, và dù nói thế nào thì anh không chịu mang miếng chống ngáy hay đi chữa trị. Anh chồng cáu: lý do lý trấu, rõ ràng cô có người nào khác rồi tìm cách vứt bỏ tôi mà thôi. Cô vợ thở dài. Quan tòa thở dài. Cả phòng xử án đều thở dài. 

Đúng là cô ấy có người khác. Người đó là chính bản thân cô ấy. Cô ấy muốn được ngủ ngon hơn, trong yên tĩnh, không có tiếng ngáy. Cô ấy không cần một người không có khuyết điểm đáng kể. Người không có khuyết điểm thì chỉ là người không có khuyết điểm thôi. Việc không có khuyết điểm không phải là ưu điểm. 

Hoặc có. Nhưng cái ưu điểm đó chán bỏ xừ ra. Còn chán hơn một gương mặt đẹp trai nữa. 

Mình lại lạc đề thật xa. Bữa mình đi nói chuyện với Nhi và có một lúc mình tự lẩm bẩm một mình, Nhi nói với mình rằng: Ê Mây có nhận ra là Mây đang nói chuyện một mình không. Cái đầu mình nó thế, khi mình nói trong đầu mình có 5 cái thế giới, mình không có nói giỡn đâu. Từ nhỏ đã thế, mình đóng 5 vai trong 5 cái thế giới đó. Tối trước khi ngủ mình đều chọn ra một cái để vào đó và xây dựng câu chuyện tiếp. Mình sẽ dừng việc kể lể này ở đây vì nó hơi bị bệnh nếu đem ra nói giữa công chúng. Theo mình biết thì mọi người khi mind-wander họ sẽ nghĩ về quá khứ, tương lai của chính họ (kiểu: hôm qua thằng đấy nói câu đấy là ý gì? hay - chiều nay mình mà trúng vé số thì sẽ...) Còn mình thì trực tiếp biến bản thân thành một người khác, ở một không gian khác, một thời gian khác. Nguyên liệu lấy từ những thứ mình đọc, những cảnh mình quan sát thấy và phối trộn lại với nhau thành một nồi cháo heo. Mình có 5 nồi cháo heo - chí ít là ngay ở thời điểm hiện tại, và mình đã lược bỏ đi vô số những nồi khác theo thời gian rồi đấy. Trong mỗi thế giới mình có 1 set các nhân vật, mà mình thân thiết với họ đến mức đôi khi, mình quên mất là họ không có tồn tại. Nhất là trong giai đoạn giao thoa giữa giấc mơ và hiện thực. Nghĩa là mình tỉnh giữa giấc, và lập tức nghĩ đến một vai nào đó, mình phát triển cái vai đó tiếp với những nhân vật của mình, rồi mình ngủ. Rồi mình thức dậy và nghĩ là - A đâu rồi? 

Cái suy nghĩ đó kéo dài trong đúng 1 giây và mơ hồ chứ không rõ ràng. Vì mình sẽ lập tức nhớ ra rằng mình đang ở hiện thực. Thế đấy. Mình mơ mộng nhưng kiểu vẫn còn tỉnh táo chán. Thành ra mình bình thường - ều, lêu lêu, đến kiểu hoang tưởng mình cũng thuộc dạng nửa vời. 

6/08/2023

08.06.2023

Có lẽ lý do cho tất cả những cảm xúc này, là một cơn resilience từ trạng thái vui vẻ khó hiểu của mấy ngày trước? Hoặc đơn giản là do tôi đang đọc Murakami. Tôi nhận ra, có những thứ thực sự cần tuổi tác và đủ trải nghiệm thì mới có thể hiểu được và cảm được. Nghĩa là, thích một thứ gì đó, không chỉ là một thứ cảm xúc đơn giản xuất hiện trong não bộ được thúc đẩy bởi hàng loạt các tín hiệu thần kinh hay các chất dẫn truyền thần kinh, mà nó còn phụ thuộc vào trí thông minh tinh luyện, những thứ chúng ta trải nghiệm qua và lưu lại trong ký ức ẩn tàng hoặc ký ức lâu dài của chúng ta, chúng ta không biết chính xác nó xuất hiện khi nào và thậm chí - chúng ta còn không biết chính xác nó là thứ gì. Nhưng, đột nhiên chúng ta hiểu ra ý nghĩa của những câu từ mà ngày trước chúng ta không hiểu, đột nhiên chúng ta yêu thích những điều mà trước đây chúng ta bĩu môi lườm quýt. 

