Nhân dịp hôm nay có bà hàng rong đã rao một câu bất hủ (sẽ kể sau), mình xin kể lại nhật kí của mình với những hàng rong nhà mình.
Hàng rong có thể là gánh, xe đạp, xe đẩy, xe máy.
Hồi xưa, nhà mình có bà bò bía hay đẩy xe vô bán. Điểm đặc sắc nhất là bả không có rao "bò bía đây", hay "ai mua bò bía" như người bình thường, mà bả rao "ồ dzé...." Tới nỗi, một lần có anh kia vừa gãi đầu vừa hỏi "ủa cô bán ồ dzé là bán cái gì". Rốt cuộc, thực ra bả rao "bò bía", nhưng khác biệt về ngôn ngữ vùng miền cộng thêm bả bị ngọng, cộng thêm người nghe cũng có hơi điếc, nên thành ra tiếng rao món ăn giản dị biến thành âm thanh chát chúa của vũ trường.
Sau này thì có ông bò bía. Chiều chiều ổng đẩy xe vô, rao đàng hoàng "bò bía". Mình ra kêu 10 cuốn (lúc đó chỉ có 500đ một cuốn thôi, siêu rẻ), và xin 2 chén tương to tổ chảng. Mới đầu ổng còn cho, về sau hình như ổng thấy bán cho mình lỗ quá, mà từ chối thì không được, nên ổng chơi chiêu. Chén đầu ổng múc có 1 muỗng, mình xin thêm chén nữa thì ổng mới múc thêm 1 muỗng vô chén thứ hai... Ổng - như tất cả những hàng rong bò bía khác - đều có 1 cái khăn huyền diệu, màu xanh đen, hình vuông có cạnh độ chừng 10cm, lúc nào cũng ẩm ướt. Sở dĩ gọi nó là cái khăn huyền diệu là vì nó làm được mọi thứ: lau mặt xe (chỗ rải bánh tráng để cuốn), lau tay (sau khi cuốn chứ không phải trước khi cuốn nha), đậy phía trên bao bánh tráng giữ ẩm, hoặc quẳng vào cái tủ nhỏ để rau để hút nước...
Sau này nữa, ổng lên giá bò bía 2000đ một cuốn, mình quyết định chấm dứt mối tình bò bía tại đây luôn. Vật giá leo thang gì mà gấp 4. Xạo quá!
Cũng tại nhà mình, có bà già bán bánh tráng kẹo. Hồi xưa mình hảo ngọt (bây giờ vẫn hảo ngọt), nên mỗi ngày mình ăn của bả 2 bánh. Giờ nhớ lại thì ký ức vẫn còn vẹn nguyên cái khúc bả chùi chùi tay vào quần, rồi thọc nguyên ngón cái vào nồi kẹo đường, kéo thành sợi ra trét vào miếng bánh tráng. Tự nhủ, giờ bụng dạ mình tốt, ít khi "chat với Tào Tháo", có lẽ là được luyện thành từ những ngày đó. Mối tình bánh tráng kẹo kết thúc sau khi mẹ mình tuyên bố là "bả thấy ghét". Chuyện là, một ngày nọ, mình đang say giấc mơ trưa thì bả vô, kêu mỏi họng không thấy khách VIP là mình ra, bả quay sang mẹ mình hỏi mình đâu, mẹ mình bảo: chắc nó không mua đâu, cái bả nạt nộ mẹ mình: cô cứ kêu nó ra coi, biết đâu nó mua. Mẹ mình bực mình, kể lại với mình, thành ra mình bực mình lây. Mà bả thiệt không biết tính toán, tiền ăn bánh tráng của mình toàn mẹ mình cho thôi mà....
