Ngày thứ nhất.
“Hôm nay nhìn em mệt mỏi quá. Anh biết là em đang rất bận bịu với các dự án, nhưng gắng dành chút thời gian chăm lo cho bản thân mình nha.”
“Nhầm số rồi. Tui nè. Ông gửi cho em nào vậy?”
“Á … sorry nhầm số. Sorry. Trời ơi mắc cỡ quá. Đừng kể cho ai nghe nha.”
“Haha. Bao tui chầu chè đi rồi tui không kể.”
“Ok cũng được. Nhớ đừng kể ai nghe nha.”
“Đùa ông thôi. Tui không kể đâu, nhưng cũng chẳng cần bao chè. Thôi ngủ ngon heng.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Ngày thứ hai.
“Hôm nay có gì vui mà em cứ tủm tỉm cười một mình vậy? Cảm ơn em nhé. Vì mỗi lần nhìn em cười anh lại cảm thấy rất vui.”
“Lại nhầm số rồi bạn iu. Tui đây nè. Bộ “bạn ấy” tên giống tui lắm hay sao mà ông gửi lộn hòai vậy?”
“Á, lại nhầm nữa. Trời ơi, chắc dạo này tui khùng quá rồi nên nhầm hòai. Đừng giận tui nha. Sorry.”
“Tui hok giận đâu. Mà, hahaha, “em” nào vậy? Tui có biết không?”
“Biết. Nên tui sẽ không kể đâu.”
“Trời …”
“Thôi chúc bà ngủ ngon."
Ngày thứ ba.
“Chiều nay thấy em khóc. Anh cũng tức thằng N. lắm. Nhưng em yên tâm, anh đã đập cho nó một trận rồi. Đừng buồn nữa em”
“Lại nhầm số nữa. Trời ơi ngày nào cũng phải nhầm số thế này ông mới chịu nổi hả.”
“Ồ… lại nhầm số! Thông cảm nha, hồi nãy nóng lòng nhắn tin quá, nên chọn nhầm số.”
“Hình như tui biết “em” của ông là ai rồi nha.”
“Ai?”
“Con AT. chứ ai. Tên nó giống tên tui, hồi chiều này nó cùng nhóm thuyết trình với tui, và cũng bị thằng N. lên chê thậm tệ. Ủa mà nó khóc à?”
“Tầm bậy tầm bạ không. Không phải T.”
“Chứ ai?”
“Tui đã bảo là tui không nói rồi. Bà đừng truy hỏi mất công lắm.”
“Hừ … ông mà nhắn nhầm số lần nữa là tui đem chuyện này tung hê cả lớp cho mà coi. Ngủ ngon heng.”
“Ấy đừng … tui xin lỗi rồi mà.”
Ngày thứ tư.
“Hôm nay thì tâm trạng vui vẻ. Anh muốn kể em nghe một câu chuyện. Em đừng vội cho là anh nhầm số. Nghe câu chuyện này đi, rồi em tùy ý quyết định anh có nhắn nhầm số hay không.”
…
“Có một thằng con trai tên là N. Nó rất nhút nhát. Nó thích một cô bé tên là CT. mà không dám nói thẳng với cô bé ấy. Một hôm, nó thấy cô bé ấy mệt mỏi quá bèn bày trò nhắn tin cho cô bé ấy vui. Cô bé ấy lại tưởng nó nhắn nhầm số. Thế là mỗi ngày mỗi ngày nó lấy cớ nhắn nhầm tin để có thể thỏai mái nói ra tình cảm của mình.”
…
“Nhưng gần đây, bỗng cô bé ấy suy diễn rằng những tin nhắn ấy là gửi cho một người khác. Tình hình nguy cấp quá, nên thằng N. ấy quyết định nói thật hết luôn. Muốn ra sao thì ra.”
…
“Chuyện hết rồi đấy.”
…
“Này, nói gì đi chứ.”
…
“Ê… nói gì đi chứ. Có từ chối gì cũng nói cho tui một tiếng chứ. Đừng im lặng như vậy.”
“Từ chối gì? Sorry. Nãy giờ tui tắt máy, không có nhận được tin nào hết. Bộ ông có nhắn gì cho tui hả?”
“Hả? Bộ không nhận được tin gì hả?”
“Không, cái máy của tui nó bị điên, mỗi lần tắt máy mở máy thì không có nhận được tin nào hết á. Mà hồi nãy ông nói gì vậy? Lặp lại đi.”
“Thôi … thôi bà ngủ đi. Không có gì quan trọng.”
“Này… tui biết “bạn ấy” của ông là ai rồi đấy. Nếu không muốn tui tung hê lên thì mai dẫn tui đi ăn chè nha.”
“Hả? Bà biết người ấy là ai?”
“Một người cực kỳ dễ thương, cực kỳ đáng yêu, y chang tui vậy đó.”
“Ờ … vậy mai tui dẫn bà đi ăn chè heng.”
“Ừ, vậy đi. Rồi tui sẽ cho ông biết câu trả lời của “nhỏ đó”. :)”
“Ngủ ngon … em yêu.”
“Cái gì?”
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!