12/07/2015

7.12

Bao nhiêu năm rồi, làm gì và được gì... 

Hồi còn bé mình thường cảm thấy rất tội nghiệp người lớn khi họ không được tổ chức sinh nhật hoành tráng như mình. Và mình cũng không hiểu sự âu lo ngán ngẩm của một số người lớn khi đến các dịp lễ tết này nọ. Giờ thì, hiểu rồi...

Dạng năng lượng mạnh nhất trên đời này, chắc là thời gian. Thời gian là con đường một chiều mà mọi người trên đời này đều đi với tốc độ như nhau. Một số người thì tranh thủ vừa đi vừa tìm kiếm thành quả, một số người thì vừa đi và tìm kiếm niềm vui, một số khác thì vừa đi vừa quay đầu lại phía sau, một số thì bị hoang tưởng rằng tất cả mọi người đều đi sau lưng mình. Và mình, có cảm giác là chỉ đi mà thôi, chẳng tìm kiếm gì mà cũng chẳng suy nghĩ được gì, thay vì nói là con đường một chiều, chi bằng nói là mình đang ôm phao thả nổi trên dòng sông lười, ngẩng mặt ngu ngốc nhìn trời...

Thi thoảng nhìn lại, thực sự có cảm giác mình bước ra từ hố đen vũ trụ, mới phút trước còn cùng bà chị hàng xóm đội nắng giữa trưa đi hái bông hái lá giữa những con hẻm xóm nhỏ, phút sau đã ngồi ngáp dài ngáp ngắn thèm ngủ đến phát điên mà phải bấu víu vào thực tế để mà sống.

Mình nhớ nhất đoạn đối thoại trong Inception, "họ đến đây để được ngủ à?" - "không, họ đến đây để được đánh thức". Thế giới giấc mơ là cái gì đó rất rất huyễn hoặc, và ai nói là nó không có thực, khi mà mở mắt ra chợt thấy muốn khóc nấc lên vì một người đã rất lâu không gặp tự dưng xuất hiện trong mơ. Và, cái kiểu mơ mộng hão huyền như mình thì phải rời khỏi giấc mơ đang vung kiếm diệt thổ phỉ, phi thân qua hàng cây, lập lại trật tự thế giới và quay lại thế giới thực nhỏ mọn kém cỏi động chân một tí là trật gân đùi thì đúng là, thực tế là cơn ác mộng kinh hoàng nhất.

Ôi, rốt cuộc chỉ là buồn ngủ quá. Muốn trải qua cuộc đời trên giường, máy lạnh, chụp chăn, ôm gối, ngủ không được thì vơ vơ vẩn vẩn nghĩ về thế sự. Nằm hoài đến khi nào cảm thấy chán mới dậy thôi...

11/20/2015

Quay lại nhìn fb cũ

Mình quay lại facebook cũ nhân một ngày đẹp trời tò mò xem mọi người sống ra sao rồi. Và khi bật facebook lên, bất chợt nhận ra cái gọi là "mọi người" trong câu trên chỉ bao gồm một tập hợp rất nhỏ rất nhỏ, mà số đấy thì mình gặp trên cái phương tiện thông tin đại chúng khác rồi. Đám bạn hết tình còn nghĩa thì gặp nhau mỗi tuần, mỗi tối lại lên line than vãn. Cô Yuu thì vẫn là bóng ma đeo đẳng đúng nghĩa bạn ảo mọi nơi mọi lúc. Gia đình thì những người cần gặp sẽ mỗi tuần hay mỗi tháng gặp một lần. Cũng chẳng cần check fb của nhau.

Mình nghía nghía fb đồng nghiệp cũ gần đây nhất, thấy nhạt nhẽo vô vị vô cùng luôn. Còn những thành phần khác, mình không những không quan tâm mà còn thấy phiền thì feed có tin mới từ họ. Miệng lẩm bẩm cái quéo gì mà thằng này post lắm thế lại toàn chuyện gì đâu. Lẩm bẩm đến người thứ ba thì out luôn. Hoàn toàn không biết mình vào cái fb này để làm gì.

Còn follow cả mấy cái page xàm xí như yan news mí cả webtretho cơ, mật độ post dày đặc, nhìn vô cái news feed, chán chả buồn đọc.

Cho nên, lần này hẳn là không quay lại nữa. Hết lý do rồi.

11/17/2015

Mình xài không nhiều tiền lắm đâu. Một phần là mình ít thích đi du lịch. Kiểu cũng mê nhìn thấy Nhật Bản, nhìn thấy Châu Âu này nọ, nhưng mà giống như cơn bộc phát khi đọc sách du lịch nhiều hơn, mình rất ngán di chuyển, trước mỗi chuyến đi mình còn bị hoảng loạn, nghĩ chứ giữa chừng máy bay rớt thì làm sao. Mình ghét ngồi một chỗ trên máy bay, tàu hỏa, xe du lịch. Cứ nghĩ tới là muốn ói. Hạnh phúc nhất vẫn là nằm trên giường ôm sách đọc xuyên đêm, ôm lap coi phim xuyên đêm. Có thêm bình trà sữa kế bên, đối với mình là thiên đường hạ giới rồi.

Phần khác là vì mình không có thích đồ uống có cồn, kiểu như bia rượu ấy. Người ta nói ăn bít tết uống rượu vang, mình thì chỉ thích ăn bít tết uống coca cola.

Phần nữa là mình ít bạn bè. Cực ít. Chủ yếu là vì tính mình vừa lười biếng lại ích kỷ và cà chớn. Và mình không thích, không muốn, không cần, và không thể giao tiếp tốt với người khác.

Nên, cầu trời cho mình trúng 2 tờ vé số. 2 tờ thôi, mình cho ba mẹ mình một tờ dưỡng già, mình lấy một tờ thanh toán xong căn nhà rồi thư thả làm việc thôi. Không áp lực mệt mỏi như bây giờ nữa. Quay lại phong thái thích thì bán không thích thì thôi, mỗi tháng 15tr là ok như lúc trước :( Chứ mình mệt quá trời hu hu hu.

Nhiều khi nghĩ nghĩ, thấy mình cảm nhận được hết mấy thứ tội phạm trên đời. Kiểu tụi khủng bố lúc xả súng chắc giống mình lúc nhìn thấy bọn trẻ trâu phát ngôn ngu đần trên mạng. Kiểu cướp của giết người chắc giống mình lúc quần quật làm việc còn mấy thiếu gia tiểu thư hotgirl thì tung tăng quăng mấy tỉ bạc ra mua siêu xe. Kiểu lười lao động cướp giật trên đường chắc giống mình lúc nhìn đồng nghiệp lười nhác đùn việc mà vẫn được sếp yêu quý còn mình thì vất vả cực khổ mà sếp vẫn kì thị... Con người ai cũng có sẵn những suy nghĩ xấu xa, vấn đề là đẩy nó lên tới mức độ có thể giết người mà không ghê tay. Vấn đề là chuẩn mực xã hội và kiểm soát hành động mà thôi.

Nói đi nói lại, cũng chỉ muốn nói là mình bị áp lực tài chính quá thành thử ra âu âu lo lo. Làm cái gì cũng suy trước tính sau. Nửa đêm ngủ ngủ, quặn bụng, giựt mình nhớ ra mai còn phải đi giao hàng, lòng chùng lại chẳng muốn nghĩ tiếp.

Hy vọng cơn rối ren teng beng này chỉ xuất phát từ period sắp tới thôi. Trời ơi. Chiều nay sẽ mua 2 tờ vé số :((

11/05/2015

Ức chế

1. Bữa đọc cái post trên facebook, có một soái ca ngôn tình khi được hỏi là tại sao cứ mặc y phục màu đen, chắc anh thích màu đen à? Đã trả lời: vì màu đen rất tiện lợi, người ta không thể phân biệt sự ướt đẫm của trang phục là do máu đổ ra hay nước thấm vào, như vậy, người yêu thương mình nhìn vào sẽ không lo lắng, kẻ thù của mình nhìn vào cũng sẽ không hả hê.

Mình đọc mà thấy tâm đắc quá.

Mặc dù đã cố gắng hết sức để hiểu rằng trên đời này có 2 loại tính cách sao Hỏa và sao Kim, và rằng nhu cầu của những người sao Kim là kể lể để chia sẻ, mình không cách nào thông cảm và chịu đựng cho được. Mình nghĩ, kể khổ làm gì mà không chịu thay đổi hoàn cảnh để giải quyết nỗi khổ đó? Một bà mẹ cứ kể con mình lì lắm nói không biết nghe lời, vậy mà khi nó đòi cái gì vẫn cúc cung tận tụy đòi cho nó, ngay cả cái iphone của người khác cũng cố đòi cho nó chơi, người ta không cho thì lườm quýt người ta. Một người vợ suốt ngày bảo chồng mình lười biếng không thương mình, vậy mà mỗi lần chồng đùn đẩy việc thì lại tiếp tục cắn răng làm, làm xong rồi kể khổ. Một đứa con dâu hễ gặp bạn bè là bảo mẹ chồng ức hiếp thế này thế nọ, nhưng về nhà thì khúm núm nghe chửi nghe mắng mà không một phản kháng. Và những người đàn ông lên bàn nhậu kể khổ rằng con đó tồi lắm, nó mê thằng kia có tiền hơn tao nên bỏ tao, phận mình nghèo thì mình chịu, thôi 1 2 3 dzô, mình nghe mà chỉ muốn chửi thề: mie,  chiều nào cũng nhậu chiều nào cũng con đó tồi lắm tham phú phụ bần, nó mà cưới bọn nát rượu ham nhậu lười biếng như bọn bây thì đất cũng chẳng có mà cạp ăn.

Mình không hiểu mấy người đó kể khổ để làm gì. Người yêu thương bạn thì sẽ đau lòng, kẻ thù của bạn thì sẽ hả hê, kể để được gì?

Sự im lặng an tĩnh khi đường đời gặp trúc trở cũng giống như bộ y phục màu đen đó. Yên tĩnh, tự giải quyết vấn đề, tự băng bó vết thương, luyện võ công và đi trả thù, đó mới là câu trả lời chính xác nhất.

2. Mình nghe nói, gái chưa chồng không được vô thăm bà đẻ, chỉ cười khẩy bảo mê tín. Giờ thì chợt hiểu ra, rằng nếu cho bọn chưa chồng chưa con cái vô thăm bà đẻ, nó thấy bà đẻ đau đớn tàn tạ quá, nó quyết định không đẻ, thế là nguy cơ tuyệt chủng nhân loại tăng cao. Chí lý, chí lý...

3. Mình có follow chị nhà văn nổi tiếng đã có chồng, một con gái và đang mang thai. Dạo này, có lẽ hormones nữ tăng cao nên chị í nhạy cảm với tất cả mọi thứ, mà hễ lên cơn nhạy cảm dỗi hờn thì chị ấy post status facebook như một cách giãi bày. Chị ấy còn bảo, không facebook thì biết phải làm thế nào để giải tỏa. Mình chép miệng, đệt... lên đó kể xấu chồng mình, follower nhìn vào đánh giá chồng mình là thằng vô tâm tồi tệ. Rồi sao? Sau này nếu chồng cưng lại, vui lại, thì có lên facebook đính chính là đấy chỉ là thỉnh thoảng thôi, đôi khi chồng cũng đáng eo lắm? Không, ít khi chuyện đó xảy ra lắm, lỡ mồm bảo chồng tồi rồi mà đi đính chính thì có phải là tự vả vào miệng mình không.

Mình thấy cách hành văn cũng ok, kể chuyện cũng hấp dẫn, nhưng sao lại có cách nghĩ buồn cười quá. Thể nào cũng bảo: facebook của tôi, tôi muốn nói gì là việc của tôi, bạn không thích thì đừng có đọc làm gì để mà chỉ trích. Ok. Giống hồi xưa, lên loa phường gào ầm lên rồi bảo người ta rằng không muốn nghe thì cứ đóng cửa lại, làm quéo gì phàn nàn.

Đối với mình, facebook không phải là chốn để giải tỏa. Giải tỏa thì về nhật ký có ổ khóa mà giải tỏa. Phát ngôn trước cộng đồng, dù ở đâu, cũng phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói.

11/02/2015

Tự kỷ tháng 11

1. Rối loạn lo âu

Tôi chắc chắn bản thân mình bị chứng này, thỉnh thoảng, vì những chuyện không đâu, tôi lo âu đến quặn ruột. Có lần đang nằm ngủ ở khách sạn, tôi giật mình không nhớ mình đã kiểm tra khóa cửa sổ chưa, rồi đầu óc tưởng tượng ra những hậu quả mà nếu như tôi đã không đóng cửa, và lo đến mất ngủ. Có lần đang nằm ngủ trên giường, sực nhớ ra ở nhà trước tôi chỉ mới đóng cửa cuốn chứ chưa khóa cửa kính, lại lo lắng và trèo xuống đi ra cửa trước để khóa lại. Rồi lần gần đây nhất, trước khi đi du lịch xa, tôi viết lại user và password tất cả các acct liên quan đến công việc của mình đang làm, hướng dẫn đầy đủ làm thế nào để quản lý những thứ đó, phòng trường hợp tôi không về được nữa thì bố mẹ tôi có thể tiếp quản. Lúc lên xe hay máy bay thì cố mà lựa vị trí giữa xe, tôi ưng ngồi gần lối thoát hiểm và đường đi hơn là cửa sổ. 