Tiếp theo, hàng rong mà không nhắc tới bà bánh mì huyền thoại thì không được. Chiều tầm 3 đến 4 giờ, bả thường đẩy xe bánh mì, và rao lớn tiếng "mì cá xíu mại thịt nướng không". Đối diện nhà mình có 1 quán bi-da nên thường bả đậu ngay đó để bán cho mấy thằng thất nghiệp (chứ giờ đó mà đi đánh bi da thì làm việc cái nỗi gì) và mẹ mình (mẹ mình làm việc tại nhà chứ không phải thất nghiệp nhé). Kỷ niệm về bà bánh mì thì nhiều vô kể. Có lần mình trong nhà gào ra: lấy con 2 ổ trứng. Bả ừ một cách hân hoan. Mình từ từ lấy tiền đi ra, ra tới nơi, bả nhìn mình dịu dàng và hỏi: ổ xíu mại với ổ cá hả con? Mình dịu dàng lặp lại: dạ 2 ổ trứng. Sau đó chừng 2 phút, bả tiếp tục nhìn mình ngu ngơ: ổ xíu mại với ổ gì hả con...
Có lần, bả vừa cất tiếng rao: "Mì cá xíu mại thịt nướng không", trong tiệm bi da vọng ra tiếng trả lời rõ to: Không. Buồn cười ở chỗ, chỉ có mình ngồi cười nắc nẻ nguyên buổi chiều, chẳng ai thấy mắc cười...
(Mình hay cười sảng kiểu này lắm, không ai thấy buồn cười, chỉ có mình thấy buồn cười và cười như điên cả buổi, nhớ lại vẫn cười. Buổi họp tuần trước, trong không khi căng thẳng, anh sếp của mình phọt ra một câu như vầy: "anh mà không chu đít lên thì có lẽ mất cái bịch hàng đó rồi", (ý là: trên kho có cái kệ, dưới cái kệ sót 1 bịch hàng, ảnh chổng mông tìm ra). Mình nghe mà mắc cười quá, nhưng mình ráng nhịn ráng nhịn - chứ không lẽ ai cũng mặt mày căng thẳng có mỗi mình phá ra cười. Nhưng tới giờ nhắc lại mình vẫn còn buồn cười.
Còn một chuyện nữa, bữa ngồi ăn với nhau, chị kia kể chuyện mấy con chó xóm nhà chị ấy, rủ nhau chạy xuống cuối xóm nhè ngay cổng nhà bà kia mà ị. Chỉ kể tới khúc: "mà vô duyên ở chỗ, nó ị xong mà không chịu...." thì chỉ ngừng lại để suy nghĩ, đúng lúc đó có 1 chị khác nhảy vô tiếp lời: "nó ị xong không chịu rửa đít hả". Mình phá ra cười, tới giờ đang ngồi gõ mà mình cũng cười. (thực ra là, nó ị xong mà chủ nó không chịu hốt, mà còn chửi người khác khi người ta nhắc).
Cái hình minh hoạ của bài này, cũng là minh hoạ cho cái chuyện cười sảng của mình đấy. Cái hình làm mình cười không thôi, mình đăng lên facebook thì éo có thằng nào like 1 phát cho đỡ tủi. À, phải nói thêm, chủ đề của cái hình là đây:
http://www.19day.info/14-bi-kich-cua-thanh-nien-song-ao/ > trang này hơi bị bá đạo!
Đấy, mình rất hay cười sảng và cười nhây kiểu đó.)
Rồi, quay lại chủ đề hot. Chiều nay, có bà kia đã phọt ra một câu rao bất hủ: "Bóp vú không?" Mà rao liên tù tì. Đại ca mình đang đứng trên giàn giáo, nghe rao hoảng vía muốn nhảy xuống chạy trốn, đại tẩu mình nghe rao cũng giật mình trợn mắt, con Múp thì nghe rao xong, vội chạy ra để kêu bả bóp =)))) giỡn thôi, chạy ra để coi bả bán cái quỷ gì. Hoá ra, bả bán chổi....
Vì thế nên, bà chổi-bóp-vú đã đi vào huyền thoại.