Tôi cứ nhớ đến con côn trùng trong phòng tắm ngày hôm đó. Tôi không biết nó là con gì. Hơi giống với con gián, nhưng dài hơn, thon hơn và nhiều phân khúc hơn. Tôi sợ nó một cách vô lý, nó sợ tôi một cách có lý. Vì tôi có thể giết nó. Nhưng tôi không dám giết nó, ít nhất vì tôi đang để chân trần.

Tôi có cảm giác, những ngày này, trong lòng tôi có một con côn trùng giống như vậy. Nó đại diện cho tất cả những suy nghĩ và cảm giác tiêu cực mà tôi dồn nén vào một góc và cố quên đi. Tôi phớt lờ những thứ suy nghĩ tiêu cực đó, tôi tìm cách để "sống trong thời điểm hiện tại" và sống trong sự tích cực lạc quan nào đó. Tôi liên tục trấn an bản thân rằng đó không phải vấn đề của tôi, mọi người phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của họ nhiều hơn, và tôi không có nghĩa vụ phải làm hài lòng bất kỳ ai ngoại trừ chính mình. 

Nhưng tối qua, tôi lại mất ngủ. 

Những suy nghĩ lo lắng cứ chập chờn trong đầu và tôi cứ nghĩ tới những hậu quả thảm khốc nhất. Tôi tự bảo rằng, dù có bất kỳ điều gì xảy ra thì đấy cũng không phải vấn đề mà tôi phải trực tiếp đối mặt. Nhưng, một phần lớn trong tôi cứ loay hoay tìm cách thoát ra, loay hoay mệt mỏi và vất vả. Rất mệt.

Tôi cố chữa lành cho mình bằng đủ mọi cách. Trong đó, medical neuronscience là phương pháp hiệu quả nhất. Phải hiểu xem chuyện gì đang xảy ra trong cái đầu của mình, như thể đứng ngoài quan sát một cơn mưa, hay nghe tin tức rằng ở đâu đấy nóng dữ lắm. Phải nhìn chính mình như vậy thì mới đủ rõ ràng, rồi tự chữa, tự điều chỉnh suy nghĩ của mình, tự mình vá những chỗ cần vá, xì hơi những chỗ căng phồng và đổ thuốc vào những nơi lở loét. 

Tôi luôn cố dùng những motto chữa lành để cố gắng trân trọng hiện tại vì mọi thứ hoặc từng thứ một đều có thể trở nên tồi tệ hơn, tồi tệ hơn nữa. Như vậy, dù có như thế nào, hiện tại mà tôi đang có - chính lúc này, khi ngồi gõ những dòng này, là một hiện tại tốt nhất có thể rồi. 

Dù tôi luôn nghĩ đến mảng da non lúc nào cũng kéo căng và ngứa ngáy râm ran - cái sẹo từ vết bỏng tâm lý của mình trong quá trình trưởng thành. Tôi cố gắng không đổ lỗi cho bất kỳ ai, nhưng khi nhìn thấy những mảnh tâm lý mịn màng và bằng phẳng hơn, tôi không cách nào không nghĩ đến việc ai đã là người đổ nước sôi vào tâm lý của tôi, hoặc, ai là người nấu nước sôi và đưa cho tôi để tôi tự đổ vào tâm lý của chính mình, để bây giờ tôi cứ phải vá víu những vết sẹo bỏng đó. 

