12/25/2018

Tổng kết 2018 (1)

Hôm nay là ngày 25 tháng 12 năm 2018.

Và điều khủng khiếp là mình vừa nhận ra, năm sau, mình sẽ nhận được cái lá thư mà mình 4 năm trước đã gửi mình năm 30 tuổi. Ahaha. Mặc dù theo trí nhớ của mình thì lúc đó mình đã viết nhăng cuội nhảm nhí và còn bỏ giữa chừng nữa, vì mình đã sợ là mình không còn sống đến lúc đó nữa. Ahaha.

Anyway.

Điều mình muốn tổng kết đầu tiên cho năm nay, đó là những câu quote ảnh hưởng và ám ảnh tâm trí mình nhiều nhất.

Câu thứ nhất là, "việc bạn làm sau giờ làm việc sẽ quyết định tương lai bạn là ai." Như mọi khi - nội dung mặc dù được nhét trong dấu ngoặc kép, thực ra chỉ đại khái theo trí nhớ mình thôi.

Lúc mới đọc câu ấy, mình đã không nghĩ rằng nó sẽ ám mình tới vậy. Và mình trong vô thức đã bắt đầu tự quan sát bản thân xem mình đã tận dụng 3 tiếng đồng hồ từ 7 giờ tối đến 10 giờ tối hằng ngày như thế nào. Nếu không phải nghe nhạc chơi game, đọc truyện thì cũng là lướt facebook chém gió bét nhè. Và mình nhận ra một điều hiển nhiên rằng, nếu cứ tiếp tục như thế, thì 5 năm sau, 10 năm sau, mình cũng chỉ như thế, cũng chỉ có thể nghe nhạc chơi game, đọc truyện và lướt facebook chém gió bét nhè.

Và nhân tiện nói tới facebook, thì mình còn nhớ tới một câu nữa, cũng trần tục và tầm thường khi mới đọc, và sâu sắc đẹp đẽ khi hồi tưởng lại, làm mình chùn tay mỗi lần chuẩn bị lao vào một cuộc chiến quan điểm: "cuộc đời này ngắn lắm, hãy dùng thời gian của bạn để cãi nhau về chính trị với những người không quen biết trên mạng."
Oh. Oh.
Mình có cái tính kỳ, tiêu cực thì có thể nói là nghi kỵ mọi thứ và lì lợm cứng đầu, nhưng tích cực thì có thể nói là khó bị dụ, hễ người ta bảo mình làm cái gì là mình chùn chân ngay, càng khuyến khích mình thì mình càng chùn chân. Thành ra, ahaha, mỗi lần chuẩn bị chém gió, mình lại kiểu "ủa mình đang làm cái gì thế này". Mỗi lần muốn show quan điểm, mình đem về wall và chém, chứ không lên public page mà trình bày nữa. Vì nếu lỡ có ai khác quan điểm muốn cãi nhau trên wall, mình chỉ nhẹ nhàng hỏi "ủa bạn là ai vậy, quen mình sao?" là họ tự cút.

Nhờ thế mà tiết kiệm được cũng kha khá thời gian. Thời gian rảnh ra, thực ra thì chỉ mới được 1 tháng từ ngày mình được khai sáng, mình đã đi học tiếng Trung Quốc. Và sau 1 tháng thì mình không có cảm giác mình đang học tiếng Trung mà là đang học tiếng Việt xưa...
Niềm ái quốc dâng trào trong huyết quản.
Mình hy vọng rằng năm sau mình có thể viết những dòng này bằng tiếng Trung (cũng nghi ngờ lắm, vì giờ lắm khi những dòng này mình còn không viết được bằng tiếng Anh). Ahihi.

Câu thứ hai là, "cái gì còn có thể giải quyết bằng tiền, thì hãy giải quyết bằng tiền."
Khi bạn đạt đến ngưỡng 30, và bố mẹ bạn sắp chuyển lên U60, đặc biệt là khi bạn hú hồn nhận ra lá thư gửi tuổi 30 của bạn 4 năm trước đang nằm chình ình trước mắt dù bạn cảm giác là mình mới viết ra nó đâu đó 2 tháng trước, thì bạn sẽ phát hiện ra rằng, của cải quý báu nhất cuộc đời này, là thời gian.
Đó là cách mà cuộc sống này trở nên công bằng, và giữ vững sự công bằng của nó suốt bao nhiêu niên kỷ. Dù bạn giàu hay nghèo, đẹp hay xấu, mập hay ốm, ngu si hay thông thái, thì mỗi ngày, bạn cũng chỉ có 24 giờ mà thôi.
Lại nói, trong một cái truyện dở hơi mà mình đọc, nhân vật chính lúc dạy đời thiên hạ, có nói một câu như vầy (đại loại): "mỗi người chỉ có một thời gian hữu hạn, mỗi khi làm gì, phải biết mình sẽ đạt được cái gì từ những giây phút đã bỏ ra đó". Well, sau khi phát biểu bố đời thiên hạ thì nó đi chịch.

Nhưng, về cơ bản, tất cả những điều đó, chỉ để quy về một mối. Rằng, nói cho cùng, của cải quý báu nhất, không phải là tiền, mà là thời gian. Thời gian mất đi là mất đi vĩnh viễn, không thu hồi được, không tái tạo được, không lưu trữ được. Thời gian - theo nghĩa tuyệt đối của nó, không mua được không bán được. Nó chỉ có thể được sử dụng, và sử dụng nó như thế nào mới có thể đem lại hạnh phúc to lớn nhất, mới là điều phải suy nghĩ.

Nói về thời gian, không gói gọn trong việc một ngày 24 giờ, một năm 365,25 ngày, hay mười năm thì có 3652,5 ngày, vị chi 87,660 giờ, mà là một đời người, vẻn vẹn cao lắm, trong 100 năm, là 876,600 giờ.

Và điều đáng buồn nhất là bây giờ bạn đã rất gần giờ thứ 300,000 rồi, bạn chỉ còn lại có hơn 500,000 tiếng đồng hồ nữa, đồng hồ điểm bong bong thì còn 499,999 giờ nữa... Đấy. Vậy đấy. Và đấy chỉ là tính theo giá trị sử dụng cơ bản của cái cơ thể não nề này trong trường hợp lạc quan nhất thôi nhé. Ý là chỉ dùng để thở ấy. Chứ dùng để tư duy, dùng để đi chơi, dùng để tập thể dục, đọc sách, lao động, kiếm tiền, thời gian lại càng ngắn hơn ngắn hơn.

Thành thử ra. Nếu tiền có thể sử dụng để mua thời gian. Hãy làm điều đó.
Tranh thủ lúc còn trẻ, hãy tích lũy. Và người ta hay nhầm lẫn giữa việc tích lũy và tích lũy tiền. Well, tiền là một trong những thứ phải tích lũy, một trong những thứ quan trọng nhất, nhưng người ta còn cần tích lũy trải nghiệm, tích lũy sức khỏe, tích lũy kiến thức (để độ trưởng thành có thể đi kịp tốc độ lão hóa, để trở thành già làng thông thái thay vì trẻ trâu da nhăn nheo).
Mình nghĩ nhiều đến bà ngoại, cả đời ngoại chưa từng được đi máy bay, chưa từng đặt chân ra khỏi đất nước Việt Nam, giờ con cháu có điều kiện muốn được ngoại đi cũng không thể, vì ngoại mệt lắm, không đi đâu nổi hết. Thời gian không còn...
Mình nghĩ nhiều đến mình. Well, mình hay nghĩ phải mà hồi xưa mình đừng mắc cỡ, phải mà ba mẹ cho mình đi học bơi lúc mà mình học bơi không ai cười bảo cô này già rồi giờ còn đi học bơi, thì giờ mình đã biết bơi.

Mình không biết chơi cờ, nhưng mình hay nghe nói kỳ thủ giỏi là kẻ có thể nghĩ trước đối thủ vài chục bước đi. Mình thấy cuộc đời này cũng vậy, một người sống giỏi, là người có thể nghĩ trước thời gian vài chục năm. Dĩ nhiên là mình không hoang tưởng về khả năng kiểm soát của mình với những biến cố của cuộc đời, nhưng mình nghĩ mình có thể đoán sơ về nó và chuẩn bị để hạn chế hậu quả xấu nhất. Thí dụ như, rủi thất nghiệp thì tài sản còn lại mình có thể sống trong bao lâu. Thí dụ như, không làm nghề này thì mình sẽ làm gì.

Và, thí dụ như, mình muốn trở thành như thế nào trong 10 năm nữa.

12/03/2018

Khải Hoàn Môn


Trùng hợp làm sao khi Khải Hoàn Môn bị đập, mình coi được clip phục dựng của Hoàng Thành ở Huế. Mình hay đem việc nước ta bị đập ra dựng lại quá nhiều nên nên không có nổi một Tử Cấm Thành để mà dựng phim cho đẹp đẽ hoành tráng.

Nghệ thuật vị nghệ thuật. Nghệ thuật tồn tại bởi vì chính nó, không vì bất cứ một lý do nào cả, kể cả nhân sinh. Nghệ thuật vị nhân sinh chẳng qua là vì sự ngạo mạn của chính con người cho rằng bản thân mình là cái rốn của vũ trụ mà thôi. Nghệ thuật vị chính trị là thứ duy nhất tệ hơn vị nhân sinh đó.
Nghệ thuật, luôn luôn và mãi mãi, vị nghệ thuật.

Một bức tranh xấu thì là xấu, không phải vì họa sĩ có đạo đức tốt và ca ngợi con người nên nó đẹp. Một bộ phim hay thì là hay, không phải vì nó ca tụng chính quyền hay thể chế nên nó phải dở.

Và một công trình kiến trúc, dù có được tạo ra vì mục đích gì, thì nó cũng là một tác phẩm nghệ thuật nếu nó đủ nghệ thuật và là một đống rác nếu nó... rác rưởi.

Cách con người đối xử với nghệ thuật, bằng một phương thức kì diệu nào đó, thể hiện rõ ràng phẩm chất và đẳng cấp và - nói trắng ra - mức độ tiến hóa trong nhận thức của họ.

Mình, chỉ là, thất vọng thôi.

Có một chữ, mà khi mình thực sự suy nghĩ về nó, thì phát hiện ra rằng nó rất hay: chữ "vô giá". Không có giá. Vượt ra khỏi phạm vi định giá của con người. Không có đồng tiền nào mua nó được, mà cũng không cần tiền để mua nó. Nó "vô-giá".
Mình thấy ngoài việc xé nát một bức tranh, thì việc treo cho nó cái giá vài triệu đô la, cũng làm tan nát tác phẩm.

Người hiểu một tác phẩm nghệ thuật và cảm nó, cũng giống như việc bạn thích một cuốn sách vậy - định giá cho một tác phẩm nghệ thuật giống như là mua cuốn sách bởi thấy cái bìa của nó thiết kế đẹp quá chắc là trưng kệ đẹp lắm đây. Giá trị thực sự của mỗi một cuốn sách chính là cái giá trị vô hình của nội dung, một cuốn sách hay - nó tuyệt nhiên không hay ở hình thức in ấn hay cái bìa cứng bọc da - nó hay bởi vì nó tác động đến cảm xúc của bạn, thử nghĩ xem, những con chữ đen đen cứng nhắc ấy, khi chuyển vào não bạn, lại tạo ra từng cơn sóng "chất dẫn truyền thần kinh" làm bạn cười, làm bạn khóc, làm bạn ngạc nhiên, làm bạn run rẩy. Đấy mới là nghệ thuật, đấy mới là giá trị, đấy mới là đẹp.

Mình không nghĩ tác giả sở hữu tác phẩm.

Hồi xưa, khi mình học làm văn phát biểu cảm nghĩ, có một suy nghĩ cứ ám ảnh mình, rằng "liệu những cảm nhận của mình có trúng ý tác giả hay không", thí dụ như khi viết dòng thơ "ao thu lạnh lẽo nước trong veo" cái mà cụ Nguyễn nghĩ tới không phải là màu xanh, mà là màu xám xịt, thì sao. Làm sao chúng ta có thể kéo cụ lại mà hỏi cụ đã nghĩ gì?
Sau thì mình tự trả lời, chính bằng cách đó, tác giả không sở hữu tác phẩm. Nghệ thuật không thể được sở hữu. Da Vinci không sở hữu Mona Lisa, Gustave Courbet không sở hữu Wounded Man, dù hai ông họa sĩ ấy tự vẽ mình (hoặc không), cũng như Rowling không sở hữu Harry Potter, chắc chắn là không. Đặc biệt là Rowling của hiện tại.

Nghệ thuật, không thể được sở hữu. Giá trị thực sự của nghệ thuật, không thể được sở hữu bởi một người, nhưng bất kỳ ai cũng có thể sở hữu nó.
Tôi có quyền ngồi khóc cùng nhân vật tôi yêu thích, tôi có quyền nổi da gà vì một bài hát, hay gào thét rống giận vì một bức tranh. Đấy là lúc tôi sở hữu nghệ thuật.