Những ngày rảnh rỗi và buồn chán, tôi thấy tim mình có vấn đề, ngực mình có vấn đề, tôi cứ nghĩ nghĩ rủi mà mình bệnh thiệt thì sao. Nếu mình phải ra đi sớm hơn bố mẹ mình thì sao, ai sẽ lo cho họ lúc về già, họ phải sống như thế nào khi không có mình ở kế bên, tôi cố làm cho có nhiều tiền để lại cho bố mẹ tôi. Muốn khóc đau đớn. 

Thấy mình khổ sở thiệt. 

2. Chống đám đông và xã hội

Mọi suy nghĩ của tôi luôn có chạy theo chiều hướng ngược lại với đám đông. Đám đông tung hô một người, tôi sẽ ghét người đó trước. Đám đông dè bỉu khinh khi một việc, tôi sẽ cố tìm hiểu để cảm thông. Suy nghĩ đầu tiên là chẳng ai hoàn hảo, thích vạch lá tìm sâu chứng tỏ người đối diện mình có khuyết điểm trước khi đánh giá tốt về họ. Mạnh tử nói Nhân chi sơ tính bổn thiện, Tuân tử nói Nhân chi sơ tính bổn ác, tôi nói, Nhân chi sơ tính vị kỷ. Rồi tùy kỷ mà thiện hay ác.

Nói vậy thôi, chứ tôi nghĩ người ta có xu hướng ác hơn đó. 

3. Và tôi là một đứa giả tạo, nhút nhát, thường xuyên bị hiệu ứng cầu thang

Tôi ghét nhất là phải gặp mặt một đám đông xa lạ. Tôi sẽ ngồi im thin thít, trả lời nhát gừng và cố gắng đi về càng sớm càng tốt. Tôi bị ám ảnh về hành động của chính mình, lúc nào cũng cố tỏ ra mình thật hoàn hảo, mình không có khuyết điểm, chính vì vậy tôi luôn chọn giải pháp im lặng, mỉm cười nhẹ nhàng và từ tốn trả lời câu hỏi của mọi người, không nói quá nhiều về mình và hết sức tôn trọng đề cao khen ngợi người đối diện, cố tạo cho họ cảm giác thoải mái nhất. 

Nhưng tôi thì chẳng thoải mái chút nào. 

Và tôi cực kỳ hay bị hiệu ứng cầu thang. Ra khỏi đám đông, đến nơi mình cảm thấy thoải mái nhất thì tôi mới nhìn ra được các phương án giải quyết tình huống tốt hơn. Ví dụ, lần gần đây, thằng hướng dẫn viên du lịch bô lô ba la với hai khách người nước ngoài là ra gần sông NL có nhiều gái lắm, tụi bây có thể ra đó lựa chọn đó, ủa sao mày mắc cỡ vậy, 43 tuổi rồi già rồi còn mắc cỡ gì. Tôi thấy thiệt muốn đấm cho thằng khốn ấy một đấm vào mặt, hoặc bảo nó shut up. Nhưng tôi đã im lặng. Sau đó đi về, tôi thực sự hối hận về sự im lặng của mình. Tôi muốn xin lỗi hai người nước ngoài về những điều thô thiển bất lịch sự mà thằng đó nói, rằng mại dâm ở nước tôi là bất hợp pháp và họ không nên tìm đến để tránh rắc rối rất nhiều, và tôi muốn thẳng thắn mắng vô mặt thằng hướng dẫn viên du lịch ngu ngốc ấy rằng anh đang giới thiệu phụ nữ nước anh để đi bán dâm cho hai ông khách nước ngoài, anh không thấy xấu hổ hay sao. 

Nhưng lúc đó tôi chỉ im lặng.

Sao tôi ghét mình quá. 

10/13/2015

13.10.2015

1. Không biết dạo này thời tiết thế nào, mà các bạn cũ kéo nhau liên lạc lại với tui.
Tui chỉ cười khẩy. Rồi thôi.

2. Tui là loại người khó gần, ít khi giữ quan hệ bền chặt với ai lâu dài, và ít khi nói về các rắc rối của bản thân mình. Bởi vậy người ta nhìn vô toàn nói tui dạng khó tính và chảnh cún, nhưng, tui công nhận.

3. Sáng này tui đọc post trên facebook có một đoạn chị nọ bảo sao dân mình - đặc biệt là dân miền Bắc, vô duyên tợn. Gặp người ta cứ sấn vào hỏi: có bồ chưa, sao chưa chịu có bồ đi, có chồng chưa, trời ơi ăn ở sao mà không ai rước, vợ chồng mày sao lâu quá không có con, có bệnh gì không, đi khám chỗ ABD này nè nghe nói tốt lắm, con mày sao ốm yếu vậy, mày có ăn uống đầy đủ không vậy, phải cho ăn như vầy nè vầy nè mới mập nổi, chỉ thiếu mỗi chuyện: ba má mày chết hết chưa...

Mới đầu, tui thấy tâm đắc quá. Vì tui là dạng chúa ghét mấy câu hỏi vô duyên thúi như vậy. Hồi tui bỏ việc 9to5 về nhà mở cửa hàng bán, bà hàng xóm qua hỏi, ủa thế con tính bán hàng vậy luôn hả, rồi chép miệng, học MBA giờ về nhà bán hàng, giọng điệu bả khinh khỉnh, từ đó về sau, tui gặp bả thì hất mặt lên trời đếch thèm chào hỏi. Thực ra, tui có thể giải thích rằng, dù cực hơn nhưng lương tui gấp đôi rồi xưa mà còn có thể tăng nữa, tui deal với đủ thứ rắc rối nên level tui lên tới mức giờ tui tự tin deal lương >$1,000 rồi, và quan trọng nhất, tui không phải đóng khung giờ làm, nhìn mặt người mà sống, phụ thuộc vào tâm trạng sếp, đốt thời gian mài mòn đít trên ghế văn phòng, quan trọng nhất nhất là tui tự chủ trong công việc tui làm, muốn làm thì làm, không làm thì thôi, siêng thì có tiền, lười thì đói ~ Nhưng nói vậy dài quá tui lười nói, bả muốn nghĩ gì thì kệ mie bả, cả đời bả có ló mặt ra khỏi nhà đi làm công ty đâu mà hiểu làm công ty người ta bức bối thế nào...

Sau đấy một lúc, tui nghĩ lại và thấy chột dạ. Có những lần tui cố mà small talk thì cũng rớt ngay vô mấy cái lỗi đó. Lúc phát ngôn, nói thiệt là tui chỉ cố show sự "quan tâm" theo nghĩa thông dụng nhất của dân tộc này thôi, tui không vô duyên đến mức bảo người ta không biết đẻ, không biết nuôi con, nhưng nhiều khi cũng vô duyên phạm vô mấy câu đời tư của người ta ~ Thôi thì rút kinh nghiệm.

4. Tui bị dị ứng với mấy em drama queen.

Con bạn tui ngồi than thở rằng nhà nó đang gặp hạn, tình tiền tù tội, mới đầu cũng tính nhào vô an ủi lắm, nhưng tới lúc nó ca thán rằng nó chơi với bạn bè đâu có tệ sao mà bạn nó nỡ phá banh gia đình nó như vậy thì tui sững sờ, tui nhớ rằng trong câu chuyện nó kể tui thì con nhỏ đó đâu phải là bạn nó, nó mới quen theo dạng đồng nghiệp chung công ty thôi mà - sao nó diễn như thể bạn thân lâu năm vậy, với lại, cái gia đình bị "phá banh" đó là của cậu mợ nó mà, ba má nó có liên quan gì đâu? Sao nó diễn dữ vậy... Thêm nữa, nó bảo đang đau khổ vật vã lắm, bị đuổi việc thôi mà cứ bảo "tao thua ván bài này rồi". Bài bạc gì? Vô làm nhân viên chứ có phải làm giám đốc chủ tịch gì đâu mà bài với chả bạc. Lời thoại thiệt là kịch quá mà ...

Vài lời tóm tắt tình hình gần đây thôi.


9/25/2015

Dài dòng

1. Mình mới đọc xong Liar Game =.=
Và tất cả những suy nghĩ trong đầu mình là: cái búa gì thế này!!

Để kích động chống lại chính quyền thì thiệt tình là Hunger Game làm tốt hơn gấp 100 lần ấy. Còn để truyền bá niềm tin về lòng tốt của con người thì bất cứ cái phim hoạt hình nào của Disney cũng làm tốt hơn gấp 1000 lần ấy.

Liar Game hay nhất ở chỗ mưu tính, và bất kỳ chi tiết nào của game - dù lúc đầu nghe có vẻ thừa thãi - đều có thể lợi dụng và trở thành tử huyệt và đỉnh điểm của game. Nhưng mà, Liar Game bị giống Death Note ở chỗ những suy-tính-thiên-tài đặt tất cả mọi người vô thế thiên nga trắng, nghĩa là ai cũng có thể nghĩ ra những nước đi tối ưu nhất, vì thế họ sẽ rơi vô bẫy của thiên tài, nhưng thực sự thì hiện tượng thiên nga đen đầy rẫy ngoài đời - làm sao có thể chắc chắn là 100% người sẽ nghĩ đúng chóc thế có lợi đó? Giả sử có một đứa phá game và đi những nước hoàn toàn ngớ ngẩn, giống như cao thủ cờ vây chơi với đứa không biết gì, nó cứ thích đi bừa vô bất kỳ ô nào thì làm sao đoán trước nước cờ, đang bày thế hoàn hảo, nó ngơ ngơ chọt vô một con thế nào nguyên thế sụp hết.

Ngoài ra, Liar Game bị giống Battle Royale ở chỗ Thánh Nữ (Battle Royale thì là Thánh Nam Mồm To). Đặc điểm của dạng nhân vật này là mồm to, tuyên truyền lòng tin con người, nhưng nghĩ kỹ thì bọn chúng chẳng làm được gì cả, chỉ vì chúng là main nên au favor chúng nó quá nên chúng nó không chết...

Còn cái kết Liar Game. Mình thiệt tình không còn gì để nói. Tóm gọn nội dung lại thì là vầy: Liar Game, hay câu chuyện về một tổ chức hơi bị dư tiền và rảnh rỗi cùng với các người chơi dễ bị dọa nạt, thiên tài, dàn diễn viên nền dễ bị thao túng và bánh bèo vô dụng được buff lên mây ~

Mà nghĩ lại thì The Genius đúng một khuôn từ Liar Game ra. Nếu mình đọc Liar Game trước khi coi The Genius thì hẳn là mình đã nhìn với một góc độ khác hẳn rồi. Người chơi trong Liar Game là dạng nhân vật nền để buff main như Akiyama, Yokuya hay bánh bèo Nao. Và người chơi trong The Genius cũng vậy thôi, qua việc xây dựng hình tượng HyunMin và JungMoon, mình đã hơi nghi ngờ, vì tụi nó đều còn nhỏ, nên việc chúng nó chơi theo hình thức con dơi, bay qua bay lại gián điệp 2-3 chỗ có thể hiểu và thông cảm được, nhưng hãy xem kết quả là gì, JungMoon bị ghét tơi tả trong khi HyunMin gây dựng được một đống fan. Mình tự hỏi, có thực là JungMoon đáng ghét còn HyunMin thì không đáng ghét, cái cách mà thằng bé phản bội tất cả các bên và a dua chạy theo phe thắng trong cuộc đấu top 5 đâu có khác JungMoon. Vậy thì, vấn đề nằm ở đâu?

Quyền lực trong Liar Game không nằm ở thiên tài, bánh bèo, hay cái tổ chức rảnh rỗi dư tiền đó, mà nằm ở tác giả. The Genius cũng thế, quyền lực nằm ở ekip hậu kỳ. Tầm nhìn của chúng ta, suy nghĩ chúng ta bị dẫn dắt như thế nào, toàn bộ là do họ.

Và, lúc trước mình có nói, một nửa cái bánh mì thì vẫn là cái bánh mì, nhưng một nửa sự thật thì không phải là sự thật. Người ta có thể không nói dối về việc Gia Long cho trộn tro cốt của Quang Trung vào pháo và bắn ra biển, nhưng người ta có thể lờ tịt đi chuyện Quang Trung đã quật mộ cả gia tộc Gia Long...

2. Ấn tượng đầu tiên và ấn tượng cuối cùng luôn là ấn tượng nhất.