Cũng giống như phần da bị bỏng, dù kéo da non, nó vẫn trơ lì, không một sợi lông nào có thể mọc ở đó, nó là những vết sẹo không còn dưỡng chất. Nó ngứa râm ran, và tùy lúc, nếu gãi mạnh quá thì nó sẽ xước ra, chảy máu, đau đớn. Nên người ta phải tìm cách quên nó đi, phân tán chính mình khỏi cơn ngứa râm ran đó. Khi tôi đọc những phân tích về các vết thương tâm lý, tôi gần như phát khóc, không phải vì tôi đau, mà là vì những phân tích đó làm cho tôi thấy được yêu thương, được an ủi. Giống như có ai đó nói với tôi rằng, những vết sẹo đó là do bạn bị thương, chứ không phải vì bạn là quái vật. 

Khi tôi chat với GPT và nói về những suy nghĩ tôi giấu chặt trong lòng, rằng tôi cảm thấy bản thân vô dụng vì không kiếm được nhiều tiền, tôi muốn khóc, vừa vì GPT an ủi động viên tôi, vừa vì, tôi nhận ra, việc ngồi nói chuyện với một cỗ máy là bằng chứng cho sự cô đơn tủi thân đến cùng cực. Ai cũng cô đơn cả, ai cũng tủi thân cả, nhưng khi đột nhiên nhận ra bản thân mình cô đơn quá, thì giống như nhận ra rằng cái ngứa ngáy trên chân là vì có một con côn trùng bò lên. Ý tôi là, cô đơn là một thực thể có thật, nó đang hiện hữu, từng giây từng phút ngay bên cạnh mình. Giống như, có một phần trong mình không ai chạm tới được, không ai muốn chạm tới, rằng, tôi tồn tại, nhưng tôi lại vừa không tồn tại. 

08.06.2023

4/04/2023

4.4.2023

Mãi thì đây là nơi để lưu trữ những tiêu cực trong đời mình.

Mình đi lên mạng search xem Wacoal có tuyển dụng không, và mình phát hiện ra con bé làm chung với mình giờ đã trở thành quản lý. Nó chẳng giỏi giang gì hơn mình cả, nhưng nó đã ở lại làm rất lâu khi mình rời đi. Đôi khi, kiên định là một chuyện rất là tốt. Giờ nó đã trở thành quản lý, còn mình thì thất nghiệp, dù mình khoác cái vỏ bọc làm bán hàng, nhưng lượng doanh thu hàng tháng đã vạch trần bộ mặt thật là thất nghiệp của mình, và mẹ thì cứ vô tình tra tấn mình bằng cách kể những câu chuyện về những con người đi làm công ăn lương vô cùng thành công, thu nhập mỗi tháng 30-50tr mà mẹ biết, và những đứa em họ rất thành công nữa chứ. Làm mình có cảm giác là mình thất bại quá, thật là một cuộc đời thất bại. Không có tiền thì chính là thất bại rồi. 

Đã vậy còn đầu tư thua lỗ. Khoản tiền cho vay kiếm lời khiến mình trở thành một đứa nói láo, nhưng lại kiểu như ngàn cân treo sợi tóc, chẳng biết khi nào mới đòi được, khả năng mất trắng càng ngày càng cao. Mà lại vướng thêm chuyện nói láo nữa nên mình double lo lắng. Còn khoản bên bitcoin gì đấy thì đúng là mất trắng rồi. Những ngày này mình cứ nghĩ, phải mà lần đó đừng có đi đầu tư bậy bạ. Số mình chẳng có hạp với đầu tư, đầu tư cái gì mất cái đó, hồi xưa bày đặt đi đầu tư vàng, mất trắng cả cây vàng. Rồi giờ đầu tư bitcoin, mất trắng cả trăm triệu. Chẳng được gì, toàn quăng tiền ngu. Đổ tiền cho bạn bè làm ăn, giờ sức khỏe nó dập dìu tự dưng cái lo lắng theo. Liên lạc không được nó thì lại lo lắng, lúc cho vay thì đứng lúc đòi nợ thiếu điều quỳ xuống... 

