Biết chạy xe là phải biết bon chen, luồn lách, lấn lướt các thể loại. Nếu không thì ở nhà quách đi cho rồi.
Hồi xưa thằng bạn mình bảo một câu mà mình nhớ hoài (không phải sâu sắc gì cho cam, chẳng qua là nó thường nói nhảm nên khi nó phán 1 câu như lày thì mình nhớ hoài): đánh giá 1 người đàn ông chính xác nhất là trong 3 thời điểm: khi say, khi đang đánh bài, và khi beep beep (mình luôn giả vờ là mình không nhớ thời điểm thứ ba, chẳng qua là do mình mắc cỡ thôi, là lúc đang beep beep ấy). Bây giờ thì mình thêm vào: lúc đang ở chỗ kẹt xe nữa. Có thằng thì bấm còi liên tục cho vui tai, có thằng thì chửi tất cả mọi người (con cháu nhà Chí Phèo Huyền Thoại chăng), có thằng thì sáng tạo mở lối đi riêng, kết quả làm cho đoàn xe kẹt càng thêm kẹt, mình thường đu theo những thằng mở lối đi riêng như vậy. Không phải hoàn toàn do mình bon choen đâu, mà là như vầy: giữa thủ phạm và nạn nhân, bạn lựa chọn là ai? Bố mình dạy, thà là thủ phạm.
Nãy giờ nói nhảm, giờ nói chuyện sâu sắc thật đây này.
Mình dạo này hay nghĩ về những thứ sau:
Ai cũng mừng vì em Hải Yến đi vào Trung Quốc. Mình thì không. Mình chỉ mừng khi ẻm tan moẹ nó đi cho rồi. Vì mạng nào cũng là mạng của đồng loại mình. Chính quyền họ tồi không có nghĩa là họ đáng chết. Chẳng ai đáng chết cả (dĩ nhiên trừ những thằng giết người, ăn không ngồi rồi lười biếng lao động chỉ đi cướp giật...) Mình thấy người dân Philippines thiệt mạng vì bão, chưa gặp họ bao giờ, chưa từng tìm hiểu gì về họ, nhưng mình đau. Thật sự rất là đau. Mình nghĩ, người Trung Quốc mà gặp cảnh như vậy, mình cũng đau chứ không như mấy đứa trên mạng đang hùng hổ bảo rằng "Trung Quốc chết đứa nào tao mừng đứa đó" đâu. Mình sẽ buồn, và tiu nghỉu như một con cún khi người ta vứt cho nó cục xương của chính đồng loại nó. Không có con chó nào chịu ăn thịt chó đâu, mà cũng chẳng có loài nào nhảy cẫng lên vui sướng khi đồng loại nó chết đâu. Nếu những đứa đang nhảy nhót sung sướng vì bão đã vào TQ và giết người ở đó gọi là con người, mình sẽ đi mua cái tai thú về, đội lên và tuyên bố mình không cùng loài với những đứa đó. Done!
Ngoài ra, bỏ 15 tỉ xây toilet, và 2 tỉ cứu trợ sao? ... Buồn cười quá, mà cười không có nổi.
Mình, chẳng, làm, được, gì.
Bữa mình đọc được 1 câu như thế này:
Đoàn tàu lửa đang chạy trên đường ray sắp tới 2 ngã rẽ, phía bên phải là 5 người bị cột vào vào đường ray, phía trái là 1 người, bạn là người điều khiển cho tàu rẽ trái hoặc phải, bạn sẽ chọn bên nào.
Trước khi đọc phần phía dưới, bạn có 5 giây suy nghĩ, xem bạn sẽ chọn cho tàu lửa chạy về phía nào. Bạn không cứu kịp ai cả đó, đừng có mà tham lam nghĩ ra cách vẹn tròn không ai chết.
5
4
3
2
1
Nếu suy nghĩ thật nhanh, bạn sẽ chọn bên trái để "thà chết 1 người nhưng cứu được 5 người". Right?
Nhưng mình cho bạn thêm 2 giây nữa, hãy nghĩ đến trường hợp, 5 người ở phía phải là 5 tên sát nhân, giết người cướp của, buôn người, đâm thuê chém mướn, còn 1 người ở phía trái là một người như Mẹ Teresa?
Thêm 2 giây nữa, hãy nghĩ đến trường hợp, 5 người ở phía phải là 5 người lạ, còn 1 người ở bên trái là người bạn yêu thương nhất trên đời.
Và sau khi nghĩ xong 2 trường hợp đó, chúng ta quay trở lại trường hợp chung nhất, 6 người đó đều xa lạ, bạn không biết ai trong số họ, không biết người nào đang làm gì, không biết liệu họ có là trụ cột gia đình không, họ đang đem lại hạnh phúc cho ai đó chỉ bằng sự sống của mình, hay sau họ có cha mẹ, có vợ con đang chờ họ về. Bạn sẽ chọn cho ai chết?
Mình thì quá yếu đuối, quá nhút nhát, quá nhu nhược, quá xá tội lỗi, nhưng trong trường hợp đó, mình sẽ không làm gì cả. Mình che mắt lại và quay lưng đi, để Chúa Trời quyết định chuyện đó. Vì mĩnh không đủ tự tin rằng quyết định của mình là đúng, mình không dám chịu trách nhiệm cho điều đó. Thứ gì hư cũng có thể sửa được, rách có thể vá được, mất có thể tìm lại được, nhưng mạng người, là không bao giờ có thể phục hồi.
Hồi xưa, nghe hỏi rằng: mẹ và vợ cùng rớt xuống biển và họ đều không biết bơi, vậy anh chọn cứu ai?
Bạn mình sắc sảo trả lời: cứu mẹ, vì mẹ chỉ có một, vợ có thể có nhiều.
Mình nghĩ: có thể có nhiều người cùng một chức danh là "vợ", nhưng chỉ có một người vợ đó thôi, không có ai có thể thay thế hoàn hảo người đó được.
Trên mạng trả lời: cứu ai gần hơn.
Thầy mình bảo: em đừng bao giờ nghĩ tới câu trả lời đó, vì lúc đó, cái thứ làm nên quyết định, là trái tim em chứ không phải là cái đầu em.
Trái tim con người. Phức tạp ghê lắm.
Trước khi đọc phần phía dưới, bạn có 5 giây suy nghĩ, xem bạn sẽ chọn cho tàu lửa chạy về phía nào. Bạn không cứu kịp ai cả đó, đừng có mà tham lam nghĩ ra cách vẹn tròn không ai chết.
5
4
3
2
1
Nếu suy nghĩ thật nhanh, bạn sẽ chọn bên trái để "thà chết 1 người nhưng cứu được 5 người". Right?
Nhưng mình cho bạn thêm 2 giây nữa, hãy nghĩ đến trường hợp, 5 người ở phía phải là 5 tên sát nhân, giết người cướp của, buôn người, đâm thuê chém mướn, còn 1 người ở phía trái là một người như Mẹ Teresa?
Thêm 2 giây nữa, hãy nghĩ đến trường hợp, 5 người ở phía phải là 5 người lạ, còn 1 người ở bên trái là người bạn yêu thương nhất trên đời.
Và sau khi nghĩ xong 2 trường hợp đó, chúng ta quay trở lại trường hợp chung nhất, 6 người đó đều xa lạ, bạn không biết ai trong số họ, không biết người nào đang làm gì, không biết liệu họ có là trụ cột gia đình không, họ đang đem lại hạnh phúc cho ai đó chỉ bằng sự sống của mình, hay sau họ có cha mẹ, có vợ con đang chờ họ về. Bạn sẽ chọn cho ai chết?
Mình thì quá yếu đuối, quá nhút nhát, quá nhu nhược, quá xá tội lỗi, nhưng trong trường hợp đó, mình sẽ không làm gì cả. Mình che mắt lại và quay lưng đi, để Chúa Trời quyết định chuyện đó. Vì mĩnh không đủ tự tin rằng quyết định của mình là đúng, mình không dám chịu trách nhiệm cho điều đó. Thứ gì hư cũng có thể sửa được, rách có thể vá được, mất có thể tìm lại được, nhưng mạng người, là không bao giờ có thể phục hồi.
Hồi xưa, nghe hỏi rằng: mẹ và vợ cùng rớt xuống biển và họ đều không biết bơi, vậy anh chọn cứu ai?
Bạn mình sắc sảo trả lời: cứu mẹ, vì mẹ chỉ có một, vợ có thể có nhiều.
Mình nghĩ: có thể có nhiều người cùng một chức danh là "vợ", nhưng chỉ có một người vợ đó thôi, không có ai có thể thay thế hoàn hảo người đó được.
Trên mạng trả lời: cứu ai gần hơn.
Thầy mình bảo: em đừng bao giờ nghĩ tới câu trả lời đó, vì lúc đó, cái thứ làm nên quyết định, là trái tim em chứ không phải là cái đầu em.
Trái tim con người. Phức tạp ghê lắm.