Một ví dụ điển hình là hình ảnh người giữ xe chu đáo, lễ phép và lịch sự đang được share ầm ĩ trên facebook trong thời gian gần đây. Người giữ xe luôn là người đầu tiên và cuối cùng người ta gặp mặt khi đến cửa hàng. Nếu khách vừa dừng xe, người giữ xe đã vồn vã dắt xe hộ bạn, tươi cười chào đón và lịch sự đưa vé, thì khách vô thức cho rằng cửa hàng này được tố chức thật chuyên nghiệp, vì đã tổ chức chuyên nghiệp nên thái độ đánh giá của họ với bất kỳ người nhân viên tiếp theo nào cũng dễ dãi hơn rất nhiều.

Dạo này mình đã 5 lần đọc được cái post so sánh vui giữa chó và mèo, trong đó, chó nghĩ "con người cho mình thức ăn và tình yêu vô hạn, chắc hẳn họ là Thượng Đế", còn mèo nghĩ "con người cho mình thức ăn và tình yêu vô hạn, chắc hẳn mình là Thương Đế". Ngoài chuyện hài hước và dìm hàng mấy con mèo chảnh chọe ra, thì mình nghĩ sâu hơn một chút, có thể nào, loài người cũng phân ra thành 2 dạng như vậy? Một dạng chó - có ơn phải trả, một dạng mèo - được voi thì đòi tiên.

Mình nghĩ là có. Tuy nhiên, việc này chẳng liên quan gì đến chuyện người đó thích nuôi chó hay mèo =.= . Hơn nữa, chắc chắn một người không thể là 100% chó hay 100% mèo, có thể đối với người này thì họ có cảm giác như một con chó, nhưng với người khác thì họ có cảm giác như một con mèo. Suy nghĩ của con người không bao giờ cố định, nên có suy luận giỏi cỡ nào thì đáp án mãi là 50-50.

Quay lại việc người giữ xe. Bằng cách tỏ ra vô cùng lịch sự, người giữ xe đã vô thức gieo vào khách suy nghĩ - dù mỏng manh - về một món nợ tinh thần. Và với những người khách - đặc biệt là những người với tính cách chó - họ sẽ tìm cách đáp lại - dĩ nhiên là bằng cách mua hàng. Lợi quá còn gì?

Và đừng quên poverty porn. Với những người mua hàng, người giữ xe thông thường sẽ được mặc định là người thuộc tầng lớp thấp hơn họ - và họ ít khi trông chờ một hành động tốt đẹp từ người giữ xe, việc anh ta lịch sự và lễ phép với họ bồi đắp thêm dư vị của kẻ thắng cuộc - và một khi đã thắng cuộc, người ta có xu hướng mất cảnh giác, nhu cầu chứng-tỏ-bản-thân khiến họ hào phóng, rộng rãi hơn rất nhiều.

Tất nhiên, chúng ta không loại trừ thiên nga đen, trong trường hợp này là những người tỉnh táo. Quyết định mua hàng của họ không mảy may bị ảnh hưởng bởi yếu tố ngoại cảnh. Ví dụ, mình chỉ có 3 đồng, cái điện thoại ở đó bán tới 5 đồng thì dù có bao nhiêu nhân viên cười với mình thì mình cũng không mua nổi. Nhưng, dù khách không mua hàng, cửa hàng vẫn thắng trong cuộc chiến viral rồi. Hãy nhìn mấy bài post trên facebook đi ~ Viral, hoàn toàn tốt đẹp và miễn phí, chỉ bằng một người giữ xe cúi đầu cảm ơn khách, cái giá quá hời! Khách ở thời đại này nắm rõ quyền lực của họ, họ không bao giờ tùy tiện viral không công cho một thương hiệu nào cả, trừ phi nó đem lại lợi ích cho họ. Ví dụ, Coca Cola in tên họ trên vỏ lon, ví dụ, khoe đang xài hiệu Shiseido đem lại đẳng cấp (do nó mắc). Chi phí để có những cuộc viral đó không hề rẻ. Viral việc người giữ xe lịch sự đem lại gì chọ họ, cảm xúc được trân trọng đã kết thúc lúc đó rồi, tuy nhiên, poverty porn vẫn còn đó, như đã nói, người ta có xu hướng mất cảnh giác và dễ dãi với những người mà người ta cho là thuộc tầng lớp thấp hơn mình, việc người giữ xe hành động vô cùng lịch sự với khách ngoài việc đem lại trải nghiệm mới mẻ, còn làm cho họ cảm thấy - "à anh này rất tốt nha, mình phải làm gì đó để tuyên dương anh ấy. Một post trên facebook thì chẳng mất gì."

Thậm chí cái post ấy có là một seed, thì phản ứng của khách cũng dễ chịu hơn rất nhiều so với việc khen sản phẩm, họ sẽ bị phân tán tư tưởng vào người giữ xe - một chuyện trông-có-vẻ không liên quan gì đến lợi nhuận của thương hiệu. Trong trường hợp này, họ vô thức tin vô điều kiện về hình ảnh một thương hiệu lịch sự, tôn trọng khách hàng, chuyên nghiệp và đáng tin. Vì - đến cả anh giữ xe cũng lịch sự như vậy mà!


3. Thế là mình đã từ bỏ facebook hơn một tháng. Cảm giác bứt rứt đã thay bằng cảm giác yên tâm.

Sự bành trướng của facebook càng lúc càng trở nên đáng sợ hơn là đáng nể. Lúc trước mình hay nghĩ, thậm chí những thông tin cỏn con lúc mình post status (thậm chí là status không thật) hay hình ảnh mình share, thì có ai thèm bận tâm đâu. Mình chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi không tên tuổi trong biển người này.

Ừ. Nhưng thể nào chẳng có lúc mình đi mua hàng? Vì thế, thể nào chẳng có lúc mình trở thành Thượng Đế? Mà thông tin của một Thượng Đế - hẳn là dù chỉ liên quan đến việc cái móng tay nào đang bị xước, hoặc hôm qua ăn món gì, cũng cực kỳ quý giá. Và thế là facebook trở thành một cái bể thông tin khổng lồ.

Và đừng bao giờ nghĩ cứ private thông tin của mình là xong cả. Bạn trông-có-vẻ private với người ngoài, nhưng chắc chắn bạn không bao giờ có thể private với anh Mark.

https://www.facebook.com/policy.php 

Đây, nói tóm lại, bạn đã sử dụng dịch vụ của facebook thì một động thái của bạn dù là nhỏ nhất đều được facebook tỉ mỉ collect. Và với các thuật toán của mình, facebook sử dụng và bán thông tin đó cho người cần thông tin đó nhất, là những người mà đối với họ bạn là Thượng Đế. Việc sẽ xảy ra như vầy:

Doanh nghiệp: Chào Facebook, chúng tôi là một cửa hàng bán quần áo ở SG, hàng của chúng tôi dành cho phụ nữ tuổi tứ 18-45, giá hơi cao một tí, kiểu dáng sang trọng thích hợp cho dân công sở. Chúng tôi đang cần quảng cáo.
Facebook: Vâng, chúng tôi có tập hợp khách hàng như vầy: chị A, B, C, D, E có like một page thời trang, chị ấy ở SG, tuổi 27, là dân văn phòng, chị ấy có thể quan tâm đến sản phẩm của doanh nghiệp đấy. Thế nên tôi sẽ đặt quảng cáo ở trang chị ấy. Chi phí để đặt là 1 đồng.
Doanh nghiệp: Ok, chúng tôi sẽ trả 1 đồng để tiếp cận chị ấy.

Và chị A ấy bị bán mà không hề hay biết.

Bạn sẽ nghĩ, ồ, vậy là win-win-win. Khách hàng được tiếp cận nguồn hàng tiềm năng, doanh nghiệp bán được sản phẩm, và facebook tiếp tục có chi phí để vận hành.

Yeah. Trừ việc, ai là người trả cho facebook chi phí để vận hành? Trông-có-vẻ là doanh nghiệp, nhưng người thực sự trả là khách hàng - khi họ mua hàng lẽ dĩ nhiên họ đã trả phần marketing cost mà doanh nghiệp tính trong đó. Tức là, nói tóm lại, bạn đã trả cho facebook chi phí sử dụng facebook của chính bạn thông qua doanh nghiệp. Bạn sử dụng facebook thì tức là bạn đã đóng phí rồi - dù bạn có ý thức được là mình đang chi tiền hay không.

Vậy, nếu bạn không mua hàng thì có phải là bạn đang được lợi không?

Cần phải nói thêm một điều, quảng cáo trên facebook được tính tiền dựa trên lượt view/reach, chứ không phải lượt bán hàng, thậm chí còn không phải là lượt tương tác. Bằng cách tính tiền dựa trên view - facebook hoàn toàn nắm dao đằng cán, khách hàng có để ý đế quảng cáo hay không, doanh nghiệp có bán được hàng hay không hoàn toàn là chuyện của doanh nghiệp. Có thể ví von, facebook đóng vai trò không khác một đứa sinh viên phát tờ rơi, có điều đứa sinh viên này trông-có-vẻ có tâm hơn một chút - nó chọn người mà nó cho là tiềm năng để phát tờ rơi cho họ. Nhưng, vẫn chỉ là "trông-có-vẻ" thôi.

Những sale hay đi bán quảng cáo facebook cho agency thường nêu ra rằng facebook giờ chiếm thế thượng phong lắm, có cả tỷ người đang xài facebook mỗi ngày nên việc quảng cáo trên facebook là một điều phải làm. Ớ, cả tỷ người? Năm 2012, Facebook tuyên bố có khoảng 83 triệu acct ảo. Đến 2014 thì Facebook bảo không biết có bao nhiêu acct ảo, đến 2015 thì facebook chính thức tuyên chiến acct ảo bằng rất nhiều đợt càn quét. Nhưng - mình vẫn đang có 10 accts ảo trong tình trạng hoạt động tốt đẹp, bạn bè cả trăm, update đều đặn. Và mình nghĩ đó là con số ít so với các marketer chuyên nghiệp. Thậm chí, ngay là người bình thường, đa số vẫn có đến ít nhất là 2 accts, hoặc là do lỗi và xóa bỏ accts, hoặc là lý do cá nhân trốn người này tránh kẻ khác (ha ha ha T_T) Vậy nếu chia ra, trung bình facebook không có đến 600 triệu người thật. Con số vẫn khá to và đẹp.

Nhưng, cái gì cũng có giá của nó. Càng nhiều người sử dụng thì chi phí mà một người phải chịu càng nhiều hơn. Giả dụ facebook chỉ có 2 người, thì doanh nghiệp chỉ cần phải bỏ ra tiền để quảng cáo reach 2 người, và nếu có một người mua, thì người đó chỉ phải chịu chi phí quảng cáo cho 2 người. Nhưng lượng người dùng là 600 triệu người, người mua phải chịu chi phí quảng cáo cho cả 600 triệu đó. Khách hàng tiềm năng của doanh nghiệp không tăng lên được, nhưng số lượng acct facebook vẫn đang tăng từng ngày, và để reach đến khách hàng tiềm năng giữa cả rừng acct facebook đó, doanh nghiệp phải chi nhiều tiền hơn, và khách hàng tiềm năng phải trả nhiều tiền hơn cho sản phẩm vì lý do đó (nếu không tăng giá, doanh nghiệp phá sản, xong ~)

Và đấy là những thứ chán òm liên quan đến chi phí và kinh tế. Nếu biết lợi dụng hơn nữa, facebook là một nơi mà người ta có thể xây dựng cả một đế chế.

Dĩ nhiên không phải bằng acct facebook rồi =.= Giả sử mình hoạt động trong lĩnh vực nhân sự, mình đang có ý định tuyển cô gái kia vào vị trí kế toán. Và khi search ra facebook của cô ấy, toàn hình tự sướng sexy khoe ngực bự, thì mình còn muốn tuyển hay không? Đấy là trường hợp ít tồi tệ nhất. Còn dân sale, facebook là nơi thu thập thông tin khách hàng tuyệt vời nhất. Ví dụ mình muốn tiếp cận để bán nhà cho anh A. Mình tìm được facebook của ảnh và có được trong tay thông tin là ảnh đã có vợ con, gia đình nhỏ của ảnh đang ở cùng với bố mẹ chồng, và ô, may mắn thay, post của vợ ảnh cho thấy có chút bất mãn với mẹ chồng. Thế là mình dễ dàng lập một kế hoạch chi tiết để tiếp cận vợ ảnh, tâm sự xoáy sâu vào bất mãn đó, và offer giải pháp. Tỉ lệ thành công của việc thu thập những thông tin trông có vẻ vô dụng này để lập chiến lược tiếp cận khiến cho việc bán hàng của mình tăng một tỉ lệ thành công đáng kể.