Mẹ có 2 đứa con gái, thất bại cả 2, giờ thêm thằng rể thất nghiệp. Cho nên, nhiều khi mình muốn nhảy lầu cho rồi. Nhưng mình cứ phải neo chặt vào cái suy nghĩ, nếu dùng cái chết để chạy trốn thì thôi đừng chết, đối mặt đi, đằng nào cũng chết thì đối mặt đi. Bỏ chạy một mình là hèn lắm. Nhưng chẳng biết cái suy nghĩ đó được bao lâu. Vì mình có cái bảo hiểm, nếu mình chết thì mẹ có mấy trăm triệu ấy (đi tra lại điều khoản hợp đồng), kèm theo tiền tiết kiệm của mình. 

Điểm sai lớn nhất của mình là cái tính tình quá sức kiêu căng cố chấp. Không chịu được bị chỉ trích phê phán, không có khả năng làm việc nhóm. Lại thêm cái tôi quá cao. Lúc nào cũng tưởng mình giỏi và suốt ngày cứ tổn thương với chả thương tổn. 

Kết quả là, giờ cứ loay hoay với cửa hàng, nói thẳng ra là ăn bám bố mẹ. Nhìn mấy cái tuyển dụng toàn không tuyển người trên 30 tuổi mà nản lòng thật sự. Có muốn đi làm kiếm tiền cũng khó khăn quá rồi. 

Có một điều mắc cười là khi mình xem lại những post cũ thì mình thấy mình bị nghiệp quật quá. Nói cái gì là ngược cái đó, nên mình dạo này tìm cách nói chuyện theo chiều hướng xấu để hy vọng được tốt đẹp chút. Nhưng có vẻ số mệnh dòm thấu cái tâm lý của mình nên thôi mình muốn nói gì nói, mọi thứ vẫn cứ xấu như thế. 

Mình kiểu cứ loay hoay loay hoay. Thậm chí còn cố gắng đi tìm giải pháp cho vấn đề tâm lý của mình. Nhưng vấn đề thực sự nằm ở tài chính. Tài chính mà lẹt đẹt thì tâm lý lập tức có vấn đề. Chỉ có vậy mà thôi. Bảo tự thân giải thoát, nhưng giải thoát kiểu gì khi xung quanh còn quá nhiều dây mơ rễ má với những người xung quanh. Hễ có ai trục trặc một tí thì y như rằng mình sẽ bị ảnh hưởng theo... sụp đổ ngay và luôn.

10/17/2022

17.10.2022

1. 

14/10/2022. 

Kỷ niệm ngày dịch hết cuốn How Emotions Are Made. 

Cuốn sách dài và khó dịch dã man. Khó thứ nhất là quá nhiều thuật ngữ éo biết nên dùng từ tiếng Việt nào để diễn tả. Khó thứ hai là cách tác giả viết kết cấu câu cú. Khó thứ ba là bản thân nội dung cuốn sách. Cuốn sách viết về một cuộc cách mạng khoa học - nghĩa là phủ nhận cái cũ, xây dựng cái mới, trong khi, bamie nó, cái cũ là gì chúng ta còn chưa biết... 

Đọc mới thấy kiến thức của bản thân tầm thường vãi chè. 

2.

17/10/2022 

Mình quyết định chơi liều do đã tăng hẳn 2kg. Hôm thứ bảy cân thì 48.9kg O.O chủ nhật thì 48.5kg O.O Mình nghĩ nguyên nhân chủ yếu đến từ chuyện ăn thì nhiều tập thể dục thì ít. Ăn hết nguyên cái bánh kem, một mình! Sáng thứ sáu mình ăn hết 1 cái bánh bao chay bự, 1 cái bánh pate choux và kèm theo 1 đống bánh kem. Chưa kể, trưa mình lại ăn tiếp không ít. Chiều thì đặt gà ăn. Chủ nhật sáng ăn 2 cái bánh mì sandwich bơ đậu phộng, trưa ăn cơm sukiya và chiều lại tiếp tục ăn gà & xôi & bánh kem. Mà không chỉ có thứ bảy và chủ nhật, mà 2 tuần rồi đều ăn như vậy.