Mình coi Insterstellar chắc tầm 10 lần. Lần đầu coi, mình hơi bực vì cảm thấy những phút tình cảm chen vào giữa một bộ phim khoa học thật là lạc lõng. Nhưng càng về sau, mình lại càng cảm. Lúc tiến sỹ Brand lý giải việc cô ấy muốn đến hành tinh Edmund thay vì Mann, cô ấy bảo rằng, ừ - tôi yêu Edmund, nhưng đấy không phải là một trong những điều kỳ diệu của chúng ta hay sao, hãy nghĩ về nó, tình yêu là thứ duy nhất có thể vượt qua không gian và thời gian, không cần biết Edmund đang ở cách cô mấy vạn năm ánh sáng, cô vẫn yêu anh ấy. Nếu bạn thực sự nghĩ về điều đó, thì bạn sẽ phát hiện ra, nghệ thuật cũng y chang như vậy. Bạn cảm thấy một bài hát là hay, ngay cả khi bạn không hiểu lời, ngay cả khi nó được sáng tác từ kẻ bạn ghét cay ghét đắng hay được trình bày bởi đối thủ không đội trời chung của bạn. Đó là điểm diệu kỳ của nghệ thuật.
Và cái gọi là giá trị nội tại của một con người, cũng như vậy. Chỉ có thể được cảm nhận, không thể được định giá, không thể bị sở hữu.

Quay lại vụ án Khải Hoàn Môn.

Có người đổ tại dân nhập cư. Có người đổ tại sự lười biếng. Có người - mình tán đồng nhất - đổ tại sự nuông chiều của chính phủ (mình nghĩ là thực chất vẫn là lười biếng thôi). Những điều đó kéo trình độ dân trí xuống, khiến cho họ, đem điều mà họ nghĩ là bất hạnh của cuộc đời họ, để phá hoại, cướp bóc và thối rữa. Khải Hoàn Môn ở đó - chẳng làm gì họ, chẳng tước của họ đồng bạc nào, vậy mà họ vẫn đập phá nó. Đấy không còn đơn thuần là sự tức giận, đó là sự mất lý trí, mất kiểm soát, sự dốt nát. Đập Khải Hoàn Môn để làm gì? Giống như giận bà vợ rồi đi đá con chó, không, phải nói là giống như ghét hàng xóm xong về nhà đập bể nồi cơm điện. Trong khi dù hàng xóm bạn có đáng ghét như thế nào, thì cái nồi cơm điện vẫn làm nhiệm vụ của nó, nấu cơm cho bạn hàng ngày.
Vậy thì hỏi chứ, có ngu không.
Ngu quá đi mất.
Người Pháp, tự bao giờ, lại ngu đến như vậy chứ.


11/18/2018

"Con gà có trước hay cái trứng có trước?"

1. Có một câu nói trong Nhà Giả Kim làm mình nhớ hoài nhớ mãi, "When you want something - All the universe conspires in helping you to achieve it." Khi bạn muốn một cái gì đó, toàn vũ trụ sẽ hợp sức giúp bạn có được nó.
Nếu bạn thực sự nghĩ về điều đó, bạn sẽ thấy đây đúng là nguyên lý vận động rõ ràng nhất của Facebook.
Không chỉ lần một, lần hai mình đọc được các dẫn chứng đáng lo về việc có phải hay không Facebook nghe trộm điện thoại hoặc theo dõi tin nhắn, để mà chọn lọc những tin quảng cáo trên news feed của người dùng.
Nếu quan sát kỹ, thì thấy vấn đề không chỉ dừng lại ở quảng cáo đâu. Facebook hiểu bạn hơn chính bạn nữa.
Con người ta đôi khi đóng kịch lâu quá, lại tưởng bản thân là nhân vật trong vở kịch đó thật. Mình nhớ trong Suối Nguồn, nhân vật Gail Wynand khi điều hành tờ Ngọn Cờ, đã nói (đại khái) như sau: các vị đưa cho độc giả những thứ mà họ muốn người xung quanh cho nghĩ là họ thích, còn tôi đưa họ thứ mà họ thực sự thích. Hồi rất lâu, mình đọc trên một tờ báo tuổi teen có một câu chuyện về một anh chàng nọ, lúc nào cũng bảo rằng bản thân thích nghe nhạc rock, chứ nhạc pop là thứ cùi bắp chỉ có bọn nông cạn và mơ mộng mới nghe, trong ipod của anh chàng chỉ toàn là nhạc rock, trong playlist của anh chàng cũng toàn nhạc rock. Nhưng - cũng như bất kỳ một con người mạnh miệng nào - buổi tối về nhà anh chàng len lén nghe những bài pop catchy không cưỡng được, lén lút một cách đáng thương.
Đa số mọi người (thuộc tầng lớp tinh-hoa-thượng-đẳng hoặc cho rằng mình thuộc tầng lớp tinh-hoa-thượng-đẳng), đều muốn xây dựng hình ảnh của bản thân là thường đọc cafebiz hơn kenh14, hay nói tiếng Anh vèo vèo về các chủ đề đao to búa lớn như cách mạng 4.0 hơn là hóng chuyện ca sĩ nào lên sân khấu bị vấp té tụt váy và vợ chồng diễn viên nào mới đánh nhau xong lại dắt nhau đi ăn bún bò. Nhưng mà - chúng ta thực sự là thích lướt kenh14 hơn và hóng chuyện nhà hàng xóm hơn là để đầu óc phải vận động và deal với các vấn đề đao to búa lớn kia - đó là bản chất sâu thẳm trong tim mà ai cũng muốn giấu.
Nhưng nói cho cùng, thì bạn không giấu được bản thân mình, và không giấu được facebook. Khi bạn lên setting của facebook, chọn chế độ private và tin rằng ồ không ai biết đâu. Nó cũng giống như bạn bạn vào nhà nghỉ đầy camera, đăng ký rằng không muốn publish những chuyện camera ghi được lên youtube, và tin rằng thế là chẳng ai biết bạn vô nhà nghỉ để ngủ. Ông chủ nhà nghỉ đang thưởng thức cái dáng ngủ của bạn từ hệ thống camera của ông ta, cũng hệt như facebook thưởng thức cái cách bạn ngấu nghiến những mẩu tin vụn vặt tưởng chừng chẳng-có-nghĩa-gì trên feed. Private sao? Nằm mơ.

2. Quay lại vấn đề. Chính vì như thế, nên những tin trên feed của mình, bằng cách này hay cách kia, liên hệ với nhau giống y cái cách con bướm bị dính ở đầu đầu này của mạng nhện liên kết với con sâu dính ở đầu kia vậy. (người ta đặt trên thật chính xác - web).
Cách đây mấy ngày, mình đọc tin "nếu bạn độc thân - đừng lo vì đấy là xu hướng thời đại." Và hôm qua thì mình đọc "phải chăng chúng ta được (bị) chứng kiến một xã hội bất bình đẳng nhất từ trước đến nay" và "lịch sử các cuộc cách mạng công nghiệp".
Và mình cảm thấy, con người vẫn đang tiến hóa để phù hợp với môi trường sống.
Nếu bạn thực sự nghĩ về điều đó. Ngày xưa bố mẹ ông bà mình ham cưới, ham đẻ, ngoài việc không có bao cao su ra, mình nghĩ là còn do không có quá nhiều thú vui để mà tự mình tao nhã. Kiểu như, đến khi hơn chơi lò cò với bạn bè được do lớn tướng rồi thì đành phải tìm chồng để chơi trò khác. Chơi với chồng chán quá rồi thì phải tìm đứa con để có niềm vui khác mà làm. Thời của ông bà bố mẹ, những trò vui phân định rõ ràng theo độ tuổi, giới tính, và túi tiền.
Nhưng thời đại của mình, của chúng mình, thì không còn cái giới hạn đó nữa. Facebook rẻ tiền và hấp dẫn, một đứa cháu 8 tuổi có thể kết "bạn" với bố mẹ 30 tuổi hay ông bà 50 tuổi của nó, và mỗi người tự vui với facebook của mình - niềm vui như nhau. Thế giới internet cung cấp cho con bé 3 tuổi video bé Xuân Mai, cung cấp cho vị tiến sĩ 40 tuổi cuốn ebook về khoa học chuyên sâu, cung cấp cho thanh niên đang có nồng độ hormones dâng cao một cái vid giải tỏa, ... cùng giá tiền như nhau, cùng cách thức như nhau. Bạn không cần bằng cấp để tiếp cận kiến thức tinh hoa và chẳng cần ăn mặc lôi thôi đeo khẩu trang che mặt để tiếp cận AV. Mọi thứ được san bằng hết.
Và vận chuyển giá rẻ. Ngày xưa bố mẹ mình bằng tuổi mình, đi nước ngoài du lịch là chuyện không tưởng - chỉ dành cho cấp bậc tỉ phú lãnh đạo. Giờ thì nhân viên văn phòng lương bèo bèo, muốn thì để dành chút đỉnh là có thể tung bay. Chú xe ôm đầu xóm đầu tháng đi Cambodia đánh bài, cuối tháng đi Mũi Né vi vu với bạn gái - chuyện bình thường. Thượng lưu đi Maldives, thì trung lưu cũng đi được Bali và hạ lưu nếu muốn cũng ra Vũng Tàu chơi được.
Tất cả những tiến bộ đó, những phát triển đó, dẫn con người ta đến việc không nhất thiết phải đi theo khuôn khổ sống của người xưa. Không nhất thiết phải cưới, không nhất thiết phải sinh đẻ.
Và nói theo cách khác, thì những tiến bộ đó, cũng làm cho người ta khó khăn hơn trong việc đi theo khuôn khổ sống của người xưa. Khi có thể order một con gà quay về trong 30p, thì người ta cần một niềm đam mê khổng lồ với bếp núc để bỏ công sức tự đi quay gà...

3. Nhưng đấy không phải là tác động một chiều.
Vì chính việc người ta không muốn sinh con đẻ cái, duy trì nòi giống, đã dẫn đến việc lao động bị già hóa - không có khả năng đáp ứng nhu cầu của sản xuất. Và chính điều này, quay ngược lại thúc đẩy công nghệ phát triển.
Song song với mối lo ngại rằng công nghệ phát triển sẽ làm cho người ta khó kiếm việc làm hơn, là mối lo ngại tầng lớp lao động già hóa, không đáp ứng nổi nhu cầu sản xuất. Và, ô hay, 2 mối lo ngại này, triệt tiêu nhau.

4. Mẹ bảo, không có con thì về già ai chăm cho.
Mình nghĩ, bỏ qua cái vấn đề rằng mình phản đối việc sinh con như một hình thức bảo hiểm tuổi già, thì mình vẫn không cho rằng đây là một mối quan tâm cần phải đặt nặng.
4 năm trước mình chưa từng nghĩ tới việc rồi sẽ có một ngày, mình chọt chọt 3 cái trên điện thoại và trà sữa sẽ dâng tới tận miệng mình, mà còn được giảm 40% - rẻ hơn so với việc phải xách xe chạy ra đường xếp hàng mua.
4 năm trước mình chưa từng nghĩ tới việc ngồi nhà chọt chọt mấy phát, đường sữa muối nước trái cây rau củ quả trà lon trà chai được đưa đến tận nhà mà không phải xách đít ra siêu thị chở lỉnh kỉnh về.

Nhưng giờ thì có.
Vậy mẹ không tưởng tưởng ra 50 năm sau mình không con cái thì sống kiểu gì, nhưng mình thì thấy rồi.
Miễn có tiền, mình sẽ tung tăng đến một ngôi làng yên bình đẹp đẽ không khí trong sạch, cùng những bạn già đồng tuổi câu cá thả diều nuôi gà chơi chim...
Thành ra vấn đề của mình bây giờ là kiếm tiền.
Hên làm sao, kiếm tiền dễ hơn kiếm con.



10/08/2018

08.10.2018

1. Mỗi lần nghe cô Yuu kể về thời bên J của cổ thì mình lại kiểu, "đây là cô Yuu à?"

Trong suy nghĩ của mình thì Yuu kiểu giống như một... công chúa? Mỏng manh, yếu ớt, điệu đàng, dặt dẹo. Haha. Ý là, không thể tưởng nổi một cô gái mê costumes lolita lại phải lao ra đường giữa đêm ở xứ người giữa cái rét lạnh mà quần quật 8 tiếng trong xưởng bánh bao. Cảm giác rất là lạ. Giống như một nhân vật trong sitcom nhìn thấy đứa bạn của mình bỗng dưng hóa nữ thần sau khi trang điểm và phải tròn mắt "who is she?"

Âu là, vẫn câu nói đó, người ta mạnh mẽ hơn bản thân tưởng rất nhiều.

2. Và mình lại cười vào mấy cái phân loại tính cách. Mình cười xong thì thấy, ôi thôi cũng đáng thông cảm. Thực ra cái người ta cần không phải là tìm hiểu bản thân (nói thiệt luôn là những người cần phải tìm hiểu bản thân chẳng qua là đang trốn tránh việc tự nhìn lại bản thân mình thôi - chứ "bạn" sống với "bạn" 24/7, là người duy nhất nghe được inner-voice, và hiểu tường tận những tác động xã hội ám vào cuộc đời bạn, thì tại sao "bạn" lại cần người ta nói cho "bạn" là "bạn" là loại người gì?), mà là một cái tag. Kiểu như thay vì quần áo có tag "gucci" hay "channel" hay "dior" thì người có tag "introvert" và "virgo" và "INTP"... Người ta thích gắn cho mình một cái tag, và họ thích sự tồn tại song song 2 cảm giác: vừa thuộc-về một group và "tôi đặc biệt", 2 việc này không quá mâu thuẫn, thậm chí có thể gộp chung lại đơn giản là "tôi thuộc-về một group đặc-biệt".