À, mà đấy là chưa kể đến khía cạnh lợi dụng phạm tội.

https://www.facebook.com/policy.php >> hãy đọc lại, và nhất là điều khoản Information about payments. Facebook thu thập TẤT CẢ mọi thứ. Yeah, họ sẽ không đánh mất uy tín bởi tài khoản nhỏ nhoi của bạn đâu, nhưng có gì chắc chắn là một hacker không làm điều đó? Bạn gửi tiền nhờ vào két sắt của ngân hàng thì tỉ lệ an toàn vẫn là 99.9%, 1/ngân hàng phá sản, 2/cướp ngân hàng.

Thôi dài quá rồi, nghỉ.

9/16/2015

Phát biểu cảm nghĩ

1. Bài toán Albert Einstein

Lúc trước mình giải trong 5 phút, sau đó chép miệng bảo Einstein nói điêu thế ~ Sau này ngẫm lại, với tình trạng 36% dân số thế giới mù chữ (1955) và chiến tranh bom đạn, người ta lo chạy loạn chứ ai rảnh mà ngồi giải, thì quả đúng là 2% vẫn là quá nhiều ấy chứ.

Tới bây giờ thì tỉ lệ mù chữ còn 18% (2015), giảm còn phân nửa, Internet phủ sóng đại chúng, giới trẻ rảnh rỗi nông nổi đầy ra, thì tỉ lệ đó hẳn là phải tăng lên 20%.

2. Trung Thu

Sau vụ bài báo về làng làm đèn trung thu truyền thống đang chết dần chết mòn, các bạn trẻ hí hoáy bảo nhau "phải cứu lấy truyền thống dân tộc". Mình vẫn cứ chép miệng nhún vai. Cứu một năm, có cứu nổi năm sau? Cái gì đem đến cho người ta lợi ích đương nhiên người ta sẽ tự động duy trì mà không cần nhắc nhở. Còn cái gì không đem lại lợi ích thì có cố gắng cứu vớt thế nào cũng thế thôi. Không phải mình phủ nhận truyền thống văn hóa, nhưng có những truyền thống thực sự nên trở thành những áng văn chương đẹp đẽ trên giấy mà thôi. Mùa này mưa, lụt lội, đứa trẻ nào còn dám cầm lồng đèn đi chơi trăng? Nếu may mắn không mưa không lụt thì xe cộ thì chật như nêm, đường nào hơi trống thì nó phóng xe như điên, phụ huynh nào dám cho con ra đường? Nhà cửa san sát, mấy đứa nhỏ kỹ năng sống không có, cầm đèn thấy lửa khoái quá quơ lung tung thì hỏa hoạn như chơi.

Hơn nữa, quan trọng nhất, mình thấy mấy cái lồng đèn truyền thống... không có đẹp T_T Thời đại trước nước  mình nghèo, đói, giấy kính màu dán lên khung làm bằng tre là thấy lung linh rồi, giờ thì ôi chu choa, thậm chí có bỏ mấy cái đèn điện tử sặc sỡ và ầm ĩ (và an toàn - miễn đừng có cắn liếm hay ăn nó vào bụng), thì ghé thử Hội An nhìn mấy cái đèn lồng tỉ mỉ rực rỡ, tự thú đi - cái đó mới gọi là đẹp chứ.

Hôm trước cũng xem tin nghe bảo là nghề đúc tượng đất gì đấy, cũng truyền thống - chỉ còn một nghệ nhân duy nhất tâm huyết với nghề, mình nhìn vô mấy bức tượng đất. Rồi tặc lưỡi chép miệng liên hồi. Chỉ nói nhỏ rằng, lưu giữ không có nghĩa là cứ phải giữ lấy nghề, lưu giữ chúng vào một bảo tàng lịch sử, chú thích đầy đủ, dạy dỗ con cháu đừng quên về sự tồn tại của một văn hóa như thế, là đủ rồi. Sao phải mang vác gánh nặng xã hội cho những người tạo ra những sản phẩm không có khách hàng chỉ vì hai chữ "truyền thống"?

(Huống hồ mình thấy tượng không đẹp chút xíu nào, nhìn giống con nít nặn... hiu hiu hiu)

3. Nút dislike của Facebook.

Một điều chắc chắn rằng nó sẽ không thể hoạt động giống nút Like được. Nghĩa là sẽ không có nút dislike ngay phía dưới bài post vì, chắc chắn một khi cho phép người ta dislike, facebook sẽ sập. Facebook được xây dựng với một nguyên tắc: nếu bạn thích, bạn không cần giải thích lý do, nhưng nếu bạn ghét - bạn cần giải thích lý do (comment) hoặc bỏ qua. Điều này giúp loại bỏ một số lớn lượng vênh váo vô lý lấy tổn thương của người khác làm niềm vui cho bản thân mình (vậy mà facebook vẫn còn đầy nhóc bọn này, thử hỏi khi có nút dislike thì mọi chuyện còn tới đâu nữa!!)

9/14/2015

14.9.15

1. Từ khi dấn thân vào con đường fangirl thì mình đã nảy ra một ý nghĩ quái gở là nếu có thể thu thập năng lượng của tất cả "cơn bộc phát fangirl" trên thế giới này thì chúng ta có thể tạo ra loại năng lượng sạch với dung tích khổng lồ đủ để vận hành tất cả các loại phương tiện giao thông trên đời này. Để dễ hình dung thì nó giống như chiếc xe của PingPong với Riley trong Inside Out - bay lên vũ trụ bằng năng lượng bài hát...

Bằng chứng cho việc cơn cuồng fangirl là một dạng năng lượng chính là việc khi cơn cuồng qua đi, fangirl mất hết năng lượng =)) Ahahahaah.

2. Bữa sinh nhật khá lặng lẽ. Má tự dưng đâm lo lắng, còn bảo chứ, sao không mở facebook lên cho người ta thấy sinh nhật mình người ta chúc mừng. Mình mắc cười quá. Mình chỉ thấy, rủi mà có đứa nào nhào vô bảo snvv/snzz/hpbd thì mình chửi nó chứ không vui vẻ nỗi đâu. Với lại, thấy nó cứ hèn hèn thế nào, người ta yêu quý tự khắc người ta nhớ, người ta đã không nhớ thì nhắc người ta nhớ làm gì? Trí nhớ có tệ đến đâu thì ngày người mình yêu mình quý cũng phải nhớ chứ, huống hồ người đấy sinh vào ngày mà nước Mỹ bị khủng bố... tivi báo đài ra rả suốt ngày, làm sao có thể quên?

3. Hồi nhỏ, mình nhìn cách người lớn phớt lờ sinh nhật họ mà cảm thấy lạ lùng và thương cảm cho họ lắm. Lớn rồi mới hiểu, hóa ra, chuyện lặng lẽ yên tĩnh qua sinh nhật mới là chuyện hay ho nhất. Tối đó mình pha trà ăn bánh ngồi coi crime scene tới 2 giờ sáng, cảm thấy ríu mắt lại và đi ngủ, cuộc đời đủ đầy quá sức. So sánh với việc phải lê lết ra nhà hàng, nhậu nhẹt bia bọt và nghe mọi người dạy đời thì cuộc sống với niềm vui ảo đó làm mình thực sự feeling blessed.

Càng lớn thì tiêu chuẩn về hạnh phúc của người ta lại càng thấp?

4. Bữa nọ, nhân dịp qua tuổi mới, mình trắc nghiệm lại một số thứ, EQ từ hàng Average đã lên Good, mình phát hiện ra rằng, EQ cao vì "dám thể hiện bản thân mình". Hóa ra, EQ cao là mấy đúa bị tự tin quá mạng, bất cần thời thế và chảnh cún?
IQ thì từ 138 còn 132 =.= chưa bao giờ mình lết vô được cái gọi là hội Mensa.

MBTI thì vẫn vậy, hoặc INTP hoặc INTJ. Gần đây là INTJ. Mình Introvert (hướng nội, cảm thấy vui vẻ thoải mái nhất khi không gặp người lạ) - iNtuition (có xu hướng thiên về các khái niệm trừu tượng hơn là các vật thể cảm giác được) - Thinking (quyết định được lập ra trên cơ sở nghiêng về logic hơn là cảm xúc) - và đôi khi là Judgement - lập kế hoạch trước khi làm, đôi khi là Perception - nước đến chân thì mới ứng biến. Mình, có tháng thì plan rất tốt, tháng lại buông xuôi tùy hứng (tháng 9 chẳng hạn), nên việc thay đổi trong mbti không khó hiểu lắm. Nhưng thay đổi cỡ nào thì cũng thuộc top rare.

Có phải đây là lý do mà ít khi hòa hợp và hiểu nổi đầu óc của nữ giới không?



5. Dạo này ít lết vô blog. Chủ yếu là vì bị gameshow lôi kéo, hết The Genius lại tới Crime Scene, tâm hồn thiếu nữ mộng mơ lại bùng phát cơn fangirl dữ dội. Nhưng thiếu nữ có tuổi rồi nên cơn bốc đồng có xu hướng thanh thủy hóa, không còn xôi thịt như trước. Mình thực sự thích bromance dễ thương, nhưng kiểu giỡn giỡn nắm tay nhau tung ta tung tăng, hoặc hợp tác với nhau chơi những người khác, hoặc dính với nhau saranghae các loại, bắn tim aegyo làm nũng, nhưng mình không còn cảm giác gì với gay porn nữa. Sáng này coi một đoạn vid 2 bạn xinh trai ôm ấp giỡn hớt với nhau tự dưng nổi hết cả da gà...

Mới lại, dạo này đã xác định mình là sapiosexual, bị ghiền những cái đầu thông minh sáng láng, những thứ đem lại nhiều suy nghĩ và kiến thức... Nên fangirl kiểu này thấy cũng bổ ích tí tẹo so với việc đi coi gay porn dạng tranh vẽ ngày xưa...

9/03/2015

Hello September, please be nice to me

Hello, September.

Tháng 9 đã về, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là bệnh lười đã trở lại và vĩ đại hơn bao giờ hết.

Mình bị chứng nuông chiều bản thân một cách cuồng nhiệt và hay lý giải cho chuyện này bằng lý lẽ cùn rằng "biết đâu ngày mai sao Chổi đâm vào Trái Đất". Chứng này đặc biệt mạnh mẽ khi đến các dịp lễ Tết, đặc biệt là sắp đến sinh nhật...

Sáng này page kia chia sẻ một cái post về Horoscope như thế này, và làm mình cười quá trời quá đất.

Độ đáng tin thì chắc cũng cỡ việc Trái Đất có hình cái bánh Doraemon thay vì hình tròn thôi. Nhưng độ hài hước thì thiệt vô đối. Đặc biệt là Sư Tử lại cần bánh bèo Song Ngư bảo vệ =))))

Hôm qua 2/9, và mình đã mừng lễ Quốc Khánh bằng cách ngủ nhiều hết mức có thể. Sáng ra thì 9g30 mới mở mắt và lò dò đi xuống, ăn uống xong, 12 giờ trưa bắt đầu ngủ một phát ngon lành đến 4 giờ chiều. Sau đấy lại ăn uống qua loa, 6g lên giường nằm đọc Hai Vạn Dặm Dưới Đáy Biển (btw, nhiều số quá), xong lên mạng ngồi ngắm gái đẹp xem nó làm cái gì mà đẹp thế để bắt chước, kết luận là phải thuê được stylist và có tiền thì sẽ đẹp, nên rầu quá nằm ngủ từ 9 giờ tối đến 7g30 sáng hôm nay. Tổng cộng thì trong vòng 24 tiếng đồng hồ ngày 2/9 mình đã ngủ 16 tiếng 30 phút và thức vỏn vẹn có 7 tiếng 30 phút. Quái lạ là càng ngủ thì mình lại càng buồn ngủ. Oaaaappp...

Tháng trước mình chi tiêu khá là tiết kiệm, ngoại trừ cơn cuồng khuyến mãi cuối tháng quất hết gần 800k tiền sách thì mình đã không lãng phí quá nhiều tiền cà phê chém gió và ăn uống bừa bãi ngoài đường.

Cập nhật một chút tình hình của những người xung quanh như sau: tháng sau con Soul đám cưới - việc nó đi Úc được hay không đang được trả lời bằng một cái nhún vai, tư tưởng của nó đã thay đổi - thay vì nhất quyết sống ở Úc hoặc một nước nào đó ở Đông Nam Á và không quay về Việt Nam thì nó dửng dưng bảo rằng "tao cũng luôn tính là sẽ về Việt Nam mà", mình trợn mắt bảo con này tráo trở chưa từng thấy, rồi cũng hề hề cho qua.

Sau vụ bị con Fu với con NY cho leo cây vụ Vũng Tàu bằng tin nhắn vô trách nhiệm kinh khủng - một con thì nhắn lúc mình lên xe được 1 tiếng, con kia thì nhắn lúc mình đến Vũng Tàu và chuẩn bị đi ăn tối, đều lý do là nó bận công việc, mình bực đến mức chửi thề cũng không muốn nên đòi xong tiền thì mình chiến tranh lạnh luôn, nhất quyết coi tụi nó là không khí - mà là thán khí chứ không phải oxy. Nhưng tính mình thù dai ngầm chứ không dữ dội quyết liệt - mà lý do chính là sắp tới sinh nhật rồi, ăn ở có đức một chút để còn nhận quà tặng nên mình quyết định thôi hòa bình lại, hí hí hí.