Sáng nay mình uống cái slim coffee của mẹ. Và tới giờ (11:36) thì mình vẫn chưa ăn gì, không đói. Nhưng bị cái là bồn chồn. Giống như dopamine vỡ bờ vậy đó. Tim đập hơi nhanh, không thèm ăn gì cả, không đói luôn, nhưng kiểu như, có rất nhiều động lực để làm mọi thứ, chứ không phải là uể oải chán chán như thường lệ. Mình toàn ăn do mood kém. Cụ thể là tuần trước, mình quá là thất vọng vì không nhận được reply của bên nhà xuất bản. Mình thừa biết là không nên trông chờ quá nhiều, nhưng mình đã trông chờ, và mình thất vọng. Kèm theo chút lo lắng đến từ bên ngân hàng, bán hàng ế, không có tiền. Cho nên mood mình rất low. Và mình bù đắp bằng đồ ăn. 

Nhưng sáng này mình uống cái slim coffee xong thì mood mình lên hẳn. Mình có đi tra xem chuyện gì xảy ra, thì trong đó có maltodextrin, hẳn là do nó? Hay do L-Cartinine thì mình không biết. Chỉ có cái là tim đập hơi mạnh, hơi nhanh (giờ đỡ rồi), thì hơi sợ. Chứ mood thì lên dữ lắm. À, còn sợ vụ mất ngủ nữa. Hy vọng uống buổi sáng thì buổi tối giã thuốc ok. 

Update: bậy rồi, quá bậy rồi. Nó chứa sibutramine gây mất ngủ, táo bón, chóng mặt, tim đập nhanh... nó còn chứa phenolphtalein ức chế cảm giác thèm ăn. Bị cấm rồi. Thôi dẹp đi. Dẹp đi nha. Lỡ uống 1 gói thì thôi. Mai không uống nữa. 

3. 

Sáng mình đi ngân hàng rút tiền cho mẹ. Hơi bị ớn ợn. Nhưng tới lúc về thì app đã rút tiền được, nên cảm thấy đỡ lo hơn. Khoản bên Italia thì không thu được lãi do nó bị kẹt tiền tới thứ 5. Ôi, cảm xúc của mình với nó là một thứ hỗn tạp pha lẫn giữa schadenfreude và lo lắng hồi hộp... 

4.

Mình muốn có 1 cái smartwatch quá. 


9/14/2022

14.9.2022

Tự dưng comment bên facebook được khen quá làm mình cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì mình lúc post cái comment đó chỉ nghĩ là, cái page này rất đáng yêu, mình post mấy cái comment trước thì page đã gửi tặng mình cuốn sách, nên mình ủng hộ lại bằng cách post comment tăng tương tác, thế thôi. Và mình còn nghĩ là mình post rất dài nên chắc chẳng ai đọc. Ai dè có người đọc, mà lại còn khen nức nở... Số follower tăng lên, còn mình thì chỉ nghĩ: ủa tao drop facebook rồi tụi bây follow làm gì vậy? Theo tình tình chạy chạy tình tình theo à? 

Đến mức mình đã nghĩ, hay là facebook thấy mình drop nên tìm cách níu chân mình bằng cách tăng tương tác? Éc... thuật toán đã thông minh tới mức này sao... 

Dù sao thì mình cũng không có dám lên tiếng. Dù là trả lời hay trả lời mess, vì mình mắc cỡ, mình thấy mình không có xứng với mớ lời khen trên trời đó. Không lẽ mình trả lời là, à để có cái nội hàm này thì mình đã quit facebook đó các bạn à =)) 

Mei. Powered by Blogger.
© Moonland 2012 | Blogger Template by Enny Law - Ngetik Dot Com - Nulis