Nhưng mà, việc gắn tag không bao giờ là "tôi-đặc-biệt" cả. Nếu bạn thật sự suy nghĩ về điều đó. Thí dụ như cung Hoàng Đạo đi, có 12 cung và chia ra đều đặn số lượng người cho từng cung thì trên thế giới này có đại khái là hơn nửa tỷ người mỗi cung. Và có vô số điều xảy ra cho nửa tỷ người đó, có người làm khoa học, có người làm nghệ thuật, và cũng có người đi trộm chó.
Bảng phân phối dân số theo số tháng sinh ở Châu Âu
Và quả thật, không có quá nhiều khác biệt để mà tự hào đâu. 
Khi một người cứ huyên thiên về sự đặc biệt của người đó thông qua những cái tag thay vì tính cách hoặc hành động thực sự, thì vấn đề ở đây, chính là lý do đứng đằng sau sự huyên thiên đó chứ không phải sự huyên thiên đó.

3. Gần đây mình tải về một đống sách Triết Học.

(Một phần vì cái kệ sách của mình đã quá tải. Một phần khác là vì mình có thể tra cứu ebook mọi lúc mọi nơi - còn sách giấy thì không - cầm một cái điện thoại theo dễ hơn rất nhiều so với vác 20 cuốn sách. Và phần lớn là, mình thấy cùng lượng kiến thức, ebook rẻ tiền hơn nhiều quá huhu.)

Và những tri thức trong đó, trả lời cho rất nhiều vấn đề ở xung quanh mình, tạo ra một hướng nhìn rất là ... "chuẩn". Thí dụ như khái niệm mà mình thấy dễ hiểu và ấn tượng nhất là "telos" của Aristotles đi. Nôm na đơn giản là, "Mọi thứ trên đời này đều có thể lý giải bằng cách nghĩ xem các mục đích của nó là để làm gì". Thí dụ như "hôn nhân", khi tranh cãi liệu có nên ủng hộ hôn nhân đồng tính. Bất kỳ lý do gì đều có khoảng hở, người phản đối cho rằng nó cổ xúy xu hướng bệnh hoạn - nó đi ngược tự nhiên vì 2 người đồng giới không thể có con và như vậy kết hôn để làm gì. Trong khi người ủng hộ thì lập tức lại rằng, họ có thể nhận con nuôi và dân số thế giới này quá tải rồi. Bên nào cũng leo thang cả chục bậc khi mà đem những vấn đề ngoài tầm dự đoán vào tranh luận. Nhưng nếu lấy cái triết thuyết "telos" ra, thì câu hỏi đặt ra chỉ là, "hôn nhân - để - làm - gì". (không nói thêm đâu tại sẽ dài lê thê luôn).

Mọi thứ xuất hiện và tồn tại trên đời này đều có mục đích của nó. Cái này không phải thuyết âm mưu đâu. Thí dụ như việc trang TTVN đăng bài khen ngợi các chính sách của chính phủ Dubai trong việc phát triển đất nước - và lờ nhẹm đi lợi thế cảng biển, lao động nhập cư rẻ mạt và sự chống lưng của Anh trong suốt 40 năm phát triển, mục đích là để làm gì? Mình thấy giống như hồi xưa bên Quora đã từng đăng một post tương tự với đất nước (quên-mất-tên) trong vòng ít năm thôi đã giảm nạn hối lộ nhờ sa thải hơn 90% cảnh sát, và dĩ nhiên bài ấy lờ tịt đi việc Mỹ đã chống lưng cho vấn đề an ninh của toàn đất nước khi chính phủ sa thải mớ cảnh sát đó và cả việc đào tạo cảnh sát mới. Aha.

Để làm gì? - câu hỏi đặt ra cần thiết trong mọi tình huống cần dùng tới não.

4. Thôi chém gió quá nhiều rồi. Mình đi làm việc.

9/17/2018

Tìm một chỗ để khóc ròng...

Từ hôm sinh nhật tới giờ, chẳng có chuyện gì vui vẻ.

Sinh nhật thất bại quá, đến nỗi mình nghĩ, năm sau mình sẽ không ở đây mừng sinh nhật gì nữa cả, mình tìm một cái tour du lịch xa xa rồi đi một mình cho qua sinh nhật khổ sở.

Sau đấy thì ế dài dài. Tháng 9 thật là khốn khổ khốn nạn. Tiền chi ra thì nhiều mà tiền vô thì không bao nhiêu. À, hầu như là chẳng thấy vô luôn. Mình kiểu, buồn hiu hắt.

Mặt nổi mấy cái mụn. Mình bắt chước người ta chỉ, đi xem face map xem nổi mụn ở đâu là dấu hiệu gì. Sau đó thì nghe một loạt lời khuyên dạng như ăn nhiều rau và trái cây, uống nhiều nước lọc, và hãy sống thanh thản đừng có stress nữa.

Làm như mình muốn ấy.

Thôi thì cho là rau xanh và trái cây ráng ngốn cũng được. Thôi thì cho là cái thứ nước lọc lạt nhách đó ráng nốc cũng được. Nhưng làm sao sống thanh thản không stress đây? Stress với mình cũng như cơn rối loạn hooc môn với nữ giới - mối quan hệ thân thiết có tên là "Chạy trời không khỏi nắng". Nó tồn tại như một điều hiển nhiên, ngày nào còn sống là còn stress, còn căng thẳng, còn lo lắng. Quá nửa tháng rồi chưa đủ tiền đóng ngân hàng - ai lo? Tiền tháng này chẳng đủ tiết kiệm dưỡng già - ai lo? Không dư thì tiền đâu mua thuốc mua đồ trả tiền du lịch cho ba mẹ - ai lo?

Rồi những lúc lo như vậy, mình lại nghĩ về tương lai mà ứa nước mắt. Vấn đề thì cứ ập tới ập tới. Giống như hồi đó mình đã từng tiên đoán, rằng đừng có vui vẻ khi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc từ khi thi xong đại học, vì, ác mộng chỉ mới bắt đầu thôi.

Cuộc đời thật là khủng khiếp.

Mẹ cứ nói về việc, sao cùng tuổi mà bạn mẹ tung tăng đi ăn đi chơi, sáng thứ 2 vui lên có thể hẹn hò cà phê khỏi cần lo làm, còn mẹ phải vục đầu làm hoài? Ba thì không nói, nhưng bạn bè ba xung quanh thấy toàn nhong nhỏng đi chơi, chẳng ai phải hùng hục làm việc như ba.

Làm con cái, mình nhìn cảnh đó rồi nghĩ sao chứ. Vậy mà bảo sống không lo, không stress. Sao mà làm được? Ai làm được thì hay quá rồi.

Được cái, những lúc như thế này, thì mình không có sợ chết nữa. Mình nghĩ đó là một loại giải thoát. Chết là hết, không cần trách nhiệm, không cần lo lắng, không cần mệt mỏi như vầy nữa. ...

9/12/2018

Hình dạng của thời gian

Lúc trước, có một lần tôi đọc đâu đó trong tạp chí rằng đo độ lão hóa của da, hãy dùng 2 ngón tay, kéo lớp da ở phần mu bàn tay lên một tí rồi thả ra, và đo thời gian để mà da trở về trạng thái ban đầu. Tôi đã cảm thấy điều này vớ vẩn, vì da tôi gần như chẳng mất tích tắc nào đã quay lại trạng thái ban đầu rồi, da mẹ tôi cũng vậy. Đến khi tôi kéo da tay bà ngoại, tôi chờ mãi mấy giây mới thấy cái nếp đó biến mất, thì hiểu ra. 

Bà ngoại lẫn rồi. Vừa lẫn trí, lại vừa lãng tai. Lại hay bị mệt, thậm chí đi tè một chuyến vô cũng mệt, đi ị xong thì chân tay run rẩy cả, không thích ăn uống gì hết. Mỗi bữa phải vừa dọa vừa dụ thì mới chịu ăn. Hôm qua tôi về ngoại, thì biết chuyện dì ba ra ngoại ở mấy bữa, mà ngoại không nhận ra đó là con mình, cứ tưởng bà nào bỏ chồng bỏ con tới nhà mình ở. Mẹ tôi nghe mà khóc. 

Tôi biết tại sao mẹ khóc. 

Mẹ hay kể, hồi đó ngoại khó tính lắm. Rửa chén xong mà cái chén cái dĩa để sai chỗ cũng bị mắng bị đánh. Mẹ nói nhà đông con quá, nên sai kỷ luật dù chỉ một chút, mỗi đứa một chút thì cũng đủ để cái nhà loạn xạ xì ngầu rồi, nên ngoại khó. 

Giờ ngoại hết khó rồi. Ngoại không còn đủ sức mà khó nữa. Giống như câu chuyện mà khi người mẹ đánh con, đứa con vốn lì lợm chưa bao giờ khóc giờ lại bật khóc. Không phải vì mẹ nó đánh đau, mà vì mẹ nó đánh đã không còn đau nữa.

Cả 90 năm cuộc đời, giống như một tấm chăn dày, đắp lên người ngoại. Hôm nào đủ sức, ngoại vén tấm chăn đó, ngồi dậy cười nói với con cháu. Hôm nào không đủ sức, ngoại nằm, im lặng trở mình, mặc cho chúng tôi cười nói kế bên. Tôi không biết trong cái sự im lặng trở mình của ngoại là cái gì, ngoại đã nghĩ gì, ngoại có nghe chúng tôi đang cười nói? 

Gần đây, dì năm mua cái trứng vịt lộn, trong đó có một trứng nở ra thành con vịt, thấy hài hài, đem cho ngoại nuôi. Ngoại cưng con vịt lắm. Ngoại nói con vịt khôn lắm, cái gì cũng ăn. Mẹ tôi chọc ngoại, nói ngoại cho con nghe. Ngoại nói, "gì? bậy, sao cho được." Nhà dì năm vốn đã gần giống cái sở thú với 5 con chó và rất nhiều gà, giờ có thêm một con vịt con nhỏ xíu lông vàng. 

Cơm áo gạo tiền. Và những ngông cuồng của tuổi trẻ. Làm cho tôi không sợ chết. Tôi đã rất nhiều lần nghĩ về cái chết. Và đôi lần tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết. Bằng cách này hay cách khác. Nhưng tôi chưa từng nghĩ về việc mình sẽ già đi như thế nào, hoặc có thì lối nghĩ cũng qua loa cho xong. Tôi luôn cho rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc trước khi mình kịp già đi. Hoặc giả nếu lỡ xui quá phải chết già, thì trước đó tôi cũng sẽ ở trong một viện dưỡng lão, cùng với những người cùng độ tuổi như tôi... 

Tôi lại nghĩ về những thứ công nghệ, như máy bay và điện thoại di động - thứ mà ngoại tôi chưa bao giờ có thể trải nghiệm. Những thứ công nghệ này chẳng có ý nghĩa gì với ngoại. Nơi xa nhất mà ngoại từng được đi, chắc là Khánh Hòa, nơi dì hai tôi đã bỏ đi và lấy chồng. Thứ công nghệ mới nhất mà ngoại biết chắc là tivi, nơi có những vở cải lương - mà giờ đã càng ngày càng ít. 

Mỗi lần nhìn những nếp nhăn trên da ngoại, thì tôi lại nghĩ nhiều về thời gian, nghĩ rất nhiều về thời gian và cái cách mà chúng ta thể hiện sự bất lực của mình với nó. Chúng ta cố chống lại thời gian bằng nhiều cách, như kem dưỡng da, như chế độ ăn uống, hoặc như những nghiên cứu cố gắng kéo dài tuổi thọ của con người. Nhưng càng cố chống thì chúng ta càng thể hiện là mình bất lực. Bởi vì cái chúng ta có thể kéo dài, rốt cuộc, là một ít tuổi thọ và vài dấu hiệu tuổi xuân. Sự bất tử cách chúng đúng bằng khoảng cách tạo ra bởi vận tốc ánh sáng và mức nhanh nhất mà chúng ta có thể di chuyển. Khoảng cách vô tận và không thể tiêu trừ. 

Và chính chúng ta cũng đang tự kéo dài khoảng cách đó. 

Khoảng cách giữa ngoại tôi và smartphone cũng giống như khoảng cách giữa tôi và cải lương. Ngoại không thèm hiểu thứ be bé mà chúng tôi suốt ngày cúi đầu nhìn, cũng như chúng tôi không hiểu thứ nhạc chậm chạp và sến súa mà ngoại đã xem. Tôi nghĩ, đến lúc tôi cũng già như ngoại, thì cải lương của tôi và smartphone của giới trẻ sẽ là cái gì? Tôi hướng dẫn cho ba mẹ cách sử dụng facebook. Mẹ cứ quên mãi cách post hình. Chỉ lại, rồi lại quên. Mỗi lần hỏi lại thấy mẹ lại ngại ngại. Những cái nút ấn, những thao tác đối với tôi quá dễ để dung nạp và ghi nhớ, lại là một mớ bòng bong mẹ quên suốt. Tôi nghĩ nhiều, mai mốt tới lượt tôi, sẽ là cái gì. Cái gì là quá dễ quá đơn giản với giới trẻ, nhưng lại là bài toán giải không ra với tôi? 

Tôi cảm thấy mình đã bắt đầu có dấu hiệu của sự lười tiếp thu. Tôi không muốn chơi một game mới. Tôi không muốn bắt đầu đọc một truyện mới. Tôi ưa thích những thứ cũ kỹ mà mình đã quá quen thuộc. Tôi nghĩ, đó chính xác là cái cách mà thời gian bắt đầu đắp mền chúng ta. Chúng ta không đủ sức để cứ chạy theo mãi những thứ mới mẻ, trong khi chúng là vô tận. Chúng giống như những đợt sóng biển, không bao giờ ngừng. Khi còn nhỏ, chúng ta hào hứng trước mỗi đợt sóng, chúng ta bày đủ trò với nó. Đến khi lớn dần, chúng ta quen với mỗi đợt sóng, đón nhận bình thản và đôi khi thờ ơ. Và đến một lúc nào đó, chúng ta mệt mỏi. Những con sóng trở nên quá sức với sự tiếp nhận của chúng ta, chúng ta đón nhận đau đớn, và đôi khi chạy trốn. 

