1. Bữa đọc cái post trên facebook, có một soái ca ngôn tình khi được hỏi là tại sao cứ mặc y phục màu đen, chắc anh thích màu đen à? Đã trả lời: vì màu đen rất tiện lợi, người ta không thể phân biệt sự ướt đẫm của trang phục là do máu đổ ra hay nước thấm vào, như vậy, người yêu thương mình nhìn vào sẽ không lo lắng, kẻ thù của mình nhìn vào cũng sẽ không hả hê.
Mình đọc mà thấy tâm đắc quá.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để hiểu rằng trên đời này có 2 loại tính cách sao Hỏa và sao Kim, và rằng nhu cầu của những người sao Kim là kể lể để chia sẻ, mình không cách nào thông cảm và chịu đựng cho được. Mình nghĩ, kể khổ làm gì mà không chịu thay đổi hoàn cảnh để giải quyết nỗi khổ đó? Một bà mẹ cứ kể con mình lì lắm nói không biết nghe lời, vậy mà khi nó đòi cái gì vẫn cúc cung tận tụy đòi cho nó, ngay cả cái iphone của người khác cũng cố đòi cho nó chơi, người ta không cho thì lườm quýt người ta. Một người vợ suốt ngày bảo chồng mình lười biếng không thương mình, vậy mà mỗi lần chồng đùn đẩy việc thì lại tiếp tục cắn răng làm, làm xong rồi kể khổ. Một đứa con dâu hễ gặp bạn bè là bảo mẹ chồng ức hiếp thế này thế nọ, nhưng về nhà thì khúm núm nghe chửi nghe mắng mà không một phản kháng. Và những người đàn ông lên bàn nhậu kể khổ rằng con đó tồi lắm, nó mê thằng kia có tiền hơn tao nên bỏ tao, phận mình nghèo thì mình chịu, thôi 1 2 3 dzô, mình nghe mà chỉ muốn chửi thề: mie, chiều nào cũng nhậu chiều nào cũng con đó tồi lắm tham phú phụ bần, nó mà cưới bọn nát rượu ham nhậu lười biếng như bọn bây thì đất cũng chẳng có mà cạp ăn.
Mình không hiểu mấy người đó kể khổ để làm gì. Người yêu thương bạn thì sẽ đau lòng, kẻ thù của bạn thì sẽ hả hê, kể để được gì?
Sự im lặng an tĩnh khi đường đời gặp trúc trở cũng giống như bộ y phục màu đen đó. Yên tĩnh, tự giải quyết vấn đề, tự băng bó vết thương, luyện võ công và đi trả thù, đó mới là câu trả lời chính xác nhất.
2. Mình nghe nói, gái chưa chồng không được vô thăm bà đẻ, chỉ cười khẩy bảo mê tín. Giờ thì chợt hiểu ra, rằng nếu cho bọn chưa chồng chưa con cái vô thăm bà đẻ, nó thấy bà đẻ đau đớn tàn tạ quá, nó quyết định không đẻ, thế là nguy cơ tuyệt chủng nhân loại tăng cao. Chí lý, chí lý...
3. Mình có follow chị nhà văn nổi tiếng đã có chồng, một con gái và đang mang thai. Dạo này, có lẽ hormones nữ tăng cao nên chị í nhạy cảm với tất cả mọi thứ, mà hễ lên cơn nhạy cảm dỗi hờn thì chị ấy post status facebook như một cách giãi bày. Chị ấy còn bảo, không facebook thì biết phải làm thế nào để giải tỏa. Mình chép miệng, đệt... lên đó kể xấu chồng mình, follower nhìn vào đánh giá chồng mình là thằng vô tâm tồi tệ. Rồi sao? Sau này nếu chồng cưng lại, vui lại, thì có lên facebook đính chính là đấy chỉ là thỉnh thoảng thôi, đôi khi chồng cũng đáng eo lắm? Không, ít khi chuyện đó xảy ra lắm, lỡ mồm bảo chồng tồi rồi mà đi đính chính thì có phải là tự vả vào miệng mình không.
Mình thấy cách hành văn cũng ok, kể chuyện cũng hấp dẫn, nhưng sao lại có cách nghĩ buồn cười quá. Thể nào cũng bảo: facebook của tôi, tôi muốn nói gì là việc của tôi, bạn không thích thì đừng có đọc làm gì để mà chỉ trích. Ok. Giống hồi xưa, lên loa phường gào ầm lên rồi bảo người ta rằng không muốn nghe thì cứ đóng cửa lại, làm quéo gì phàn nàn.
Đối với mình, facebook không phải là chốn để giải tỏa. Giải tỏa thì về nhật ký có ổ khóa mà giải tỏa. Phát ngôn trước cộng đồng, dù ở đâu, cũng phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói.