Bài đầu tiên mình publish trên blog này là
23/10/2008.
*thở dài*
Thế là đã 4 năm rồi. Đi
cùng nhau 4 năm, không phải lúc nào cũng có thể share được cảm xúc với nhau
(thường thì chỉ lôi nó ra khi đang bực bội thèm chửi mà hèn quá không dám chửi
thôi), không phải ngày nào cũng báo cáo kết quả hoạt động, không phải “tác phẩm”
nào cũng share ra, nhưng cam đoan một điều rằng: mọi lời đã từng đóng dấu lên
trên đây, đều là thật.
Không phải sự thật nào
cũng đem lên đây trưng, nhưng những thứ trưng lên đây đều là sự thật – hoặc, đã
là sự thật (dù hiện tại có thay đổi cỡ nào thì phải công nhận rằng trong quá
khứ, nó là sự thật).
Có thể thống kê lại quá
trình thay đổi theo một chục cách.
Mức độ giảm dần của ngôn
từ ngây thơ chẳng hạn. Thầy cô dạy văn chắc sẽ tự hào dữ lắm khi đọc tới những
bài viết gần đây – đặc biệt là những bài trong tâm trạng muốn cắn chó. Có lẽ,
thầy cô sẽ chậm nước mắt xúc động bảo: nó lớn rồi kìa, nói chuyện mất dạy thí
mọe luôn.
Hoặc là,sự xuất hiện đột
ngột, trào lên dữ dội và từ từ tan biến của một thứ tình yêu (nói tới đây tự
dưng đau lòng quá). Giống như Harry Potter không muốn nói về chú Sirius sau khi
chú ấy chết, mình cũng chẳng muốn nói nhiều, giải thích chi ly gì cả. Chỉ biết,
nó nguội vì nhiều thứ (trong đó, mình khá chắc đóng vai trò chủ yếu là tài
chính – ôi thảm!)
Hoặc vui vẻ hơn tí, là sự
thay đổi của template blog… =.= ôi thôi có lẽ dừng lại ở đây.
Có những lúc táo bón
nghiêm trọng, không viết nổi ba chữ cho ra hồn, thế là sợ bản thân hết cool,
thế là không dám viết và để cho nó tắt tịt. Sau này thì nhận ra, kệ, ngôn từ
ngu cỡ nào cũng viết, sến xúa hay hèn hạ kiểu nào cũng viết, sau này, già rồi,
đọc lại sẽ cười (hy vọng là sẽ cười – và giấu biến nó đi).
Nghĩ lại, viết blog được
hay không, do a dua là chính. Nghĩa là, đọc blog người ta thấy hay quá, muốn
làm cái gì đó hay ho tương tự, thế là viết blog (nhân tiện, bài blog này hình
thành khi đang ngồi trong công ty). Thấy người ta có blog cookbook hay quá, bữa
cũng định làm một cái mà thấy mình không đủ trình… Sáng này, định bụng sẽ làm
cả cái scraptbook, khủng nhất là dạo này hay nghĩ đến chuyện có con, vì bị
nghiền em bé…