Tôi lại nhớ Edge of Tomorrow. Khi anh ấy phải gánh ký ức của cả hai, còn cô ấy thì chỉ nhớ mỗi một ngày. Tôi nghĩ về dì ba, lúc ngoại không nhận ra dì, dì cảm thấy như thế nào. Lúc mẹ mình không nhận ra mình nữa, thì một con người sẽ có cảm giác ra sao. Tôi nghĩ về con Chích Bông, nó đã ở bên chúng tôi khi chưa biết đi, chưa biết nói. Tôi sẽ nhớ mãi lần đầu tiên bế nó, lúc đấy tôi đang cầm 2 cái bịch đồ trên 2 tay, bà ngoại nó xốc nách ném nó ra cho tôi, tôi không nghĩ nó sẽ chịu để người lạ cho tôi bế nên chỉ cười cười bảo "cô đang xách đồ", thì nó mếu, nó thấy tôi không chịu bế nó, nó mếu. Từ lần đấy, nó chạy qua nhà chúng tôi chơi như họ hàng thân thiết, thậm chí ham chơi tới mức không chịu về. Nó tè khắp nhà, hễ thấy nó đứng im im mặt mũi nghiêm trọng là thôi rồi... đành phải xốc nách nó về trả bà ngoại nó rồi đi lau nhà. Tôi nhớ lần bỏ nó vào cái giỏ phơi đồ rồi kéo nó chạy. Tôi nhớ lần nó giỡn nhây quá không chịu về, chúng tôi gài bẫy cho nó lên xe đạp rồi đẩy một phát cho nó vào thẳng nhà nó. Tôi nhớ những lần đi làm về mệt quá mà nó cứ bám víu đòi chơi, tôi bèn nhét cho nó cục kẹo và bảo nó về kêu bà ngoại lột cho ăn, đôi khi nó hiểu, nó đi về luôn, đôi khi nó không hiểu, ăn xong nó lại chạy qua đập cửa. Có lần nó bị bệnh, mặt khờ khờ, tôi tội quá, bế nó xuống sảnh cho nó chơi, nó mệt quá không chạy chơi như thường, mà ngồi im trong lòng tôi, cứ ngồi im như thế. Rồi có những lần tôi bế nó ném lên cao cho nó đụng cái bảng Exit xanh xanh rồi cười nắc nẻ. 

Những ký ức đó, chỉ có tôi nhớ, nó không nhớ. Tôi là người giữ giùm nó những kí ức đó. Cũng như mẹ là người giữ giùm tôi những kí ức như chiều chiều ba về, tôi lũn cũn chạy ra đón ba. Như tôi đi học mẫu giáo bị cô giáo cho mặc cái quần một ống thành cái váy. Hay chuyện tôi đi học được một bữa, ngoại đi rước về vừa đi vừa khóc xong cho tôi ở nhà luôn, khỏi đi học nữa. 

Những ký ức đó, chỉ có mẹ tôi nhớ, tôi không nhớ. 

Vậy thì sẽ có những kí ức của mẹ tôi mà chỉ có bà ngoại tôi nhớ, mẹ tôi không nhớ. Có những kí ức của dì ba mà dì ba không nhớ, chỉ có ngoại nhớ. Nếu ngoại không nhớ nữa, những kí ức đó, những năm tháng đó, sẽ như là chưa từng tồn tại. Một điều rõ ràng đã xảy ra, rõ ràng đã tồn tại. Vậy mà không ai nhớ tới nữa, thì có phải quá đau lòng không? Khoa học dù có tiến bộ đến bao nhiêu, những cái thẻ nhớ dù có mạnh tới bao nhiêu, rộng tới bao nhiêu, cũng chẳng thể ngăn cản điều đó xảy ra. Bức ảnh dù rõ ràng đến mức nào, cũng sẽ không ghi lại được cái mặt khờ khờ của con Bông bị bệnh, cái cảnh tôi mặc quần thành váy, hay mẹ tôi và dì ba - một năm tháng xưa cũ nào đó, đỏ hỏn nằm trong vòng tay bà ngoại... 

Nếu bê tông có nước mắt, tôi nghĩ là nó sẽ khóc thật nhiều cho những điều đó. 

8/28/2018

28.8.2018

1. Viết facebook riết làm mình phát sinh thói quen xấu là không viết hoa đầu dòng và sau dấu chấm câu. Tại vì facebook hời hợt, có mấy dòng, viết hoa làm gì mắc công ngón út phải nhấn Shift.

2. Dạo này bán ế. Có thể đổ thừa tại tháng cô hồn, nhưng mình biết chủ yếu là do mình lười. Haha.

3. Hôm qua VN thắng Syria ở giải Asiad. Mẹ bảo, giời ôi đá như hạch. Ba thì vừa coi vừa ngủ. Mình nghĩ nghĩ, phát hiện ra, con người quả là sinh vật viễn thị bậc nhất, càng đứng gần một thứ thì càng không thấy rõ. Thí dụ như dù tuyển VN đá như hạch thật, nhưng vì mình là người VN, và đằng nào thì cũng thắng rồi, nên vẫn cứ là tung hô giỏi giang xuất sắc đáng mặt con cháu Âu Cơ.

Ahaha.

4. Hôm qua trên facebook, chính xác là trên spiderum có thằng trẻ trâu kia "phản biện" quan điểm của một chị làm cố vấn tài chính tập đoàn lớn rằng "các bạn trẻ nên ở lại công ty đến 7 giờ để học tập thêm" và "giới trẻ thì nên tập trung vào công việc thay vì cân bằng cuộc sống". Mình thì không quá tiêu cực việc làm thêm giờ, dù mình sẽ không làm thêm giờ đâu. Nhưng mình thấy việc nên tập trung vào công việc hơn là cân bằng cuộc sống thì đúng, còn trẻ khỏe thì thiệt sự nên lăn xả. À, quan điểm của mình không quan trọng, quan trọng là thằng trẩu ấy có cái giọng điệu rất là xấc, và nó phản biện bằng cách nêu lên kinh nghiệm cá nhân hết sức non nớt, ngứa nhất là khi bị người xem mắng cho vì tội dùng từ quá xấc, thì nó bảo nó phản biện bởi vì nó thương cho giới trẻ lao vào công việc đến nỗi trầm cảm... ôi, thánh mẫu bạch liên hoa. Sự ban phát tình thương mến của nó, cũng như cơn nghiện tự nhục của Phan Anh, toát lên một sự lố bịch lạ lùng.

Đúng là, ở cái xứ sở này, đôi khi chính sự thờ ơ mới là nhân đạo và văn minh bậc nhất. Vì 3 chữ thôi, "không ai mướn..."

5. Dạo này mình ít chém, ít tranh luận, ít bày tỏ quan điểm. Ít hơn hồi trước thôi chứ so với thiên hạ vẫn thuộc dạng nói nhiều. Vì mình thấy anh kia trên NEU, post nào cũng có mặt và top comment, nhưng mình phát hiện ra cảm giác của mình dành cho anh ấy không phải thích thú hay nể gì, mà là "ông này canh notification của NEU để bay vào comment à, rảnh vãi".

6. Chắc chuyển lại viết blog cho sâu sắc tí. Sống hời hợt trên facebook hoài cũng buồn. Đã vậy còn hình thành một lối suy nghĩ rất là rởm đời rằng phải viết cái gì đó thuận trend để có nhiều likes. Lúc cái suy nghĩ này pop up trong đầu mình đã giựt mình. Ủa, viết gì kệ mệ nó chứ, ai cần likes? What the hell is happening to me?

7. Giữa chừng bài viết này mình đã giao hàng được 1.000.000 đồng. Hy vọng giao hàng thành công.

8. Con Soul là một đứa mua hàng hoàn toàn không đáng tin cậy. Thứ nhất là nó mua hàng thông qua kênh người quen - cái kênh còn thiếu niềm tin hơn kênh KOL và xếp sau cả google quảng cáo. Thứ hai là nó cứng đầu cứng cổ không chịu tham khảo ý kiến của những người mà việc cung cấp ý kiến cho nó không đem lại cho người ta một đồng lợi nhuận nào. Cụ thể là mình. Cứ như thể nếu nó nghe theo mình thì nó sẽ mất giá và thua cuộc vậy. Thậm chí nghe để tham khảo cũng không, nó cứ kiểu gạt phăng đi rằng nó nghĩ cái kênh nó tốt rồi, nó lỡ mua rồi, nó thấy tốt rồi, dù mình dí vô trong mặt nó cái bảng quyền lợi gấp đôi cái thứ mà nó đã mua và mình cũng bảo nó cái thứ nó mua có thể hồi lại. Nhưng không, mình nói chuyện với nó hoàn toàn tốn nước bọt một cách vô ích. Vấn đề là rất nhiều lần nó bị cái mác "người quen" lợi dụng, nhưng nó mãi mãi chỉ nghe theo những người lợi dụng nó, thay vì mình, người thực sự muốn tốt cho nó. Mình nghĩ đấy là do cái giá trị tinh thần ảo lòi mà suy nghĩ "ta đây quen biết rộng rãi" mang lại.

Mình thì ngược với nó, mình không làm việc với người quen. Dù mình dùng dịch vụ của công ty có người quen mình làm, thì mình cũng chưa bao giờ mở miệng nói với người quen đó tiếng nào. Vì làm việc với người lạ, thứ nhất mình sẽ tăng tính cảnh giác lên, mình sẽ tìm hiểu thông tin cũng như uy tín và so sánh chất lượng sản phẩm dịch vụ trước khi order, thứ hai, quan trọng nhất, mình thuận miệng hơn, từ trả giá cho đến mắng nó cho đến cancel hợp đồng đe dọa các kiểu. Quan hệ thuần túy lợi nhuận và tiền bạc dễ deal hơn rất nhiều so với quan hệ nhập nhằng tình cảm thân thiết và lợi nhuận.

Bán hàng cho người quen thì phải bảo hành lâu dài thì thôi chứ, bán giá khuyến mãi thì thôi chứ, lại còn bị người đó thái độ "tao ban ơn cho mày nè" nữa. Lỗ sặc máo. Thành ra, giá niêm yết là 700, người quen ư, mình bán hẳn 1.000.

Thực ra chủ yếu là tính đề phòng của mình cao. Đối thủ mình đề phòng 1 thì người quen mình đề phòng 2.

9. Bữa mình nói với NY, rằng đừng có buồn, người ta có chồng có con thì mình có nhà có xe. Con Fu bảo, ủa tao có chồng rồi cũng có nhà có xe nè. Mình cười cho qua. Thường mấy đứa tự lập tài chính như mình tự cho là thanh cao, tuyệt không thể gộp chung với đứa ăn nhờ chồng, chính xác là nhà chồng, như nó. Nhà của má chồng, xe của má chồng, thì tự hào cái gì đâu?

Chưa kể, chỉ được cấp mỗi quyền sử dụng có thời hạn và điều kiện. Tính thanh khoản hoàn toàn không có. Thí dụ như mình đi, mình nhắm nhắm được thì cầm sổ đỏ vay mua nhà mới, tại vì cái nhà mình đứng tên mà. Còn nó thì chỉ ở mà thôi. Dù, đúng là chỉ ở thì cũng sướng rồi do nhà sướng quá mà. Nhưng mà, gần đây mình thấy má chồng nó có động thái lạ, rằng dù trước đó bả nói tụi nó tìm nhà chung cư đi bả mua cho, thì tụi nó tìm nhà bả không có ưng, sau đó đùng một cái nghe tin bả đã mua rồi. Mình nghĩ, cái việc "đùng một cái" này chẳng qua là lảng tránh chuyện ai đứng tên cái nhà, thí dụ mua cho tụi nó, dù chồng nó đứng tên thì vẫn là tài sản 2 vợ chồng, trừ phi nó kí giấy xác nhận nhà này của riêng chồng - vậy thì sứt mẻ tình cảm. Trong khi, đứng tên mẹ chồng 1 phát là xong hết, ở bao nhiêu năm thì vẫn là của mẹ chồng thôi, thí dụ nó và chồng nó lục đục li dị, thì dĩ nhiên là nó ra đi trắng tay rồi. Cái quyền sử dụng, và quyền sở hữu, nghe qua có vẻ không khác gì nhau, nhưng khác nhau xa lơ xa lắc.

Và nó có trả giá cho quyền sử dụng không? Có chứ. Nhiều là đằng khác. Lỡ một bữa không nấu ăn cho chồng, vô tình bị bà ngoại chồng biết được là ôi tha hồ ăn lườm quýt. Họ hàng nhà chồng thì nhìn không lọt mắt, còn bảo "con nhỏ này khôn, chuột sa hũ nếp"...

Trên đời này ai cũng giỏi tính toán cả.

10. Hóa ra cái blog chủ yếu để nói xấu bạn bè.

6/07/2018

World Cup 2018 dự đoán

14.6 đá rồi mà giờ còn chưa mua được bản quyền, ôi chu choa... mình mới đọc tin giờ chốt giá là $10.3m, mua thì mua, không mua thì thoy.

Chắc là sẽ được thôi.

Dự báo kết quả World Cup 2018.