Tiếp theo và mới đây là vụ thằng em họ mình cà chớn mất dạy, lấy tiền của dì mình đi đóng Hutech hết 13tr sau đó đi đúng 1 buổi đầu nhập học, phán cho một câu "cái trường gì mà..." rồi nghỉ ngang, lấy lại được có 9tr. Nó nhất quyết theo ý định đầu của nó là đi học Hồng Bàng, dù mọi người đã hết lời can ngăn. Mình nhún vai, cũng tốt, giờ đời nó thì tự nó chịu trách nhiệm rồi.

À, con em họ của mình đã đậu đại học, dù nó học hành - ta nói chứ, không phải bết bát loại thường đâu nha. Nó gần như không hề học hành tẹo nào cả. Lúc người ta ôn thi tốt nghiệp, nó thong thả ra chợ bán phụ mẹ nó rồi thong thả ăn uống và tối về lấy cớ mệt quá thong thả nghỉ ngơi, nó đậu tốt nghiệp với điểm vừa khít là 5 điểm tròn, tổng thi 4 môn có 14,5 điểm, cộng 1,5 điểm nghề là 16. Vậy mà cũng đậu ĐẠI HỌC. Mẹ mình bảo, sự đậu đại học của con M là một minh chứng rõ ràng cho sự thúi hoắc của nền giáo dục Việt Nam. (Mình đã edit rất kỹ lời mẹ nó cho thêm phần văn vẻ của văn viết mà... hị hị hị)

Con Múp với bồ nó đang thắm thiết. Ba mẹ thì đã bớt lườm quýt, dù nói chuyện thì vẫn khó nghe như trước. Mình quyết định giúp đỡ nó bằng cách nói đỡ vài lời. Lòng tốt của mình chủ yếu xuất phát từ việc sắp tới sinh nhật rồi nên ăn ở cho có đức để có nhiều quà tặng ấy mà.

Mình mong quà tặng của mình là thứ gì xài được, giản dị, không quá tốn kém, ví dụ như giầy Converse dòng Chuck Taylor Classic cổ thấp màu tím hoặc xanh hoặc trắng cũng được ấy. Có 950k chứ mấy :((

Mấy bữa trước thấy ưng vòng Charm lắm, nhưng nghĩ kỹ thì một đứa mà quanh năm suốt tháng món nữ trang duy nhất trên người là cái vòng mã não do chật quá không gỡ ra khỏi tay được, thì vòng Charm chắc cũng chỉ tốn của mà thôi.

Nói đến đây thì mình thấy mặt mình dày mo...

8/19/2015

26 tuổi vẫn còn ở với bố mẹ

1. Mẹ xài facebook.
Mẹ hay thấy người ta để "ABC đang cảm thấy buồn/vui/không vui không buồn", mẹ đâu có biết chức năng "is feeling", nên một bữa nọ, mẹ gõ nguyên cái status: "đang cảm thấy buồn".

2. Bố hay dỗi.
Bữa con Múp mua Takoyaki về ăn, vừa mở hộp - như thường lệ - Mẹ đã thốt lên: trời ơi mấy cục bột này ngán muốn chết. Con Múp tự ái, ngồi âm thầm ăn hết 12 cục.
Hôm qua ngồi ăn cơm, Bố bảo, con Múp nó ham ăn lắm, nó mua cái hộp gì có mấy viên tròn tròn về, mở ra thấy 12 viên, vậy mà mình ngồi kế bên chờ nó mời một tiếng nó nhất quyết không thèm mời, tự một mình nó ăn hết 12 viên đó luôn.
Bài học rút ra: mua cái gì ăn cũng phải mời Bố Mập một tiếng, ăn hay không thì kệ, nhưng thường mời là ăn.

3. Mẹ hay tiếc của.
Trái cây chín quá thì hay mềm - và ế chẳng ai ăn. Mẹ không nỡ bỏ nên mẹ đổ vô máy xay sinh tố, thêm đường, sữa, đá tạo thành 1 món sinh tố và ưng bụng lắm. Mình chép miệng rõ to. Thay vì cho mớ trái cây quá đát đó đáp thẳng vào thùng rác, thì Mẹ trang điểm cho tụi nó lộng lẫy bằng điện-sữa-nước đá-đường, nhưng rốt cuộc thì chúng vẫn đáp vô thùng rác thôi, có ai ăn đâu.

4. Bố cũng xài facebook.
Nhưng xài ké của Mẹ. Hai người có 3 cái iphone, nên tài khoản facebook đó được log in bằng cả 3 cái điện thoại. Chẳng bù với đứa con, một cái điện thoại mà chục cái acct facebook, đến nỗi chẳng biết nên log in vào acct nào.

5. Sáng sáng bố mẹ dắt nhau đi tập thể dục, Mẹ đi nhảy nhót bên phòng bên trái, Bố chạy bộ bên phòng bên phải. Lâu lâu hiệp lực la mắng đứa con lười biếng không chịu đi tập thể dục. Nhưng như nước đổ đầu vịt đàn gẩy tai trâu, nó trơ ra hứa hứa hẹn hẹn rồi cố tình quên phắt. Thiệt mất dại.

8/08/2015

A.B.C

Tâm lý tội phạm là một trong những chủ đề quyến rũ người ta nhất trong lĩnh vực tâm lý, vì nó có mùi nguy hiểm, mà nguy hiểm thì làm não người tiết adrenaline và họ bị kích thích. Thành thử ra, các tác phẩm được gắn mác tâm lý học tội phạm thường best-sell, à, nói chính xác thì thường best-sell ở Việt Nam - nơi mà độ nhiễu nhương đang trương phình lên theo tốc độ kinh dị tỉ lệ thuận với lượng tiêu thụ bia rượu. Giới trẻ hoang mang trong thời cuộc, giới già thì rảnh rỗi và nông nổi, thời chiến, thời đói đã tước đi của họ khả năng nuôi dưỡng tâm hồn bằng những thứ lành mạnh và thế vào đó thú giải trí dễ dãi chứa cồn. Mà nguyên tắc cuộc đời thì luôn là thế: những thứ dễ dãi không bao giờ tốt đẹp. Giới già không thể truyền đạt những thứ mình chưa từng cảm thụ cho giới trẻ, thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, thú giải trí có cồn nổi lên như một giải pháp tâm lý tức thời.

Mình xin lỗi, mỗi độ nói về tâm lý xã hội là  mình lại sa đà không dứt ra được.

Nói tóm lại, người ta luôn thèm khát adrenaline trong cơn vô thức, thứ gì càng cấm thì càng làm, thứ gì nguy hiểm thì lại trông có vẻ ..."cool". Mình ngồi cười khi thấy nhiều cô bé tán tụng SCI hay các tác phẩm "trinh thám" của Nhĩ Nhã lên mây. Thấy cũng vô hại. Nhưng đến phiên bộ truyện của Lôi Mễ trở thành phim và người ta đem so sánh với các Hannibal, Sherlock và cả Agatha Christie thì mình há hốc mồm. Không, không, không!!!!

Nói nhiều vậy, chủ yếu là mình muốn khoe mình vừa đọc xong cuốn "Chuỗi Án Mạng ABC" của Agatha Christie. Và, mình có cảm giác bản thân giống như một kẻ chu du trên sa mạc lâu ngày gặp được dòng nước mát lạnh. Không phải tình tiết truyện gay cấn hồi hộp, hay những kiến thức chèn vào trong truyện, mà chính cách suy nghĩ và lập luận của thám tử Poitrot cuốn hút mình. Mình đã thích thú, nhưng mãi rồi cũng phát ngấy với những dấu vân tay bé xíu kiểu Bằng Chứng Thép hay các lập luận về các chứng tâm lý huyễn hoặc kiểu Lôi Mễ, mình đơn giản là không tin người ta có thể nói chuyện chắc như đinh đóng cột là tên tội phạm đó luôn mặc áo sơ mi trắng, mình thấy nó áp đặt, mơ hồ, và thiếu trầm trọng tính thực tế.

Chính vì thế, mình ngay lập tức bị thu hút bởi thám tử Poitrot. Một cách rất giản dị và hiệu quả, thám tử Poitrot trước tin đã đi đúng hướng khi tin rằng một vụ án chỉ khép lại khi mà ông hiểu tường tận tại sao tên sát nhân lại làm việc đó. Ông từ chối suy nghĩ kiểu sặc-mùi-tiểu-thuyết là các chứng bệnh tâm lý mơ hồ không chứng minh được, và từ đó, một cách giản dị nhất, ông tìm ra thủ phạm thực sự với nguyên nhân cũng "giản dị" nốt: lòng tham.

Mình - đứa không bao giờ có được cái phúc của kẻ không thấy mà tin, phục sát đất từng lập luận, từng cách suy nghĩ và hành động của thám tử Poitrot, hay chính Agatha Christie. 

Và, ôi...
Tủ sách của mình sắp ngập truyện nữa.

8/02/2015

Tự khen ngợi level shameless

Tự khen ngợi bản thân mình ở một level mới chiếu theo Horoscope.

Sun Sign: Virgo
Moon Sign: Capricorn
Ascendent: Pisces
Midheaven: Sagittarius

Trộn những thứ này lại, chúng ta có một Virgo ưa chuộng sự hoàn hảo, một Capricorn chăm chỉ và cầu tiến, một Pisces hiền hòa nhân hậu luôn thân ái với xung quanh và một Sagittarius phóng khoáng hào sảng.

=)) Yeah ~ Hãy lật ngược ván bài.

Chúng ta có một Virgo thiển cận chỉ biết chú trọng đến tiểu tiết mà không nhìn toàn cục, một Capricorn thù dai, một Pisces mơ mơ màng màng, hay bị phân tâm và chẳng đời nào thăng tiến cho nổi, và một Sagittarius ích kỷ ham chơi lười biếng - tất cả những gì hắn quan tâm là sung sướng cho bản thân mình mà thôi.

Nghiêm túc mà nói thì ván bàn lật ngược đó làm cho mình cảm thấy được tâng bốc hơn là mớ sáo rỗng khen ngợi mà đám Hoàng Đạo suốt ngày tung hô kia. Nói chung thì mình cũng hơi mừng là 4 cái Houses quan trọng nhất của mình nó trật trìa nhau hết, và mình có cảm giác mình là tập hợp những điều tồi tệ nhất trong 4 đó, kiểu như, giá mà trong sự nghiệp mình hành xử như Capricorn thì mình đã an toàn neo đậu ở một công ty nào đó làm  một công việc ổn định rồi - nhưng mình lại hành xử như Sagittarius, bất cần và cóc-thèm, mình cứ chán là mình nghỉ. Rồi giả như mình được down-to-earth như Virgo thì hẳn mình đã có chồng (hoặc không), đằng này mình mơ mơ màng màng soái ca phù thủy các loại, nên chẳng ma nào theo nổi. Hoặc, nếu mình hiền hòa dễ thương như Pisces trong quan hệ đối nhân xử thế, hẳng mình đã có cả đống bạn bè - đằng này mình khó ưa và trịch thượng như một Virgo và hiếm có ai chịu nổi. Nếu mình hào sảng như Sagittarius thì mình đã không có những cơn tự kỷ cuộc đời thất bại rất đỗi Capricorn...

Đấy.

Thành thử. Vơ hết cả đám đặc điểm của một cung vô trong mình là một sự sai lầm to. Tự hào vỗ ngực về điều đó lại càng lầm to và nực cười.

Dù sao thì, mình không có tẹo nào của Taurus, Gemini và Leo cả. Và không lẽ là dịch ra rằng mình chẳng có chút nào cần kiệm, vui tánh và dũng cảm? Hay, mình không bao giờ keo kiệt bủn xỉn, chơi mất dạy, và chảnh chó?

=)) A ha ha ha ha.

Ừa.

Mình giỡn. Đừng nghiêm trọng mà giận mình rủi đọc vô. Đặc biệt là Leo, Gemini và Taurus =))

8/01/2015

Nhật Ký và Bò Cạp

1. Hôm kia, mình đọc cuốn Nhật Ký của Nicholas Sparks. Ấn tượng nhất là cuộc sống của Noah trong đó, một căn nhà gỗ gần rừng, kế bên có một con lạch nhỏ nước trong veo mà anh hay chèo thuyền, ban ngày anh tu sửa căn nhà, đêm đến thì anh ngồi trên ghế bập bênh dưới mái hiên, đọc thơ, ngắm sao, uống trà và gãi tai con Clem. Mình trợn mắt, thiên đường đây nè chớ đâu nữa :(( Từ những năm còn teen, mình đã mơ mãi về một cuộc sống như thế này. Vì thế, mình hoàn toàn tin tưởng rằng Allie sẽ chọn Noah thay vì Lon, ai mà thèm quay lại thành phố bộn bề, làm công việc 9to5 chán ngắt trong khi có thể ở trong một ngôi nhà như vậy và vẽ tranh hằng ngày chớ! Chưa kể, Noah còn bắt cua về nấu cho ăn, trời mưa bão sấm chớp đùng đùng thì quấn mình trong bộ đồ của Noah, tựa vào anh, nhấm nháp Bourbon rồi cuddle nhau, woohoo mệt mỏi thì anh ôm lại rồi đọc thơ cho nghe...

