Những này như thế này, trời thì xanh, còn lòng tôi thì xám ngoét.
1. Hôm kia, tôi giở thùng đồ cũ và tìm được một tấm thiệp Giáng Sinh mà người đó đã tặng cho tôi cách đây 8 năm. 10 năm trước, chúng tôi ghét nhau cay đắng. Ngồi cạnh nhau mà thậm chí cảm thấy không thể chịu nổi hơi thở của nhau. Chúng tôi ghét nhau không cần đến lý do cụ thể, mỗi chúng tôi đều biết đứa kia ghét mình, nhưng chẳng thèm nói ra nửa lời. Rồi tôi chuyển chỗ ngồi và chúng tôi lạc nhau trong sự ghét vô lý của mình được một năm. Vận đổi sao dời, vì cớ gì đó mà chúng tôi không cách nào hiểu được, khi nhìn lại chúng tôi đã kịp thân nhau tới mức tưởng chừng yêu nhau được. Ngày ấy, người đã nghĩ gì? Tôi không biết, chỉ biết tôi ngu ngơ, đem giới tính mỏng manh ra thành một rào cản chắc chắn cho tình cảm, mãi nghĩ rằng "làm sao gọi là tình yêu được". Sự vô tư chết chóc.
Rồi, người đó tỏ tình với tôi.
Lúc ấy, người đã cần bao nhiêu can đảm? Người bảo: cứ nghĩ sẽ giấu mãi, nhưng vẫn không chịu được sự đố kỵ sâu sắc khi thấy cậu thân thiết với kẻ khác. Người bảo: tôi tự biết mình, tôi không có tư cách đòi hỏi gì đâu.
Tôi vẫn cố mà vô tư. Cố mà vô tư. Vì chỉ vô tư mới níu kéo được thứ tình cảm thuần chất mà tôi rất quý. Nhưng đâu ngờ, cái vô tư cố gắng của tôi là sự khắc nghiệt tàn nhẫn đối với người. Tôi được người nuông chiều đến hư hỏng, mãi cho rằng người phải tốt với tôi, đương nhiên là phải tốt với tôi. Cái đương nhiên ích kỷ, vỹ cuồng và tàn nhẫn. Một lần nữa, người đem hết tâm can nói chuyện với tôi, rằng, xin đừng đối xử với người như thế.
Ngạo nghễ và danh vọng hão huyền tuổi 20, tôi cảm thấy người thật phiền phức. Người đã từng bảo rằng chẳng đòi tôi đáp lại gì, cớ sao cứ mãi nhìn tôi với ánh mắt đau đớn như thế, cớ sao cứ mãi dày vò tôi với những lời như thế. Tôi không biết phải làm gì, và vỹ cuồng ác độc, tôi quay lưng, bỏ đi.
Người đem cho tôi tất cả tâm can
Tôi thản nhiên vứt bỏ toàn bộ chân tình đó.
Năm ấy, trong tấm thiệp Giáng Sinh, người đã chúc tôi hạnh phúc. Chỉ là hạnh phúc.
Bây giờ, người ở đâu trong thế giới hỗn mang này? Tôi cuốn mình vào vòng xoáy nơi chẳng có thứ gì được gọi đúng tên và được đối xử với đúng bản chất của nó. Tôi cuốn mình vào cơn lốc của đồng tiền, của thành công, của danh vọng, chạy theo giá trị vật chất đến cuồng nộ, đến mỏi mệt, đến kiệt sức. Cho đến khi nỗi cô đơn bất giác rơi giữa ngày xám. Không vì lý do gì. Cái ý nghĩ: "ngày đó đã có người yêu tôi nhiều như thế" cứ quanh quẩn trong đầu, khuấy động bụi kí ức, hình ảnh cuối cùng trở lại, người đứng trong buổi chiều xám ngoét, mắt đăm đăm nhìn tôi, rồi tự hỏi: người này có thể tàn nhẫn đến bao nhiêu nữa. Người có nhìn theo lưng tôi khi tôi quay đi vội vàng...?
Tôi đã ru ngủ lương tâm của mình bằng bài ca dịu dàng là tàn nhẫn. Không thể đáp lại, thì hãy đẩy đi xa, đừng giữ bên mình. Nếu được làm lại, có lẽ tôi sẽ vẫn cứ làm như thế. Này người, giờ có hạnh phúc không?
Đừng nhớ tôi.
Đừng nhớ tôi.
Nhưng cũng đừng quên tôi.