Group A: chắc là phải có Nga, mặc dù nếu không phải Nga cầm trịch thì mình cho rằng Uruguay và Hy Lạp sẽ nắm tay nhau đi. Chắc là Nga với Hy Lạp.
Group B: mình rất hy vọng là Tây Ban Nha rớt. Dù nhìn vô cái bảng thì hẳn là Bồ với Tây sẽ đi tiếp.
Group C: Pháp/Úc/Đan Mạch/Peru? Chắc là Pháp và Đan Mạch? Dù mình khá là ưa Úc nhưng mà Úc yếu bomie...
Group D: Argentina và Croatia. Ủa mà mình nhớ Messi bảo không thi đấu quốc gia nữa hồi 2014 mà ta?
Group E: Mình thiệt tình hy vọng Serbia với Thụy Sĩ sẽ dắt nhau đi tiếp. =.= Ai đá Brazil về giùm cái. Dù vụ 7-1 làm mình khá là vui vẻ và đỡ hấn với Brazil hơn, nhưng kiểu như ghét lâu ngày giờ ưng không có nổi nữa.
Group F: Germany/Mexico/Sweden/Hàn, chắc chắn Đức phải đi tiếp, không đi tiếp thì nhục chết à. Còn lại thì ai cũng được, mình nhớ năm ngoái mình thích Mexico.
Group G: Bỉ với Anh đi. Tunisia mới lần đầu vô WC hả? Nhìn lạ vãi.
Group H: Colombia và Nhật.

Sau đấy thì. Nga gặp Tây, Nga đi tiếp Tây về (haha), Hy Lạp gặp Bồ, Bồ đi tiếp Hy Lạp về (tại muốn Ronaldo gặp Messi...)
Pháp gặp Croatia. Pháp đi. Đan Mạch gặp Argentina, Argentina đi tiếp.
Serbia gặp Mexico. Serbia đi tiếp. Thụy Sĩ gặp Đức - dĩ nhiên là Đức đi tiếp rồi.
Bỉ gặp Colombia - Colombia. Anh gặp Nhật. Thoy Nhật đi về đi.

Tứ kết sẽ còn: Nga gặp Nga gặp Bồ - Nga chìm xuồng tại bến. Pháp gặp Argentina, Pháp bắt xe lửa về, ủa quên, cũng phải đi máy bay. Sau đó bán kết Bồ gặp Argentina. Mình nhất định phải coi trận này.
Ngoài ra thì Serbia gặp Đức, Serbia hãnh diện thua 4-0 rồi đi về =)))) Colombia gặp Anh, Anh đi về giùm cái. Rồi Đức đá Colombia đi tiếp. Oidouma, trai đẹp Rodriguez được đồng đội Bayern ôm hôn tiễn về nhé.
Sau đó Đức gặp Bồ đi. Kì rồi gặp Messi rồi, giờ gặp Ronaldo cho đủ bộ. Hãy cho thế giới biết, mãnh hổ nan địch quần hồ là có thật đi. Đức nâng cúp lần nữa đi, oh yeah.

-hết-

5/23/2018

23.05.18

1. Tiệm hủ tíu sườn đối diện đã đóng cửa sau 5 ngày buôn bán hẩm hiu.

2. Cái cộng đồng tâm lí học mình join đã trở thành một nơi tư vấn tâm lý trẻ em cơ nhỡ. Cơ nhỡ thiệt, nhưng không phải do nghèo mà là do khủng hoảng tinh thần thời buổi loạn lạc. Nhiều câu hỏi đọc vô thiệt chỉ muốn bắt lỗi chính tả chứ không biết phải trả lời làm sao, bởi vì nếu mình mà reply thì chắc chỉ có "mày khùng hả?" Câu hỏi của mấy đứa 3 tuổi nghe còn muốn trả lời hơn...

Mà cũng có ai hỏi mình đâu mà trả lời.

3. Những ngày này, mạng xã hội - nói cho chính xác, thì là cái feed facebook của mình, đang rộ lên nhiều thứ đáng "đấu tranh". Vụ bác sĩ Lương - thảm họa chạy thận, ra tòa xét xử. Vụ ông gì ở Vũng Tàu bị tố cáo là dâm ô nhiều bé gái. Vụ phong trào chống lạm dụng tình dục - cả showbiz lẫn báo chí. Vụ Thủ Thiêm. Rồi cả vụ BOT mà viết là nơi thu giá - giữa một loạt vụ án nghiêm trọng thì vụ này hài vãi đạn...

Mình biết cho có biết. Chứ chẳng dám nói ai đúng ai sai. Nghe vụ dâm ô, bị cáo bị tuyên án treo, xong cái mọi người vùng lên đấu tranh đòi thẩm án lại vì cho rằng án treo là không công bằng - điều này thì đúng đắn. Nhưng cái vụ nhắn tin chửi bới bị cáo - người nhà bị cáo - thẩm phán - và cả người nhà thẩm phán, đến mức con của bị cáo thôi việc. Thì ôi chu choa mạ ơi. Khác gì tru di cửu tộc hồi xưa nhỉ. Người nhà thì liên quan gì ở đây?

Mà đâu ra lắm người "hùng" giấu mặt vậy. Nhắn tin tốn tiền chứ mấy ba...

4. Hình như dân mạng bị nghiện chửi. Đến nỗi cái cụm từ "chửi cho sướng mồm" nghe thì thấy vô lý giờ lại trở thành phổ biến. Hồi xưa có tứ khoái đủ tục, giờ chắc phải có thêm một khoái nữa là chửi cho đủ bộ ngũ hành. Mà tại sao "chửi" lại "sướng mồm" nhể? Uống trà sữa sướng mồm, trời nóng mà uống nước trà đá thôi cũng sướng mồm, ăn ngon cũng sướng mồm, chứ chửi hao hơi tốn nước bọt thì sướng cái chỗ nào?

Mình nghĩ, chắc việc đạp người ta xuống, làm cho bản thân có cái ảo giác hơn người, thì là một biện pháp thẩm du tinh thần ngon nghẻ? Cũng đúng. Cuộc đời thất bại quá, vô phòng thì sếp la, về nhà thì vợ/chồng lạnh nhạt, công việc thì bế tắc, tiền bạc thì không có, ra đường thì bị khinh khi, lại gặp nhằm thời đại mà thông tin đại chúng dễ dàng tiếp cận, báo chí cứ quăng phèn phẹt tin anh này đi nghỉ dưỡng chỗ A, chị kia mua túi xách cả tỉ, cô nọ đẹp lộng lẫy, chú kia body 6 múi chị em nhỏ dãi. Dòm lại mình éo có cái gì, thôi thì hãy miệt thị chửi rủa những kẻ bị báo chí phỉ nhổ kia. Báo chí cấp miễn phí cho chúng ta quyền chửi cơ mà. Cứ chửi đi, rồi giữa cơn thẩm du tinh thần rằng ít nhất ta còn là người tốt, còn được một hiệu ứng là ta đang làm anh hùng.

Và, thẩm du tinh thần thì cũng giống thẩm du thể xác. Người ta chỉ làm điều đó, khi không có nổi một người tình để đạt sự sung sướng. Người ta chỉ làm điều đó, khi cuộc đời không có nổi một hy vọng, một niềm vui để đạt sự sung sướng.

5. Who am I to judge.

Và đó còn không phải là một câu hỏi.

Mình chả là ai để mà đánh giá. Bất cứ câu chuyện nào - hễ nghe có vẻ gây căm phẫn, hễ nghe đều thấy phi lý, đều xuất phát từ một đống nguyên do chằng chịt chồng chéo nhau. Không ai hoàn toàn là nạn nhân hết. Điều này không có nghĩa là victim-blaming, mà chỉ có nghĩa là, nếu không phải người trong cuộc tường tận từng đường tơ kẽ tóc, từng mắc xích của câu chuyện, thì. IM ĐI.

6. Bữa coi hài. Cười không nổi. Nhìn diễn viên là biết không có kịch bản không có luyện tập, chỉ toàn ứng biến rồi. Cảm thấy bị coi thường thấy ớn, vầy mà cũng lên sân khấu hả? Douma. Bây đang tự trét cớt vô chính cái sân khấu của mình, chính cái tên tuổi của mình ấy. Kịch bản có thể dở, diễn viên có thể đơ. Nhưng sự chắp vá qua loa, hời hợt là thứ tệ lậu hơn cả. Mấy cô chú thì cứ bảo rằng, không có thời gian, chạy show nhiều quá - douma, cái thứ làm việc không tâm vậy mà cũng đắt show á... Xã hội loạn lạc, dân chúng thích mì ăn liền, nên chẳng ai buồn sản xuất mì vịt tiềm nữa...

7. Quay lại cái tiệm hủ tíu sườn. Mình ăn một lần, cảm thấy nó dở ẹt ẹt ẹt. Mà giá lại đắt. Và lại khinh khi người ăn. Tiệm hủ tíu cmg mà tủ kính không thấy miếng thịt miếng rau nào trưng bày, thấy mỗi cái bịch nylon dơ dơ bẩn bẩn đựng mấy cọng hủ tíu...

8.

Để mình ráng kết nổi 7 mục trên với nhau.

Sự kết nối kỳ lạ của một tiệm hủ tíu đã sập tiệm và ông già dâm ô ở Vũng Tàu, chính là mớ chằng chịt trong suy nghĩ của mình dạo này. Những thứ ấy. Hay ho thay. Đan kết vào nhau tạo thành cuộc sống, tạo thành đường lối suy nghĩ của mình. Tạo thành cách mà mình đang đối phó với cuộc đời đầy bế tắc và trắc trở.

Ý mình là. Dạo này mình ngủ nhiều...

3/09/2018

One Day (Thai)

Hôm qua mình coi One Day (Thái).

Ngoài cái việc sự thật phũ phàng về việc phân tầng tự nhiên trong xã hội, thì cái làm mình ấn tượng là "cô Nui của 3 năm trước nhìn thấy cô Nui hiện tại" và "cô Nui của hiện tại chợt nhìn thấy cô Nui của 3 năm trước".

Loằng ngoằng như vậy thực ra là vì mình không biết xếp từ làm sao cho đúng nữa. 

"Bao nhiêu năm rồi, làm gì và được gì." 

Chắc cái câu này thành một cái tag trong blog luôn quá. Nhưng tiếng Việt không có từ nào để diễn tả cái cảm giác này, cảm giác nhìn lại quá khứ, nhìn thấy thời gian qua nhanh quá, và hốt hoảng, và bùi ngùi, cảm giác trong bụng cứ như có một bầy bươm bướm cảm xúc. Những năm trước, khi mình tự hỏi câu này, mình đã giật mình và - mình nghĩ là may mắn - nhận ra sức mạnh khủng khiếp của thời gian. Thành ra, mình đã đi bước nào chắc bước đó, mình đã tập nghĩ trước rất nhiều, nghĩ rất xa về tương lai, đã đặt nhiều nền móng ở hiện tại. Và mình cảm thấy, ồ, thiệt là may, giờ nói câu này "bao nhiêu năm rồi, làm gì và được gì" thì mình hơi hơi yên tâm rồi. Thời gian của mình, trôi qua đáng giá. 

Anyway. Quay lại vấn đề.

Cậu Den và cô Nui là 2 phân tầng khác nhau của xã hội, không phải bởi xuất thân, mà là bởi giá trị tự thân của họ. Den là một chàng trai bình thường hơn cả sự bình thường nữa, không đẹp trai lồng lộn, không giỏi giang, không cá tính, nói chuyện có phần vô duyên, thô kệch, nói chung là không có điểm gì nổi bật cả. Trong khi Nui là một cô gái 10 phần xinh đẹp, duyên dáng và thông minh. Là phụ nữ thì Nui chỉ cần đẹp là thắng hết nửa tờ vé số rồi. Thành ra, Den với không tới Nui.

Và dù Nui có cố tỏ ra tử tế bao nhiêu, thì Nui cũng không đủ tử tế để mà chấp nhận Den. Hay nói thế này, trong "thế giới thực tại", khi bị bao quanh bởi nhiều người, đi những bước vội vã, Nui không cách nào chấp nhận Den được. Den tuyệt đối không có cửa. Cái sự "không có cửa" ở đây thể hiện rõ ràng đến khắc nghiệt luôn. Nếu mà một chàng trai như Top, sếp đẹp trai lai láng, galant duyên dáng... làm những hành động như Den đã làm cho Nui, giữ chỗ cho cô ấy đậu xe, tìm nhạc cô ấy thích cài vào máy cho cô ấy, dọn dẹp bàn làm việc cho cô ấy... thì Nui sẽ cảm động, sẽ vui vẻ, sẽ "đổ". Nhưng nếu những điều đó là do một chàng trai trông "dâm dâm dơ dơ" như Den làm, Nui sẽ coi đó là những hành động biến thái, và cô ấy kì thị sợ sệt Den như sợ stalker biến thái vậy. Cuộc đời nghiệt ngã như vậy đấy, vấn đề không phải "bạn làm gì", vấn đề luôn là "bạn là ai".

Khi điều kì diệu xảy ra, Nui mất trí nhớ một ngày. Theo mình nhìn thấy, thì có thể tóm gọn là Nui-của-3-năm-trước time travel đến hiện tại. Một Nui mới 24 tuổi, (chắc là) mới tốt nghiệp, chưa đi làm, chưa bị bao quanh bởi quá nhiều người, chưa gặp Top, chưa biết phủ lên mình lớp cư xử thanh lịch duyên dáng giả tạo.