Where's my Noah? =((
Thiên đường đây chứ đâu. Allie là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này rồi :((

Và thậm chí đến cuối đời, khi Allie mắc Alzheimer, cứ quên tuột mọi thứ, Noah vẫn cứ ở bên cô, mỗi ngày mỗi ngày đọc lại Nhật Ký cho cô nghe, làm quen lại từ đầu với cô. Ôi, thứ tình yêu tuyệt đẹp chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.

Trong cuốn đó cũng có một chi tiết mà mình nhớ mãi, là cha của Noah đã nói với anh, sống càng gần với thiên nhiên thì người ta càng tránh khỏi các bệnh tâm thần (đại ý là thế, nguyên văn thì dài dòng và văn vẻ hơn nhiều). Mình đồng ý. Trùng hợp là cách đó không lâu, mình có coi một đoạn vid thống kê là, nếu tập trung toàn bộ dân số thế giới, chia đất đủ cho họ xây mỗi người một cái nhà một tầng đủ phòng ốc, có vườn tược xung quanh, và cứ mỗi 100 nhà thì có một công viên xanh, thì toàn bộ dân số thế giới chắc chỉ cần diện tích bằng bang Texas của Mỹ thôi. Vậy thì tại sao người ta lại dồn cục nhau trong những thành phố chật như nêm như vậy? Vì - theo thuyết âm mưu, có một thế lực muốn tiêu diệt toàn bộ loài người. Người ta đã làm một thí nghiệm cho loài chuột, cung cấp đủ diện tích và thức ăn cho 30.000 con chuột, ban đầu họ thả vào đó chừng trăm con, chúng nhanh chóng sinh con đẻ cái và số lượng bắt đầu tăng cao, nhưng đến chừng 20-25.000 con, chúng bắt đầu tự cắn giết lẫn nhau và tách xa nhau, hình thành nên cái tôi to lớn và hiện tượng "ta-là-nhất" "không-ai-bằng-ta". Và chúng bắt đầu tự diệt vong, không phải do đấu tranh sinh tồn hay thiếu thốn thức ăn, mà là chết do tâm lý.

2. Facebook mình, ngoại trừ một số trang chuyên môn, thì dạo này trang tiếng Anh thì ngập tin Cecil the Lion, còn trang tiếng Việt thì ngập tin Bò Cạp. Xin lỗi, hai vấn đề nói chung với nhau thì khập khiễng quá, nhưng cái mà mình quan tâm nhất, từ đó tới giờ, vẫn là phản ứng của cộng đồng đông dân nhất thế giới hiện nay, CƯ-DÂN-MẠNG.

Xã hội ảo là nơi chật chội và đông đúc nhất hiện nay, và một khi con người tập trung đông đúc với nhau, họ không bao giờ nén được tham vọng thể hiện. Và vì "ảo" nên họ dám bộc lộ những điều mà ngoài xã hội thật, nguyên tắc xã giao đã khiến cho họ phải giấu đi.

Cách đây không lâu, mình hơi sốc khi đọc kết quả nghiên cứu rằng mạng ảo thể hiện đúng bản chất con người hơn là cái cách họ thể hiện ở ngoài đời thật. Ngoài xã hội thật - họ đeo một mặt nạ, trong xã hội ảo - họ bộc lộ bản chất thật. Thiệt là ngược ngạo.

Nhưng nghĩ kỹ thì kết quả đó không sai. Nhưng đáng sợ.

Giả như vụ Bò Cạp. Việc đó - nói cho cùng, không hề liên quan một chút gì đến lợi ích của những con người đang hăng say chửi bới từ lịch sự đến thô tục kia. Họ hăng say comment, hăng say like, hăng say share. Không khác với hình phạt ném đá đến chết thời xưa chút nào. Hễ một người lên tiếng trái chiều với suy nghĩ của họ, lập tức người đó cũng sẽ bị ném đá tới tấp, đến khi nào lặng tiếng thì thôi.

Mình cứ nghĩ hoài, họ làm như vậy để làm gì, họ đang cần điều gì khi comment ác ý như thế, như thể gõ phím đòi lại công bằng cho xã hội? Chỉ là một trung tâm Anh Ngữ - thứ ngành nghề đang cạnh tranh khốc liệt trong xã hội hiện nay, nếu chất lượng tồi, giáo viên dỏm, tự động nó sẽ chết trôi trong dòng lũ thị trường. Người giáo viên đó là tồi thế nào, có làm gì, thì nạn nhân cũng chỉ có một, và nếu trong trường hợp cô ta quấy rối đe dọa, nạn nhân hoàn toàn có thể nhờ tới pháp luật can thiệp nếu cậu ấy đúng. Cư-dân-mạng được lợi gì khi bỏ thời gian chửi bới người ta như thế? Đặc biệt, ngoài phỉ báng nhân cách và đạo đức nghề nghiệp, có không ít lời chửi bới nhắm đến nhan sắc của cô ta. Như thể, họ không cần đúng-sai, họ đang cần cô ta đau khổ - càng đau khổ càng tốt.

Cũng cách đây hơi lâu, trong một triển lãm, một nghệ sĩ quyết định "thám hiểm" vào suy nghĩ con người khi ngồi trơ ra, cạnh một cái biển bảo rằng cô ấy sẽ không phản kháng, người xem có thể làm gì cô ấy tùy thích mà không bị truy cứu. Ban đầu, người ta cài hoa, cột tóc, càng về sau, nhiều người càng hung bạo, họ cắt tóc, cắt nát áo của cô ấy, lấy gai hoa hồng đâm vào ngực và bụng cô, thậm chí, có người còn thử kéo cò súng.

Mình chép miệng. Đi sâu vào đầu óc con người còn nguy hiểm hơn một mình thám hiểm rừng Amazon.

3.

Đó là hai sự kiện khác nhau, nhưng khi bạn nhìn kỹ vào phản ứng của "con người", bạn sẽ thấy nét tương đồng rất rõ: khi "con người" được cấp phép để gây tổn thương cho người khác, họ sẵn sàng làm điều đó, thậm chí hăng hái làm điều đó. Ở buổi triển lãm, đó là tổn thương xác thịt, ở vụ Bò Cạp (và vô số vụ án khác), là tổn thương tinh thần. Cô Bò Cạp - hay nói đúng hơn là người tung đoạn vid đó lên, đã vô hình chung "cấp phép" cho cư dân mạng chửi bới cô ấy. Phép này không phải là tờ giấy có đóng mộc, không phải là tấm biển của người nghệ sĩ, mà là sự tin chắc rằng TẤT CẢ những người khác xem vid cũng có nhận định giống mình, họ sẽ cùng tiếng nói với mình khi mình chửi bới cô ta.

Mình đọc về não, nhưng không đủ kiến thức để có thể đi đến những lý giải như là: khi nhìn người khác đau khổ, não người tự động tiết ra dopamine hay adrenaline hay morphine làm người ta hưng phấn... Nhưng, có vẻ là như thế thật.

4. Thôi, kết luận tại đây.

Khi một con người không làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của mình, dù họ có tồi tệ đến như thế nào, mình cũng không có quyền phỉ báng và sỉ nhục họ. Bạn có quyền quan tâm, có quyền "kể lại những gì bạn biết" cho người khác, nhưng bạn không có quyền xúc phạm nhân phẩm và danh dự của họ.

Vậy đó.

7/28/2015

Draft

1. Hôm qua VN gặp Man City. Vụ lùm xùm cầu thủ Man City không thèm "say hi to Vietnam" "say Xin Chào" "say Tôi Yêu Việt Nam" chưa lắng xuống, mặt mũi mình vẫn còn rúm ró vì nhiều ý nghĩ lẫn lộn, đành rằng ban đầu mình cũng bảo sao mấy thằng này chảnh vậy, nhưng sau đó mình nghe là phóng viên là từ Sợ hả, cùng tập đoàn với Mương, thì thôi, mình thấy mấy thằng cầu thủ kì thị nó cũng được, mà không hẳn nó kì thị phóng viên đó là nó kì thị VN, vì nói thiệt, mình mà biết phóng viên Mương hay Sợ Hả, thì mình cũng khinh khỉnh bỏ đi như vậy đó.


2. Blogger bảo bên Europe Union đòi cookie gì đó cho blog. Mình thấy hài quá và cũng không hiểu gì mất, nên private blog luôn.


3. Mọi người trên facebook đang tung hô một số người trẻ đã bỏ công lặn lội đi giải cứu một chú chó bị tên ác nhân nào đó dùng băng keo quấn chặt mõm lại. Chiến dịch giải cứu lan truyền rất nhanh, và thực sự cuối cùng chú ta cũng được cứu rồi, khi tháo được băng keo ra, phần mõm của chú chỉ còn trơ xương trắng hếu. Không còn nghi ngờ gì nữa, rủi mà chú ta không được phát hiện để đưa lên thì chú ta sẽ không được giải cứu và sẽ chết sớm, do bị hoại tử, hay do đói...

Giữa một đám người đùng đùng đổi avatar facebook vì một chuyện ếu có liên quan đến cuộc sống của mình, hành động của đám trẻ đúng là một điểm sáng hiển nhiên, giản đơn, và đẹp thuần khiết nhất.


4. (viết hôm 16.7 - note lại vì dạo này có thói viết draft rồi publish sau nên thời gian lộn xộn cả)

Thế là tôi chia tay facebook được hơn một tuần rồi. Lúc nhấn deactive, tôi không nghĩ gì nhiều. Nhưng sau khoảng 2 ngày, thì tôi bắt đầu mường tượng ra các lý do mình nhấn deactive. Tôi không muốn người ta tọc mạch từng lời tôi nói (cụ thể là mấy người trong gia đình tôi, đhs nội ngoại kéo nhau lập facebook, từ người trẻ đến người già). Bữa bà nội gọi về, cô già hỏi tôi chứ con Múp BỊ BÊ ĐÊ hả - vì cô thấy nó đổi avatar thành hình cầu vồng lục sắc.

Tôi cố mà phá ra cười rồi bảo nó đang băn khoăn dữ lắm - nhưng không phải về chuyện nó có BỊ BÊ ĐÊ hay không, là mà chọn thằng nào khi nó lỡ phải lòng 2-3 thằng và có 4-5 thằng đang theo nó đó. THẰNG. Không phải CON. Nên nghỉ khỏe đầu óc khỏi lo nhé.

Rồi tôi tự ngẫm, thí mọe, bữa nào điên lên tôi share mấy cái post mà tôi ấn tượng, chắc bà cô già sẽ gọi hỏi mẹ tôi xem là tôi BỊ KHÙNG hả, tôi BỊ BIẾN THÁI hả, tôi BỊ MẤT DẠY hả... Nên thôi, cẩn tắc vô áy náy, tôi deactive facebook và chuyển sang xài hẳn MM để cập nhật tình hình thế giới.

Nhân tiện nói tới "tình hình thế giới" thì nguyên nhân thứ hai mà tôi mường tượng ra để lý giải cho chuyện deactive facebook của mình là tôi không muốn bị ảo giác là mình đang quen biết rất nhiều người nữa. Tôi muốn quay lại thời nguyên thủy... cái thời mà muốn biết về nhau thì phải hẹn hò gặp mặt cứ không phải lấy ngón trỏ lăn lăn cái nút giữa của chuột ấy.

Nhưng đến giờ thì có vẻ là chẳng ai buồn nhận ra tôi đã deactive facebook. Hoặc họ nhận ra, chí ít - tôi hy vọng, rằng H và V sẽ nhận ra, vì chat thường xuyên vậy mà. Nhưng họ chẳng hỏi, ồ họ có số điện thoại của tôi chứ, nhưng họ chẳng hỏi. Chắc vì họ cảm thấy đây là chuyện bình thường, hoặc chẳng qua tôi đang dỗi đời, chừng nào hết dỗi thì tôi sẽ trở lại, hoặc họ sợ chuốc phiền phức khi đâm đầu vô một đứa nhạy cảm rởm đời như tôi... Hoặc lý do đơn giản nhất - nhưng đối với tôi cũng là đau lòng nhất, họ có nhiều mối bận tâm khác, và tôi chỉ đóng vai một-trong-số.


5. Thật ra, sau chừng 2 tuần thì V đã hỏi tôi lý do rồi, nhưng tôi chỉ bảo: dài lắm là mình lười type.


6. Cuộc sống hoàn hảo trong mơ của tôi luôn là những ngày mưa. Tôi luôn thích những cơn mưa không gió, giọt mưa rơi thẳng đứng từ nơi nó được hình thành, chạm đất và vỡ vụn, rồi lại hồi sinh.


7. 5 lý do khiến bạn khó có người yêu:
1/ Không thích trang điểm
2/ Không thích ra đường, chỉ muốn ở nhà
3/ Tính tình như con trai
4/ Fangirl
5/ Hủ nữ
Em tự hào mình dính cả 5 món trong menu gái ế...
Anyway, làm fangirl có cái vui của fangirl, tỉ như hôm nay mới ngồi coi Chung Kết của Cười Xuyên Việt, coi xong thấy phấn khởi tinh thần, tim bay phấp phới, muốn bùng chái, muốn leo lên nóc nhà ngồi và cười ha hả giữa màn đêm. Tất cả bởi vì radar fangirl của em đã hoạt động trở lại, bùng nổ hơn bao giờ hết, vừa hú còi vừa chớp sáng liên tục, tất cả các thể loại giác quan bật tung cảm xúc, cơn địa chấn lòng fangirl với cường độ mấy chục rich-te rung lên lồng lộng. Chỉ vì một lời thoại bông đùa trong một vở hài kịch, em trợn mắt coi lại hai lần, sau đó thì gần như bới tung cả cái series để đào hint.

8. Xin chào,

Đáng lẽ lúc này không nên viết blog, mà nên chăm chỉ làm việc vì đã là ngày 8 của tháng mà doanh thu chẳng đâu vào đâu, hoặc là 10:05 và hoàn toàn đang trong giờ làm việc. Nhưng bật trang này lên, và tự dưng cảm thấy muốn viết cái gì đó cho nhẹ lòng.

Bữa giờ tôi hay trút thời gian rảnh của mình vào vẽ vời. Cũng không phải sở thích đam mê gì, chỉ là tôi thích chứng minh rằng nếu mình muốn làm thì mình sẽ làm được. Vậy thôi. Có lẽ, đam mê duy nhất đời tôi là cố chứng minh rằng ai làm được cái gì thì mình làm được cái đó. Thiệt là thảm hại.

Hôm trước ra Serenata, nghe bọn nó cho một đống lời khuyên miễn phí về việc phải mở lòng ra để có thêm nhiều mối quan hệ mà thấy nản đến bất lực. Ôi, giá mà tôi cứ bị động, lười nhác, còn ai đó theo đuổi tôi thì chủ động làm cho tôi tất cả, chủ động hẹn hò, đưa đón, chủ động đối xử với tôi thiệt tốt, cuối cùng chủ động tỏ tình luôn thì tôi ok ngay chẳng buồn suy nghĩ. Đừng bắt tôi chủ động trong các mối quan hệ, làm ơn :( tôi đã thuộc dạng không muốn ra khỏi nhà rồi mà, với tôi mở lòng nghĩa là ai rủ cũng đi đó, chứ chủ động rủ rê người khác thì vượt quá khả năng rồi.

Tôi vừa deactivate tài khoản facebook mang tên tôi rồi. Tôi sẽ vẫn connect vào facebook bằng tài khoản khác thôi. Mà có lẽ nên tự ép uổng bản thân mình nhiều chút, để có một kết quả khiến mình hạnh phúc hơn là cứ thả nổi trên dòng thời gian, bập bềnh bập bềnh. Bữa tôi đọc trên gag, có một câu thật buồn cười: tôi ước giá mà ngày tôi còn nhỏ bố mẹ bắt tôi đi tập thể thao thì bây giờ tướng tá tôi sẽ đẹp lắm rồi. Tự dưng tôi lẩm bẩm, giá mà hồi xưa bố mẹ ép tôi đi bơi, piano, nhảy nhót, vẽ vời... Thật ra ép người khác làm chuyện gì đó dễ lắm, chỉ cần khen tới tấp vào, kiểu "con bơi hay quá", "con chơi piano hay quá" thì nó sẽ lao đầu theo danh hão mà chôn vùi chính nó luôn.

Nói đến đây, tôi nghĩ, thằng em họ tôi hẳn là một nạn nhân của chuyện ép uổng bằng lời khen này. Hồi xưa nó còn nhỏ, nó ngồi nhái mấy con robot trong truyện tranh, mọi người xúm lại khen nó vẽ đẹp, mãi rồi thành ra nó nghĩ là nó vẽ đẹp thật nên nó đăng ký học vẽ và cố mà thi thiết kế. Nhưng - cái tấm tranh chân dung nó vẽ năm nó 16 tuổi với năm nó 20 tuổi không khác nhau, cũng méo xẹo, cũng tô bóng sai chỗ, đậm nhạt không hợp lý, nhìn thành phẩm thấy cũng ghê ghê... Giờ thì mọi người kết luận, nó chẳng có khiếu khiết gì, ... Đời thằng nhỏ dang dang dở dở. Có lẽ kết luận thì hơi sớm quá.

Thành ra, tôi nghĩ, ba má chê tranh tôi xấu, nói tôi "quá rảnh" chắc cũng chỉ có mục đích tốt, không muốn cuộc đời tôi dang dang dở dở.

7/16/2015

Walkthrough.

1. Hồi mình hơi Harvest Moon, mình hay đi đọc Walkthrough, chủ yếu để trải qua hết tất cả moment trong game. Dù biết chuyện gì xảy ra rồi, nhưng vẫn muốn coi tận mắt xem sao. Nhờ Walkthrough, game thật hay, mà cũng thật là suck.

2. Đời thì không có Walkthrough.

3. Trong Boyhood, tôi thấy cảm động nhất khi Mason đứng nói với bố rằng sao con không biết gì hết, bố nó nói, ai cũng vậy thôi mà, làm sao biết được.

4. Hôm qua tôi ngồi nghe được nửa bài diễn thuyết của cô J.K.Rowling trong buổi tốt nghiệp của sinh viên Havard(*) (**). Cô ấy nói về cái giá của sự thất bại, hay nói đúng hơn, "phần thưởng" của sự thất bại. Cô ấy đã sáng tác Harry Potter trong hoàn cảnh không thể tệ hơn, cô ấy gây dựng cả một đế chế, một thế giới phép thuật hoàn hảo, cô ấy - nói không ngoa, tạo ra một hệ thống từ điển mới với những Muggle, Mudblood, Squid, ... tạo ra những cuốn sách giáo khoa mà đứa trẻ (và mấy đứa lớn đầu những vẫn cứ thích mơ mộng) nào cũng thèm khát dù nó chẳng giúp quái gì cho sự nghiệp Muggle của họ... Cô ấy đã thành công rực rỡ trong cuộc đời này, gây dựng thành công từ chính thời điểm mình thất bại nhất. Cho nên, cô ấy có thể đứng ở buổi tốt nghiệp đại học Havard, kể lại và rút kinh nghiệm...

5. Nhưng, chúng tôi thì sao?

6. Giá mà tôi có thể viết là Walkthrough cho cuộc đời mình. Tôi - ở điểm cuối của cuộc đời, có thể là bị tai nạn gì đó, một căn bệnh nan y gì đó, ăn phải cái gì đó, hay là tự dưng núi lửa phun trào sóng thần ồ ạt tới, và tệ hơn tất cả những thứ đó - tôi không loại trừ khả năng mình kết thúc trên giường với bộ da nhăn nheo, chân cẳng teo tóp, lạnh dần và nhắm mắt sau chuỗi ngày vật vờ trong tuổi già cô quạnh, lúc đó, tôi sẽ nhắn gửi gì với tôi lúc này?

Cách đây mấy năm, tôi có viết một câu là "chắc tôi không thể thay đổi nữa đâu - tôi đã đạt đến tận cùng của giới hạn tận cùng của sự thay đổi rồi". Nhờ đọc lại câu đó, mà tôi tin chắc là cuộc đời này chẳng có cái quái gì gọi là "giới hạn tận cùng" cả. Trái đất hình tròn, chẳng bao giờ có giới hạn. cứ đi rồi đường sẽ cứ hiện ra.

Dạo này viết lách thấy gớm, chẳng có cái gì ra hồn.

(*) Btw, đám lều hay giựt tít gọi J.K.Rowling là là "mẹ đẻ Harry Potter", mỗi lần đọc thì tôi lại bực, mẹ đẻ của Harry Potter - ai cũng biết - là Lily Potter (hay Lily Evans - nee) cơ mà.
(**) Làm sinh viên trường nổi tiếng thật là thích, được nghe những người thông minh hài hước diễn thuyết thật là tuyệt!

7/08/2015

8.7.15

1. Tôi mới deactivate facebook của tôi rồi.

Trước khi tôi deactivate, facebook hiện ra một số hình ảnh của "friends" và bảo người này người kia sẽ nhớ tôi lắm, tôi thấy hài quá, ước gì được trả lời lại cho facebook là "nope, they won't". Họ thậm chí còn không biết tôi đã ra đi, thì nhớ nhung cm gì.

2. Dạo này tôi hay rơi vào trạng thái bập bềnh, lơ lửng. Nhiều khi cảm thấy rất muốn khóc, nhưng lại chẳng tìm ra lý do gì để khóc. Ồ. Người ta buồn luôn có lý do. Chẳng qua là người ta không chịu thừa nhận lý do đó thôi. Vì kiêu hãnh, vì cái tôi to đùng đoàng.

3. "Với ai nó cũng lịch thiệp tận tâm như thế hết đó."
Bạn không biết chứ đây là câu gây đau lòng nhất trên đời. Chí ít là đối với tôi trong thời điểm này. Diễn giải ra thì sẽ thành "Đừng hoang tưởng rằng mày là một đứa đặc biệt với nó".

4. Hôm rồi tôi đi xem phim với V. Terminator. Phim rối nùi, phi logic đến mức tôi ngẫm "thôi coi cho vui chứ đừng nghĩ nhiều". Sau đấy tôi về nhà và lục lại chuỗi phim Terminator coi, mặt mũi tôi thành hình =.=||| Phim sản xuất tận 1984 nên chẳng trách được. Nhảy qua xem The Avengers, ủa, QuickSilver với Phoenix lạc đâu qua đây vậy bây?

5. Hôm trước nữa, tôi đi ăn với H. Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra có món tàu hủ đá mà đóng gói nhìn giống y món rau câu, thêm nước đường sệt và nhãn nhục, ăn ngon phết, thêm nữa là từ nhà mình đi bộ 5 phút là tới...

6. Hôm nay tôi sắp đi xem Minions với A. Xui xui thế nào hôm qua tôi mò được bản Minions quay lén mà chất lượng hơi bị ok trên mạng, tôi suýt nữa nhắn tin bảo A đi với F và đứa khác đi, tôi xem rồi... Nhưng nghĩ nghĩ, thôi thì cũng đi coi đi cho biết Bitexco với người ta :(

7. Đi càng nhiều, thì càng cảm thấy mình cô đơn lẻ loi đến tội nghiệp luôn. Giá mà tôi cứ ở nhà, vẽ hay luyện piano, hay tự coi phim đọc truyện cũng được. Ra đường gặp người làm tôi thấy cô đơn muốn khóc được. Nói thì nghe có vẻ cẩu huyết quá, nhưng mà tôi có cảm giác bản thân mình giống như bị quịt tiền quá nhiều lần nên giờ chẳng dám cho ai mượn tiền nữa, thật ủy mị yếu ớt lại bị suy nghĩ nhiều quá, nên tôi bắt bản thân mình đừng mong đợi một cái gì cả bởi những thứ tôi mong đợi thường không có thật...

8. Tôi ước gì có ai đó theo đuổi tôi thì chủ động làm tất cả mọi việc, chạy qua chở tôi đi ăn uống xem phim, rồi chủ động tỏ tình luôn giùm cái, tôi chỉ gật gật và gật thôi. Tôi làm biếng lắm.

6/21/2015

21.6.15

Câu chuyện của bạn kể đến đâu rồi...

1. Lúc tôi viết những dòng này thì đồng hồ đã chỉ 00:45, nghĩa là đã qua ngày mới rồi.

Khái niệm "ngày mới" thật lạ giữa màn đêm tĩnh mịch này. Chiều mưa, nước còn đọng vũng. Thi thoảng có chiếc xe chạy qua, tôi nghe rõ tiếng rẽ nước bắn lên cổng. Tự dưng tôi lại nhớ những buổi tối ngồi trên tầng 8 ngắm dòng xe bắp đang lặng lẽ về. Lòng thiếu nữ u sầu trống rỗng, buồn hiu hắt.

Tôi đã thôi tự hỏi, đời tôi sẽ đi đến đâu. Dạo này có nhiều dấu hiệu bất an đến mức tôi cảm thấy hạnh phúc được giây nào thì cứ hạnh phúc nốt giây ấy. Lúc nãy tôi ngồi chơi game nhức mắt, cứ nhất quyết phải thắng cho được cái kỷ lục của bạn kia trên facebook, nhưng đến giữa chừng thì drop, chẳng để làm gì. Hay ho gì hơn thua nhau một trò game?