Và lúc đó, chỉ có Den ở cạnh Nui. Chỉ có một mình Den thôi. Nên Nui có thời gian để hiểu Den. Từ lúc kì thị ban đầu tới lúc Nui nói "Bây giờ thì tôi có chút hiểu tại sao mình yêu anh rồi đó" là một hành trình tâm lý đòi hỏi quá nhiều yêu cầu mà chỉ có điều kì diệu mới làm nổi. Thứ nhất, nơi chốn không phải đất Thái, nơi mà cô quá quen thuộc. Thứ hai, cô không nhớ gì người yêu hiện tại và tình trạng hiện tại của mình. Thứ ba, cô không quen ai cả, chẳng ai nói tiếng Thái với cô, Den là người duy nhất mà cô có thể trông cậy, và ở cạnh. Và 4, trong không khí lễ hội mùa đông và đang du lịch Nhật Bản, cô Nui dễ dàng trở nên vui vẻ và cởi mở hơn.

Trong 4 điều kiện thần kì ấy, cô Nui có thời gian, có không gian, để tìm hiểu và nhìn nhận và cho Den một cơ hội để biết được anh đã yêu mình như thế nào, và mình có thể yêu anh ra sao. Đó không phải là thế giới thực, đó là thế giới trong mơ. Lúc Nui van xin anh ngày mai hãy kể lại cho cô nghe những điều họ đã trải qua ngày hôm nay, Den đã từ chối. Vì anh đủ thông minh để nhận ra rằng Nui trong thế giới trong mơ của ngày hôm nay là một Nui khác Nui của ngày mai, và với đủ vết thương, anh biết rằng Nui của ngày mai không bao giờ cho anh một cơ hội để mở miệng.

Phim này Sad End, không phải Bad End, vì cái kết như vậy không tệ chút nào hết. Đó là thực tế. Lâu đài băng giá dù đẹp đến mức nào, cũng chỉ tồn tại một mùa đông mà thôi. Nếu buộc nó tồn tại qua mùa hè, người ta sẽ tốn rất nhiều công sức, mà đó lại là một sự tồn tại giả tạo. Lâu đài băng chỉ đẹp lộng lẫy khi nó được đặt giữa mùa đông giá rét, giữa muôn trùng bông tuyết của tự nhiên. Còn không thì đó chỉ là sự tạm bợ đáng thương. Tình yêu cũng vậy, qua ngày hôm nay, nếu Nui có yêu Den thì đấy cũng không phải một tình yêu thuần khiết đúng nghĩa nữa, bởi vì cô đã có Top và có 3 năm trời đầy ký ức. Nui của hiện tại không thể yêu Den.

Lúc Nui-3-năm-trước biết bản thân mình 3 năm sau đi làm vợ bé cho người ta, cứ nghe người ta dụ dỗ là sẽ ly hôn vợ và tin tưởng, rồi khi người ta bỏ rơi mình đi với vợ còn tự sát, thì cô ấy đã vừa khóc vừa nói rằng, nếu đây là "câu chuyện của người khác thì tôi sẽ nói là "sao ngu quá vậy", nhưng đây là lại câu chuyện của chính tôi."

Nếu tôi-của-3-năm trước gặp tôi của hiện tại, thì nó sẽ nói gì. Nếu bạn-của-3-năm trước gặp bạn của hiện tại, thì bạn sẽ nói gì đây. Ước gì đó là một tiếng "Woah..." thay vì ánh nhìn đầy đau thương "Chuyện gì đã xảy ra với chúng ta vậy..."

Và đoạn cuối phim khi Nui nhìn thấy đoạn vid cô ấy ở lễ hội băng cùng với một người giấu mặt (Den), chẳng khác nào cô ấy nhìn thấy chính mình của 3 năm trước. Cô ấy nhìn thấy nụ-cười-trẻ-con của mình 3 năm trước, cô ấy nhìn thấy sự vô tư hạnh phúc của mình vào 3 năm trước. Có lẽ lý trí của cô không hiểu ra điều đó, nhưng trái tim cô đã nhận ra, trong vô thức cô đã nhận ra thứ mà mình đánh mất trong 3 năm đó. Cô đã nhận ra, mình đã-từng hạnh phúc như thế nào và hạnh-phúc thực sự là như thế nào. Cô khóc vì điều đó.

Lúc xem đến đoạn đó thì mình cũng khóc.

Bao nhiêu năm rồi, làm gì và được gì.

Và đã mất những gì...

2/20/2018

Thiên nhiên

Nếu bản thân bạn đủ tĩnh, bạn sẽ thấy được hình hài của sự tĩnh lặng.

1. Đó là không gian duy nhất một màu xanh lụa khi chân trời bị xóa nhòa. Trong một ngày bầu trời bị mây nhuộm thành một màu trắng sữa, và biển thì im lim không có gió. Bạn đứng một mình giữa biển, hụp đầu xuống, chỉ để lộ đôi mắt, nhìn về phía chân trời. Mặt biển mềm như lụa, bầu trời êm như bông. Không gian xung quanh bạn không có gì cả, không có người, không có những con thuyền, không có những cái phao lưới, chỉ có nước và trời, tầm nhìn của bạn mênh mông những lụa và bông như thế, quyện vào nhau. Và bạn cảm nhận được một điều cực kỳ sâu sắc, rằng nói cho cùng, trên cuộc đời này, mọi vật chất đều không tồn tại, bạn cũng không tồn tại. Nếu "tồn tại" là những thứ hiện lên trước mắt bạn, thì bạn sẽ không thấy có gì đang tồn tại cả. Bạn sẽ nghĩ, à thì ra hư vô là như thế. Và đầu óc bạn cũng trắng xóa, ngẩn ngơ giữa cái hư vô của đất trời. Bạn không nghĩ được gì cả vì sợ phá hỏng sự tĩnh lặng này.

(Và dù sau đó thằng nhỏ đi cùng dùng súng bắn nước bắn vô trong mặt bạn và bạn quay lại trả thù nó, thì mấy giây kịp tĩnh lặng đó cũng làm bạn nhớ suốt đời.)

2. Đó là mặt trời khuất sau núi.

Nếu hoàng hôn trên biển giống như buổi trình diễn lộng lẫy huy hoàng của một diva nổi tiếng giữa sân khấu với vạn người xem, thì hoàng hôn ở núi sẽ giống như một buổi nhạc thân thiện giữa phòng trà nhỏ chừng mươi người nghe, nơi những nốt nhạc acoustic mộc mạc quyện vào chất giọng trầm ấm của người ca sĩ và khiến người ta như tan ra.

Mình thích nhất là mặt trời lúc sắp tắt. Ánh nắng trở nên dịu dàng đến mức có thể nhìn trực tiếp bằng mắt thường, mặt trời lúc này giống như lòng đỏ trứng lơ lửng giữa không gian. Mặt trời rụng ở núi thì không có nhiều màu, chỉ là đỏ thẫm, rất đỏ, một màu đỏ như thể cố cháy một lần cuối cùng. Và mặt trời rơi sau núi, màu xanh của cỏ cây dần biến mất, màu xanh của bầu trời dần dần biến mất, thay vào đó là màu đen của bóng đêm. Ở sườn núi thoai thoải, chập chùng, mặt trời rơi xuống, không gì có thể kéo lại được. Giống như, hiển nhiên đang ban phát cho loài người chút đẹp đẽ, rồi lấy đi, mà con người thì chỉ có thể cam chịu. Mọi nỗ lực để níu kéo đều trở nên kệch cỡm, bạn không thể lưu giữ được, dù là bằng hình ảnh, dù là bằng trí nhớ, không có bất kỳ thứ gì đủ để lưu giữ hình ảnh này cả. Cảm giác bất lực giữa thiên nhiên trở thành một nỗi tuyệt vọng rất dịu dàng. Ừ thì, cuộc đời là như thế mà. Bạn không thể làm gì cả, chỉ có thể trơ trọi, bất lực, và tận hưởng.

3. Đó là hình hài của sự tĩnh lặng. Và nếu cô đơn có hình dạng, mình chắc là nó cũng sẽ được định hình như thế.

2/15/2018

Gửi Mei 2018

Mei 2018 thương yêu,

Tâm trạng hiện giờ của tớ là bựa bựa và bựa nhé. Nên có chửi thề nói bậy gì thì bỏ quá cho.

Tớ đang ngồi viết thư cho cậu trên tầng 13, ở cái bộ bàn ăn màu trắng có nệm trải hình bó hoa tú cầu màu hường. Năm sau tớ hy vọng cậu đang ngồi trên cái bàn làm việc đối diện cửa sổ cũng ở tầng 13 để viết thư cho Mei 2019 nhé. Và bớt nói tục chửi thề nhé.

Năm nay không bắn pháo hoa. Mà tớ nghĩ, đám pháo hoa đó được đem đi ủng hộ Acecook hay Miliket hết rồi. Thiệt vớ vẩn, người nghèo thì hẳn là phải ăn mì gói. Nhưng thôi không nói về chủ đề này nữa bởi vì chủ đề này cũ quá mạng rồi và tớ cũng đã nói đi nói lại quá nhiều lần rồi.

Con Mei 2016 schedule kiểu gì mà tới giờ tớ vẫn chưa nhận được thư. Khốn nạn thật. Cho nên tớ sẽ schedule sớm một tí. Càng già thì lại càng phải ngủ sớm. Chứ hơi đâu mà chờ qua 12 giờ. Hồi nhỏ, ba mẹ hay bảo, lúc 12 giờ hãy ôm sách mà học để năm sau học giỏi - cái thể loại logic cũng y như là kẹp cái lá thuộc bài vào vở thì sẽ thuộc bài vậy đó. Hài vl. Cũng chỉ là một cái mốc thời gian như mọi cách mốc thời gian mà thôi. Thậm chí còn cực hơn, vì hôm sau phải dậy sớm để hoàn tất thủ tục tết.

Lúc nãy ba mẹ qua đây, ăn uống xong thì karaoke nhạc sến, xong lại đánh bài, tớ thắng được 70k, ba thắng được 30k, còn mụi thì thua 10k, mẹ thì thua hẳn 90k.

Năm nay có gì à. Chủ yếu là tớ thấy bản thân mình càng ngày càng bất cần và mất dạy. Đùa chứ. Chẳng qua thói khinh thường xã hội nảy lên một tầm cao mới và được gọi thành tên. Tớ cảm thấy cái xã hội này thật sự ngu ngốc. Tớ không bao giờ dám chỉ thẳng mặt ai nói họ ngu ngốc, vì khi họ là cá nhân, họ suy nghĩ tốt hơn và lý do cá nhân thì đường nào cũng chính đáng. Nhưng khi họ tụ tập càng đông người thì mức độ ngu ngốc sẽ tăng thêm.

À, năm sau chắc phải có luật chống karaoke bừa bãi nơi công cộng. Thực sự vấn nạn karaoke đã trở thành một tệ nạn xã hội trong năm nay rồi. Sáng nay có khách ghé nhà, cô ấy bảo cô ấy ở trong xóm công nhân thuê nhà, mà năm nay đ' hiểu sao chúng nó không đi về quê mà lại ở lại thành phố, mỗi ngày dập nhạc thì 8 giờ sáng đến 2-3 giờ đêm. Thứ khốn nạn. Vô liêm sỉ. Hát hay con mie gì mà đi tra tấn người khác như vậy? Đâu có ai có nhu cầu nghe tụi bây gào rú đâu, sao lại vô liêm sỉ đến thế? Mình mà sống ở đó, mình sẽ vác dao phay qua nhà tụi nó, rồi bảo, "hát như l` mà bày đặt hát suốt ngày". Vì niềm vui cá nhân mà xúc phạm đến riêng tư của tất cả mọi người là thứ vô liêm sỉ.

Bữa cuối năm, mình có chạy ra đường và thấy anh kia quỳ ở ngã tư, vừa quỳ vừa khóc vừa giơ xấp vé số và bảo cô chú anh chị giúp đỡ giùm con sắp 4 giờ rồi. Mình chợt nhớ câu, nam nhi dưới gối có hoàng kim. Rồi mình chép miệng đi luôn, thấy hèn hèn thế nào. Ừ, năm nay, tớ ác hẳn ra, dù những năm trước tớ cũng đã không tốt lành gì rồi, nhưng năm nay, khẩu nghiệt nặng nề hơn quá nhiều.

Nãy giờ toàn nói chuyện gì đâu.

Năm nay, đến với một niềm sung sướng mới cậu ạ. Có phòng riêng đẹp. Tivi xịn ơi là xịn. Wifi mạnh ơi là mạnh. Ngủ riêng hẳn một mình một giường 1m6. Có máy lạnh riêng. Nhà đẹp, toilette cũng sạch sạch đẹp đẹp. Thích lắm. Cả ngày nay mình cứ ca hát bài "tết nay em không thèm đi chơi, xi nê hay nhạc hội, đà lạt hay vũng tàu". Ahjhj. Nói chứ mùng 2 cũng phải đi với ba mẹ ra Nha Trang. Hmm... Thật ra thì những lúc hạnh phúc như thế này, tớ cảm thấy sợ hãi hơn là những lúc cực khổ và ức chế. Vì những lúc cực khổ và ức chế, tớ nghĩ, cùng lắm là chết, rồi đ' sợ cái gì nữa. Lúc có rồi thì lo được lo mất...

À, mà nói thật ra thì mình may mắn chán, sau khi nghe một cô gái than khổ về việc gia đình suốt ngày sỉ vả vì cô ấy không lấy chồng, mình thấy ba mẹ mình đúng thiệt tuyệt vời, mình có lấy chồng hay không thì kệ mình, chẳng ai nói gì. Kệ, không lấy thì ở vậy, ba mẹ nuôi. Chả chết ai.

Năm sau thế nào rồi nhỉ?

Tớ không hy vọng nhiều hơn, chỉ hy vọng mọi thứ vui như lúc này, tâm trạng tớ nhẹ nhõm, thoải mái, không sấp ngửa lo lắng, là được. Chỉ cầu bình an, cầu mọi thứ như hiện tại, cậu ạ. Kể ra, đó cũng là một thể loại thành công, neh?

Mỗi năm viết được cho năm sau như vầy tớ thấy thỏa màn rồi.

2017 suôn sẻ nhé.

2/12/2018

Mùng 28 Tết


Mỗi lần đến Tết thì kiểu gì tao cũng phải nghe cái bài "Xuân này con không về", riết rồi thời chiến đã qua 80 năm thì vẫn là bài này đánh dấu Tết tới. Phải có bài này Tết mới tới, dù nghe nó hãm không thua gì Happy New Year thì nó vẫn là dấu hiệu Xuân về Tết tới.
Biết sao nó hãm không, vì nó có cái đoạn như vầy "con biết không về mẹ chờ em trông... nhưng nếu con về bạn bè thương mong." - kiểu bên tình bên hiếu biết chọn bên nào, và kết quả là nó chọn bên tình, kệ mẹ nó và em nó ở nhà trông, nó ở lại với bạn bè.
Lần nào nghe bài này, từ lúc 5 tuổi tới giờ, lần nào, tao cũng nghĩ, ôi thằng này thật là thứ khốn nạn bất hiếu, nghĩ sao đu theo bạn bè bỏ mẹ già ở quê nhà cùng đàn em thơ chờ mong áo mới.
Sau này thì tao hiểu, nó sợ cái cảnh "làm lương khá không" "có người yêu chưa" và một bầy con nít xếp hàng chờ lì xì. giống tao. Tao cũng ngán lắm. Những người hướng ngoại thì có lẽ thích cái không khí ồn ào náo nhiệt đó, còn tao thì ngán tận cổ rồi. Tết mơ ước của tao nằm nhà ngủ ngon tới 11g trưa sau đó kêu đồ ăn hoặc nướng thịt ăn rồi đọc truyện lướt fb nghe nhạc coi clip tới 2g sáng rồi đi ngủ rồi lại thức lúc 12g trưa... nhưng chưa năm nào tao được vậy hết. chưa có năm nào được vậy hết đó hu hu hu hu hu. Tao cứ phải đu đeo theo mấy cái mà tao gọi là cổ tục hủ tục cần bị loại bỏ ấy. Một người hướng nội 98% như tao mà bị bắt vui theo niềm vui của mấy người hướng ngoại 120% thì thiệt tao khổ quá. Từ trong trong tâm trí tao, tao rất là khổ sở và sợ hãi. Tao đã phải tiếp xúc với xã hội này cả năm trời rồi, tao đã phải vui vẻ gặp mặt người lạ, nghe điện thoại từ số lạ, niềm nở vui vẻ cả năm trời rồi tết tao chỉ muốn chui rúc trong cái ổ của tao gặm nhắm sự cô đơn thuần khiết của tao thôi.
Điều duy nhất may mắn là tao không có chồng (và tao khẳng định là "không có" chứ không phải "chưa có" nhé). Tao chắc chắn 1000% là tao tuyệt không chịu nổi cái cảnh phải khăn gói về nhà chồng trong mấy ngày tết đâu. Mie bà nó. Hồi xưa có lần cậu tao bảo tao rằng cưới chồng về cho nó làm trả nợ phụ, hai vợ chồng làm thì nhiều tiền hơn. Cũng may là tao thông minh, nên tao không có bị mắc cái bẫy suy nghĩ chết tiệt đó. Này nhé, nói riêng chuyện lì xì Tết nhé, thí dụ như tao độc thân tao lì xì 20.000, thì cưới chồng xong tao bị mặc định 2 người thì phải lì xì gấp đôi thành 40.000, nhưng mà tụi nó quên mất mie đi là khi tao độc thân tao chỉ lì xì bên nhà tao, còn khi tao có chồng tao còn lì xì cả bên chồng nữa, thu nhập nhân đôi còn tiền lì xì nhân tư, lỗ mắc dịch chứ lời gì.
Và thay vì biếu bố mẹ mình thôi thì giờ gánh thêm cả bố mẹ chồng, họ hàng nhà chồng. Thấy là bay luôn cái thưởng rồi đấy.
Con bạn tao nha, chồng nó ở nước ngoài làm việc kiếm nhiều tiền nha, tết đang hí hửng có 50.000.000 trong tài khoản để sắm sửa vui vẻ nha, đùng cái thằng em chồng vướng nợ mấy tỷ, bị công an bắt xong giờ anh em trong nhà hông lẽ hông phụ để bảo lãnh nó ra, ba chồng nó đích thân phân công mỗi anh em phụ vô 70.000.000 để chuộc nó ra trước, khoản còn lại tự nó trả, cái tự nhiên mất mie nó 50.000.000 và còn thêm 20.000.000 lương thưởng của nó nữa, mà hông lẽ không phụ? Đấy, đấy. Mà tiền là thấy một đi không trở lại rồi. Một thằng làm điều ngu nguyên nhà gánh, mà nhà sui gia cũng gánh mới ghê. Em mình mình còn quản được, em chồng mình không quản được mà nó làm bậy còn phải chịu vạ lây, ôi cmn. Là tao thì tao ly cmn dị luôn rồi chứ ở đó mà cho, ba mẹ mình cả đời nuôi mình không biết có cho được không tự dưng gánh vô cái tội ngu của thằng em chồng. Lạy hồn... mà mang tiếng là gia đình gia giáo đạo dòng gốc nha. (Mie tao bị dị ứng với từ "gia giáo", hễ gia đình nào tự xưng "gia giáo" là tao chắc đến 98% cái gia đình đó éo có ra cái giống gì mà còn giả tạo số dzách)
Và thậm chí khi mà nhà chồng không gây tội nợ thì chính thằng chồng cũng gây tội nợ thôi. Tao khá chắc là việc từ bạn trai lên chồng là downgrade chứ không phải upgrade, là thoái hóa chứ không phải tiến hóa. Đủ thứ vấn đề phát sinh. Ai thấy vui chứ tao nghĩ ngoài cái khoản sex siếc ra thì éo còn thứ gì vui. (Và chưa chắc là sex vui ahihi).
À và đấy là tao chưa kể chuyện có con. Ôi lạy ba hồn chín vía. Tiền tã tiền sữa tiền quần áo đồ ăn, tiền ăn tiền học, tiền bệnh viện, tiền thuốc men, tiền đua đòi ối giời ơi còn thời gian chăm bẵm lau đít dọn đống ói đút cơm dỗ khóc ối giời ơi... Tao nói không ngoa đâu cái chuyện chôn vùi cmn tuổi thanh xuân vô trong cái tã lót con nít. Mấy mẹ trường phái phải sinh con toàn lôi cái lý do "giây phút ôm con vào lòng thấy thiêng liêng vô cùng" để khỏa lấp hết tất cả chi phí từ tiền bạc đến thời gian đến công sức phải bỏ ra cho chúng nó. Tao thì thấy cái lý do đó còn kém thuyết phục hơn cái lý do phải lấy chồng của cậu tao nêu ra ở phần trên. Cảm giác là thứ thuộc về cá nhân, mấy mẹ thấy thiêng liêng còn tao chỉ thấy phiền thì sao? Ối giời...
Nhìn con em tao sắp phải khăn gói về quê chồng, tao cảm thấy cuộc đời mình quyết định đúng đắn nhất là việc éo thèm có chồng. Sướng đâu éo thấy, toàn thấy khổ. Nói thiệt Tết đến nhà tao tao còn không muốn về chứ đừng nói đến nhà của người xa lạ...
Thành ra, quay lại vấn đề thì tao thực sự muốn cất lên bài hát "Xuân này con không (muốn) về" nhưng tao không có lý do đẹp đẽ như thằng trong bài đó. Nếu có lý do đẹp đẽ vậy thì đúng thiệt là tao khỏi về luôn rồi đó.

2/07/2018

U23

Mấy bữa nay bấn loạn với U23 quá, thiệt tui chưa từng nghĩ là tui sẽ bấn loạn với một đội bóng như thế này.

(Edit: Ờ quên, mới coi lại mấy cái tag WC, đúng là tui đã từng bấn loạn với một đội bóng như vầy mà quên mất)

Xét theo tâm trạng của tui thì là do cảm xúc liên tục được đẩy lên mức high, chưa kịp hạ xuống thì lại high tiếp nên hình thành luôn cơn bão =)) Mới đầu là nghe thắng Iraq rồi, nhờ thủ môn giỏi quá đó. Lúc đấy còn bĩu môi bảo, hên thôi, hôm sau thua rồi lại quay lưng ngay. Tới 23 thắng Qatar lại nhờ loạt luân lưu, mình đúng kiểu: woah, rồi Dũng Chinh tạo nên một cảnh mà sóng radar hủ nữ lập tức bắt vô và bấn lên, rồi bão táp ùa đến, xe chạy rần rần còi inh ỏi ngoài đường, mạng thì ngập fanart, mọi người bắt đầu đào đào bới bới quá khứ moi móc facebook ra và thiệt sự là đêm hôm đó mình đã thức tới 1 2 giờ sáng ngồi cười banh họng vì độ tếu của tụi nó.

Thiệt ra, nhét chung một đám con trai với nhau thì thể nào không có mấy chuyện hài hài bựa bựa, nhưng kiểu lâu rồi không có thể hài bựa kiểu thiệt lòng không giả dối, dìm nhau thấy thương và ngơ ngác teencode đúng teenboy u sầu cái kiểu... nên tự dưng đi thẳng vào tim luôn, thấy không có giả dối kiểu showbiz, không cần nghi ngờ là mấy đứa nó post kiểu này là fanservice hay gì gì, yêu thích nhẹ nhàng không nghi ngờ cái thành kiểu cuồng bấn lúc nào không hay. Tới lúc coi phỏng vấn mẹ Dũng, và thật lòng thích luôn, đúng kiểu bà mẹ quê chân chất thương con ngồi kể chuyện 2 thằng con của mình, thật lòng thật dạ không có tí teo dàn xếp hay kịch bản nào, câu chuyện tự bản thân nó toát ra sự hiếu thảo ngoan ngoãn của 2 thằng con và sự yêu thương của bà mẹ nghèo. Rất là touched. Rất là touched luôn. Rồi sau lại coi hết cái Vid Đức ôm mẹ khóc, rồi Hoàng lên xe cà tàng ôm bố chở về, thấy sao toàn trai ngoan hiếu thảo, đẹp trai lồng lộn vậy đó, nổi tiếng ầm ĩ vậy đó, mà rất là ngoan, rất là khiêm tốn, rất là hiếu thảo. Ưng nhất cái khoản khiêm tốn, đứa nào cũng khiêm tốn hết, Trường bảo mình rất may mắn được vào lứa U23 này, Hải bảo quan trọng là chiến thắng của cả đội chứ 5 bàn thắng của em còn do may mắn nữa,... Thấy tụi nó không bị lòa giữa hào quang idol, thấy ưng lắm. Thấy tin lắm.

Và đúng ngay tâm bão, fandom Owker hình thành và dẫn dắt dư luận rất là tốt luôn. Thật sự may mắn khi mà kịp thời có 1 fandom và dàn admin có thể nhẹ nhàng dẫn dắt con dân đi đúng hướng làm fan chân chính, làm fan văn minh lịch sự. Bựa thì bựa thôi rồi, nhưng những nhắc nhở hay fanacc rất hay và định hướng rất tốt, thiếu điều muốn kéo cả cái V League đi lên luôn ấy.

Nói chung là, thiên thời - địa lợi - nhân hòa. Dàn trai đẹp, nhấn mạnh, đẹp - không hiểu sao đợt này tuyển toàn trai đẹp, Đức này, Duy Mạnh này, Trọng này, Hậu này, đấy là chưa kể đến Hoàng đẹp hết phần thiên hạ, anh em nhà Dũng và Trường Híp hotboy. Trai không đẹp thì mặn này, thiệt cái sự lầy rất là tự nhiên của Chinh bún chả đã kéo mình tới U23 ấy, trời ơi sao mà lầy mà quẩy mà nhây đến như vậy, còn Huy thì y như cái vựa phát ngôn chuẩn ấy, bao nhiêu câu nói được ghim hết lại để làm quote khắp nơi là thấy rồi. Và thấy rất rõ là tụi nhỏ rất cố gắng, chiến đấu 3 trận trận nào cũng 120p + luân lưu, chiến đấu dưới tuyết rơi ngập mặt, vẫn lăn xả, vẫn cố gắng. Gì chứ sự cố gắng không bao giờ là thừa, có tâm - tự khắc sẽ có tầm.

Mới đây coi cái vid phỏng vấn Huy và phát hiện ra tại sao giữa bao lứa cầu thủ chỉ có mỗi lứa nào làm mưa làm gió, ngoài trừ mấy cái lý do nêu trên, thì có một điểm, đó là sự đoàn kết, Huy bảo là do mỗi người đều hướng tới cái chung, mấy đứa nhỏ tuổi hơn rất biết nghe lời mấy anh lớn hơn, và thực sự nhìn trên sân nhìn ngoài sân, thấy tụi nó rất là thân thiết với nhau, như anh em một nhà ấy. Đây là điểm hút fan nhất, thực sự.

-------

Tui định nói ngắn thôi mà lảm nhảm hồi dài quá trời.

Nghe nói tụi nó được thưởng nhiều. Giữa dòng dư luận có một bài nói vậy mà tuyển bóng đá nữ không được ngó ngàng gì hết. Mấy năm trước tui còn kiểu, ủa sao tội vậy, nữ quyền đâu, nữ quyền đâu đâu đâu đâu?

Nhưng mấy năm gần đây thì nghĩ vầy, hàng bán ít người mua, thì chăm chút chi? Nói ra nghe nghiệt ngã và xấu xa, nhưng quả thật, cái gì cũng vậy, thích xuất phát từ tâm, người ta có thể dùng lý trí để nói "tội nghiệp", nói "đáng thương", nhưng không ai dùng lý trí để mà thích hết. Biết là các cô gái đã chiến đấu rất dũng cảm và rất giỏi, nhưng mà, vốn bóng đá nữ là môn thể thao ít người coi, cá nhân mình nếu thể thao nữ thì thích coi bóng chuyền, tennis, trượt băng... hơn.

Và đơn giản là không thể bắt người ta mua một món hàng vì tình thương được, như vậy sỉ nhục cả người mua lẫn người bán. Rốt cuộc thì, người bán vẫn cứ bán vì đam mê, và người mua thì sẽ vẫn có một số người thực lòng ưa thích mà mua sản phẩm đó. Những người còn lại, là lựa chọn của họ, tuyệt không ép được.

--------

Còn một điều sâu sắc nữa định nói mà quên rồi.
Thôi để sau.

2/01/2018

1.2.2018

1. FB và thịt chó dạy cho mình một điều rất sâu sắc và quan trọng - có tầm ảnh hưởng lớn lao đến tánh mạng và sự đầy đủ bộ phận cơ thể mình: QUẢN CHẶT CÁI MIỆNG/CÁI TAY CỦA MÌNH LẠI, nói năng typing phải biết đúng nơi đúng chỗ, vô động những người yêu động vật rồi nói ôi thịt chó thật ngon hay vô động những người yêu thịt chó rồi bảo lũ chúng bây là thứ khốn nạn, cả hai trường hợp, đều thể hiện sự vô duyên thúi của bản thân.

Có 3 nguyên tắc để xem cái sự việc mình đang cật lực lên án chửi bới đó có đáng để lên tiếng hay không:

1/ Sự việc đó có liên quan trực tiếp đến lợi ích của mình không. Nếu thằng đó ăn con chó của bạn không xin phép thì ok, bạn có thể chửi nó trên tất cả các mặt trận.
2/ Bạn có chắc là quan điểm của bạn về vấn đề đó sẽ không thay đổi theo thời gian hay không?
3/ Địa điểm mà bạn chuẩn bị nói lên tư tưởng (như đã nói trên).

Và khi tranh cãi về một quan điểm, chúng ta cãi nhau về quan điểm, không cãi nhau về con người, mấy câu "ối giời bạn chưa có ... nên bạn không biết, đợi khi nào bạn có ... thì bạn cũng vậy thôi" - no, bạn tầm thường và khốn kiếp trong trường hợp đó - không có nghĩa là ai cũng sẽ tầm thường và khốn kiếp như bạn khi người ta lâm vào tình trạng đó, nói như bạn, nếu một thằng trộm cướp vì không có tiền thì không lẽ hễ không tiền thì ai cũng thành trộm cướp. Mấy câu dạng đó chỉ dành cho các bà mẹ bỉm sữa không biết dạy con mà lại đua đòi dạy cả thiên hạ thôi nhé, "thằng đó chắc cũng ... nên mới nói như vậy" - câu này có thể xếp vào tội phỉ báng và vu khống, nếu ai nói với bạn câu này thì trích dẫn đoạn này ra:

Điều 5. Vi phạm quy định về trật tự công cộng 
“1. Phạt cảnh cáo hoặc phạt tiền từ 100.000 đồng đến 300.000 đồng đối với một trong những hành vi sau đây:
a) Có cử chỉ, lời nói thô bạo, khiêu khích, trêu ghẹo, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác;”
Như vậy mức xử phạt có thể bị áp dụng với người có hành vi như bạn đã nêu là từ 100.000 đồng đến 300.000 đồng.
- Về vấn đề quy cứu trách nhiệm hình sự:
Điều 121 Bộ luật hình sự 1999 quy định về tội làm nhục người khác như sau:
"Điều 121. Tội làm nhục người khác
1. Người nào xúc phạm nghiêm trọng nhân phẩm, danh dự của người khác, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai  năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến hai năm.
Điều 122. Tội vu khống
1. Người nào bịa đặt, loan truyền những điều biết rõ là bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự hoặc gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác hoặc bịa đặt là người khác phạm tội và tố cáo họ trước cơ quan có thẩm quyền, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến hai năm.

2. Facebook và cư dân mạng luôn có cái hiệu ứng cầu thang - nghĩa là sau một thời gian thì thay đổi ý kiến và nghĩ rằng điều B mới là tốt hơn. Theo lý giải của mình thì đó hẳn là do thành phần thực sự trí thức và tự chủ đầu óc sau một thời gian thì mới biết đến tin tức giựt gân hoặc những suy nghĩ chín chắn đều sau một thời gian mới phòi ra nguyên hình nguyên chữ được.

Thành thử ra, hãy kềm chế bất kỳ cảm xúc bộc phát nào của bản thân ở đỉnh cao ngọn sóng dư luận. Trường hợp là để khen ngợi tung hô vui vẻ không xúc phạm ai, kiểu idol mới lên thấy hài quá thích quá thì cứ khen, chuyện này không có sao và không để lại nghiệp. Còn trường hợp - bất kỳ trường hợp nào, mà đỉnh cao ngọn sóng cảm xúc dẫn đến việc ham muốn đi xúc xiểng chê bai chửi rủa người khác, hãy kềm chế, nếu sau 5 ngày - thôi chắc ăn để 7 ngày đi, vẫn còn mong muốn này, thì hẵng làm. Nghiệp nặng, nặng lắm. Giống như cầm dao chém người, sau đó ồ tôi sai thì người ta cũng bị thương chảy máu và có sẹo rồi.

3. Học đọc. Sau đó học viết. Nhưng quan trọng hơn vẫn là phải học cách đọc. Đừng nhìn cái tít xong cái quẩy banh nóc, đừng đọc sơ vài dòng xong cái chửi câng miệng, và tuyệt đối đừng không đọc và cứ tham gia như đúng rồi. Chúng ta - hầu hết những người sử dụng facebook, đều là những người có thể đánh vần, vậy thì hãy cố thêm một bước nữa để biết đọc cho sang chảnh với người ta. Ngoài ra, việc đọc kỹ đọc hiểu giúp chúng ta đỡ ê mặt khi bị chửi.

Còn nếu nhắm không đọc hết nổi, cao siêu quá không đọc hiểu nổi, thì im lặng cắp đít mà đi, đừng để lại sự ngu dốt của mình ở nơi bất kỳ ai cũng có thể thấy được.

4.
Hồi xưa mình có coi phim "Tòa án lương tâm". Vụ án áp cuối theo mình đánh giá là vụ hay nhất, vì nó thực sự toàn liên quan đến giới luật sư, chứ không phải điều tra án như mấy vụ trước. Vụ án đó là vầy: có 6 thanh niên đánh hội đồng 1 tên côn đồ đến chết. 5 trong số đó là sinh viên giỏi, ngoan, con nhà đàng hoàng, toàn dạng thiếu gia được nuôi dạy tốt đẹp sẽ thừa kế gia tộc, và 1 thanh niên xuất thân từ xã hội đen và tính tình thì đúng thúi - vừa hung hăng vừa vô học. thanh niên hư đốn đó dẫn 5 thanh niên ngoan hiền hiếu kỳ cuộc đời vô khu của mình tham quan và gặp 1 tên côn đồ, và gây sự với tên côn đồ ấy, sau đó cả bọn đi ăn nhậu say xỉn, rồi vô tình gặp lại tên côn đồ ấy, lại gây hấn, và cả 6 thanh niên xúm lại đánh tên côn đồ, đánh đến lúc tên côn đồ chạy vào sau cây cột - chỗ khuất camera, đánh tiếp cho đến chết.

Đáng lẽ, nếu xử đúng theo tình tiết đó, thì 6 thanh niên sẽ bị phán tội ngộ sát. Nhưng mà 4 trong số 5 thanh niên nhà giàu thuê luật sư cùng 1 đoàn, và đoàn luật sư này đã thống nhất với nhau là sẽ khai rằng sau khi nạn nhân (tên côn đồ) lăn vào sau cái cột, tất cả 5 người đã ngừng đánh, chỉ có 1 mình thanh niên hư đốn là còn tiếp tục đánh, đánh cho đến chết. Như vậy thì 5 thanh niên tốt chỉ bị phán tội đánh người, không ngồi tù, không ảnh hưởng lớn đến tương lai, còn thanh niên hư đốn sẽ bị phán tội mưu sát.

Và nhân vật nam nữ chính của phim làm luật sự bào chữa cho 1/5 thanh niên tốt còn lại. Mâu thuẫn của nhân vật nam nữ xuất phát từ việc cô gái thì muốn đi theo hướng là hướng dẫn thân chủ của mình khai giống 4 thanh niên kia (đã có sự chuẩn bị từ phía đoàn luật sư bào chữa) để bảo vệ cho cậu ấy, còn nhân vật nam thì chỉ muốn thân chủ của mình thành thật, có gì khai nấy, tuyệt không gian dối.

Luận điểm của nhân vật nữ là: vì thân chủ là một thanh niên rất tốt, sai lầm duy nhất của em ấy là kết bạn nhầm người, nếu cứu em ấy lần này, em ấy đã học được bài học thì sẽ tốt hơn trong tương lai, góp phần xây dựng nước nhà, còn tên thanh niên hư đốn kia, thái độ đến lúc này cũng không hề hối cải, rõ ràng là một thành phần xấu.
Và luận điểm của nhân vật nam đơn giản là: em là luật sư, nhiệm vụ của em là bảo vệ công lý, em cho mình là ai mà có thể phán xét đúng sai, ai đáng tội ai không đáng?

Mình luôn cảm thấy nhân vật nam nói đúng. Mình tự cho mình là ai mà dám phán xét cái gì đúng cái gì không đúng, ai đáng tội và ai không đáng. Thậm chí khi sự việc có vẻ là rành rành ra đấy, và thậm chí khi chính mình cảm thấy bản thân không hề sai nếu đi theo phán xét của mình, thì đó vẫn là cái ranh giới. Ranh giới để bản thân tuyệt không hối hận trong tương lai, cái tôi cần là công lý và công bằng cho tất cả, chứ không phải là sự thỏa mãn tinh thần của cá nhân tôi.

Và vụ án đang chìm nổi trên mạng dạo này cũng vậy. Mình muốn nói 2 điều:

1. Khi cung cấp info cá nhân, khi kí tên để đồng thuận chuyện gì đó, thì điều kiện tiên quyết là PHẢI BIẾT MÌNH ĐANG ĐỒNG THUẬN CÁI GÌ. Không biết đọc, không biết nghe, không rõ thông tin, chỉ táp táp vài mẩu thông tin trong gió rồi ùn ùn mà kí, phẫn nộ mà kí, thì khả năng hối hận hơi bị cao.
2. mới đầu tôi cứ tưởng kí vào tờ giấy để tòa án nhanh chóng xét xử - điều này thì tôi sẵn sàng và tôi sẽ đi khắp xóm để xin chữ ký luôn, nhưng hóa ra là kí vào tờ giấy để khi tòa án kết án có thể đẩy lên tới mức cao nhất là tử hình. nên tôi từ chối kí. tôi không thể đẩy một người dù xấu xa tồi tệ khốn kiếp đến mức nào, vô chỗ chết được, phần vì cá nhân tôi không ủng hộ việc tử hình (nó một mặt quá dễ dãi - chết rất đơn giản và nhẹ nhàng đối với lũ khốn kiếp, và mặt khác thì lại quá tàn nhẫn - trong trường hợp xét xử có sai lầm), và, trong suy nghĩ của tôi thì việc kí tên để giết người (dù tên đó là cầm thú) thì cũng tương đương với việc giết người. tôi không giết người.
và thêm nữa, tôi tin là nếu chúng ta phẫn nộ khi nghe về vụ án, thì những người đang điều tra kia sẽ còn phẫn nộ đến như thế nào - nói cho cùng thì chúng ta cũng là con người thôi, và con người thì có cảm xúc, tôi tin rằng không ai - đặc biệt là quan tòa và bồi thẩm đoàn - sẽ gây ra bất công trong phán xử, vụ án này không kèm theo hành động khác - như những điều mà các bạn nói, nhưng nạn nhân là trẻ em, một đứa trẻ vô tội, vì thế tôi tin chắc là hình phạt sẽ xứng đáng, mà không cần tôi kí tên để giết chết một người (một lần nữa, dù tên đó không đáng làm người).3. tôn trọng quan điểm người khác. người ta làm khác mình thì hãy nghe coi tại sao như thế, chứ đừng xồn xồn lên chửi, đặc biệt, vu khống tội "phản quốc" là vu khống nặng nhé.
4. Thực sự, thực sự, cần phải học lại về độ quan trọng của info cá nhân đi trước khi cung cấp thoải mái công khai như vậy.

5. Bởi vậy, thời điểm đầu ngọn sóng, những suy nghĩ khác người nên đem giấu, và post riêng tư. Chủ yếu để bản thân không bị tức điên lên khi bị chó dại cắn thôi.


Mei. Powered by Blogger.
© Moonland 2012 | Blogger Template by Enny Law - Ngetik Dot Com - Nulis