2. Chỉ một lời chào vu vơ, tôi với H đã nhắn tin với nhau gần một tháng... kiểu ngày nào cũng nhắn, toàn vớ va vớ vẩn kiểu thấy cái link hay hay share 1 phát rồi bắt vào nói chuyện thâu đêm, từ bánh mì ốp la đến que sera sera...

Thực ra nói chuyện với H rất buồn cười. Tôi không dám kể cho đám Soul Fu NY nghe vì thể nào chúng nó cũng bảo hai đứa bây có gì chuyện mờ ám. Tôi thì chỉ đáp lại là, nếu chúng tao yêu nhau được thì đã yêu nhau từ 80 chục kiếp trước rồi, friendzone mãi sẽ là friendzone mà thôi. Nhưng ếu có ai tin.

Mà cũng có 1 vấn đề tí teo là H có bạn gái rồi. Tôi đã nghĩ không thành vấn đề vì bọn tôi ý thức rất rõ ràng về friendzone, kiểu tri kỷ nói chuyện hạp hạp vui vui và tất cả dừng lại ở đó. Tôi không biết có nên hỏi thẳng H là H có kể cho bạn gái H nghe là H hay nhắn tin với tôi không.
Nhưng, tôi nhận ra là mình không muốn biết câu trả lời. Vì "có" hay là "không" thì tôi đều không vui nổi.
Nên thôi, từ giờ, tôi sẽ không nhắn nữa. Giả như tôi có bạn trai và bạn trai của tôi hay nhắn tin với một cô bạn khác, chắc tôi sẽ không vui đâu. Tôi sẽ không làm cho người khác cảm thấy điều mà tôi không muốn cảm thấy.

3. Hôm trước, V bảo tôi V thích Tống Biệt Hành.

Tôi hơi sững lại. Vì tôi vừa post 1 đoạn thơ của bài Tống Biệt Hành lên facebook MM. Mà facebook MM là version ngắn của Moonland, kiểu tôi nghĩ gì nói đấy chẳng suy nghĩ kỹ càng chẳng quan tâm xem ai đánh giá gì. Nhưng sau đó, tôi thản nhiên như không. Trùng hợp cũng được, V biết cũng được. Tôi không quan tâm. Vì dù gì, tôi luôn mặc định là tôi không sai, V nợ tôi nhiều.

4. Tôi vẫn cứ đang mơ về soái ca hoàn hảo theo định nghĩa hoàn hảo của mình và chiếc váy cưới xanh bồng bềnh. Liệu trong đời, có lần nào được hóa thân thành công chúa như vậy không?

Hay là, tự mình thành công chúa đi, khỏi chờ hoàng tử tới?

6/15/2015

Mousse Yogurt Chanh Dây

Nói xấu người khác quá nhiều, hôm nay tu, nói chuyện nấu ăn.

Công thức món Mousse Yogurt Chanh Dây siêu đơn giản

Thành phần:

150gr whipping cream
1 tbsp đường cát (tùy độ ngọt của miệng mà gia giảm nhé)
2 hũ yogurt (dùng loại có đường luôn cho tiện)
3 tsp chanh dây
100gr nước chanh dây đã pha
5 lá gelatin

Whipping cream bỏ vào tủ lạnh.
2 hũ yogurt + 3 tsp cốt chanh dây trộn đều
3 lá gelatin ngâm nước đá cho mềm, thêm chắt nước, thêm 2 tsp nước cho vào microwave cho chảy (hoặc hấp cách thủy), để cho nguội bớt rồi trộn vào hỗn hợp yogurt + chanh dây phía trên
Làm tới đây thì whipping cream đã đủ lạnh nên lấy ra, trộn đường, đánh bông lên - không nên quá cứng vì tẹo nữa trộn thêm tách nước thì toi.
Trộn whipping cream đã đánh bông + hỗn hợp yogurt, sau đó chia vào khuôn ring (đừng nên làm dày quá sẽ xấu và ngán)
Nhét vào tủ lạnh - tùy độ lạnh, dự là 3 tiếng sau sẽ đủ độ đông.

3 tiếng sau...

2 lá gelatin còn lại cũng ngâm nước đá, bỏ vào microwave cho tan, để hơi nguội rồi trộn vào 100gr nước chanh dây đã pha vừa miệng.
Đổ hỗn hợp này lên bề mặt lớp mousse đã đông lạnh kia.
Cho đông thêm 2 tiếng nữa.
Lấy ra ăn, hoặc để chắc ăn, cho người khác ăn trước.

Đùa chứ, an toàn đấy. Ăn đi!
Độ chua nhẹ của yogurt và chanh dây đánh bật sự ngấy tàn bạo của whipping cream, làm cho bánh có độ thanh thoát dịu dàng và tan nhẹ trên đầu lưỡi! Một cảm giác thật YOLO!
(không hứng chụp hình nên bổ sung hình sau vậy)

6/12/2015

Hà Nội Sáp

Hà Nội Sáp trong blog của mình chắc bắt đầu nên có tag riêng rồi đấy nhỉ.

Tại cái sân ga ấy, trong một buổi chiều chuyển mùa mà Hà Nội đóng sáp, Bão cột giầy cho Hải, lần cuối, rồi ra đi. Nói là bỏ trốn cũng được, oán trách cũng được. Vẫn là ra đi. Lam xót xa nhận ra rằng mình chẳng thể cho Hải tình yêu mà Bão đã dành cho Hải. Còn Hải cũng chẳng đủ vô tư để giấu đi một ánh mắt hoang hoải mất mát - mà bản thân cũng chẳng kịp nhận ra mình đã mất đi thứ gì...

"Chúng ta đều là những người đã trưởng thành..."
"...nhưng tuổi trẻ bao giờ cũng vất vả."

6/11/2015

Đời Soul nhiều tập

1. Không liên quan tẹo nào đến cái bài này, nhưng vẫn viết vì buồn cười chết đi được ấy, số là mình định vào plus để backlink cho post mới, vào nhầm plus cá nhân, kéo 1 phát thấy có cái truyện tựa là "Bạn trai tôi là Sói", phá ra cười rồi ngồi đọc. Fic teen mà kiểu này thì cũng không đến nỗi, chí ít câu cú cũng rõ ràng rành mạch, không sai chính tả, không ngôn ngữ teen, không kịch-bản mà tưởng tiểu thuyết,... Dù từ cái tựa truyện, mình đã biết đây là thể loại "khó có thể đặt hy vọng" và "cần một phép thần kỳ để xếp vào dạng đọc được", nói tóm lại là mó cháu đấy, thì mình vẫn có cảm tình và đọc thử xem sao.

Đọc tới đoạn 2 đứa nó đi ăn MÌ Ý trong KFC, ăn xong thì GỌI TÍNH TIỀN, và con nhỏ ấm ức vì phải trả. Thì mình hoang mang, sao chôm thương hiệu của người ta để làm bậy vậy mấy đứa? Đọc tiếp đoạn sau, con nhỏ phải mời thằng đó đi ăn vì gọi nhầm số cho thằng đó - cái số mà đáng lý ra là của CON BẠN THÂN CỦA NÓ. Mình há hốc mồm, nhân vật nữ bị điếc hay nhân vật nam có chất giọng nữ giới, hay con bạn của nhân vật nữ có chất giọng nam giới? Rồi sau đó, nhân vật nữ đi phỏng vấn vào chân chạy bàn của KFC, và đích thân CON TRAI CỦA GIÁM ĐỐC ra phỏng vấn =))) Mình cười quằn quại lộn ruột luôn. Ghê nhất là thằng đó mới năm 2 đại học =))

Ê mấy đứa, đầu tư chút đi mà, chị mày năn nỉ đó, đừng có bạ đâu viết đấy như thế. Nhụt lắm.
(Nói chứ, hồi xưa, viết cái truyện gì điên ơi là điên về một con nhỏ băng qua đường 5 lần, như con khùng... giờ nhớ lại thấy nhụt quá.)

2. Dạo này bị khó nói chuyện với con Soul, nó phát biểu một câu, mình muốn chửi thề 3 câu.

Mỗi lần gặp mà vắng mặt con Soul, bọn mình hay chép miệng: tao không biết rốt cuộc thì con Soul có đi định cư nước ngoài được không nữa, sao thấy phiêu quá. Vì nó đã bị mất uy tín quá nhiều, nói nhẹ thì đời nó đã bị chia ra thành quá nhiều mảnh vụn nhỏ nhặt, nói nặng thì nó chẳng làm cái gì cho nên thân nên hình cả.

+ Lúc trước nó làm với công ty mẹ nó, than phiền rằng làm với người nhà khó quá, cứ bị đày ải, cố làm mà không ai đánh giá cao, nghỉ.
+ Làm kế toán ở công ty chuyên về giáo dục được 2 tháng, nói công việc vất vả quá, nghỉ.
+ Làm thực tập kiểm toán ở công ty kia, mà ban đầu, nó nói là ước mơ của nó, nó sẵn sàng đánh đổi lương để lấy kinh nghiệm. Được 1 tháng, bảo không lương lại vất vả, nghỉ.
+ Làm kế toán ở công ty Việt Nam lớn (mà cậu nó giới thiệu vào làm) được mấy tháng, than phiền là môi trường tệ quá, không phát triển được khả năng, nghỉ.
+ Tính toán nhiều chuyện rất lớn: mở hiệu sách cho mẹ nó bán để sau này nó định cư ở nước ngoài thì mẹ nó sẽ chỗ dựa, tìm mặt bằng, hỏi xin báo giá loạn cả lên, rồi bỏ.
+ Tính mở thêm chi nhánh công ty mẹ nó ở tỉnh khác, cũng chạy vạy khắp nơi, xin cấp đất, làm việc với chính quyền, nghe rất hoành tráng, nhưng cũng nghỉ ngang - nó bảo tại vì mẹ nó hết hứng...
+ Ra riêng làm với con nhỏ kia mở quán cơm, tính toán nghe rất ghê gớm: sau 5 năm sẽ mở thành chuỗi franchise, nó sẽ sang nhượng cho mẹ nó để mẹ nó có chỗ dựa khi nó định cư nước ngoài. Mình nghe qua kế hoạch, thấy bọn nó định cạnh tranh với các quán cơm khác ở chỗ "cái hộp cơm đẹp hơn" thì chép miệng thở dài. Đúng như dự đoán - mà còn ghê hơn, nó nghỉ, mà còn bị con nhỏ kia quịt lương, chuỗi quán cơm chắc 100 năm sau sẽ có.
+ Rồi nó cũng xin được làm kế toán ở công ty nước ngoài (hợp đồng 6 tháng, nhưng có vẻ hứa hẹn), bảo sếp đày ải quá, nghỉ.
+ Giờ thì đang học may để mai mốt ra nước ngoài (với chồng) có cái nghề để làm. Lúc nghe nó nói đi học may, mình suýt phun ra: học 2 bằng đại học, giờ bỏ đi học may, nhưng mình kịp nhớ mình đã khó chịu thế nào khi người ta bình luận về mình, nên mình không nói, mình cố bám vào ý nghĩ: ai cũng có câu chuyện riêng.
+ Nó bảo mình nó muốn đi học làm bánh dân tộc để qua đó mở tiệm bánh, mình cổ vũ nó. Nhưng tới giờ vẫn chưa thấy đâu vào đâu.
+ Nó bảo mình nó muốn có bằng IELTS, nhưng chẳng bao giờ cầm được cuốn sách lên học.

Dù gì thì nó cũng là bạn mình, là một người mình đủ tình cảm để che lấp khuyết điểm. Nhưng mà, hôm qua nói chuyện với nó thì mình thấy bắt đầu không chịu nổi cái thói chưa kịp đi nước ngoài mà đã sính ngoại, đội nước ngoài lên đầu đạp VN xuống hố. Nó nói là sếp nước ngoài thì tốt lắm, trách nhiệm lắm, còn sếp VN thì tệ lắm, toàn đổ lỗi cho nhân viên. Nó phán như thể mình là đứa chưa bao giờ đi làm, trong khi mình đã làm 3 công ty - 1 Ấn, 1 Ý-Pháp, 1 Nhật, và tiếp xúc đủ loại sếp. Nó còn bảo rằng nó đã đi nước ngoài thì sẽ không về Việt Nam nữa vì xã hội ở Việt Nam không ổn định, ví dụ như có về thì cũng đi các nước Đông Nam Á khác để định cư và lập nghiệp. Nó nói, nó qua bển sẽ đăng ký học MBA, và học MBA ở nước ngoài thì thiệt dễ, chỉ cần 1 bằng IELTS, 1 bằng GMAT, và 1 bài luận, và nước ngoài đó cũng đang khuyến khích du học...

Nó làm mình nhận ra rằng, "người ta còn chửi, còn góp ý, là còn quan tâm và còn muốn mình tiến bộ, còn nếu người ta im ru, gật gù không thèm nhận xét, thì mình hết thuốc chữa rồi." Hôm qua, mình im ru, nó muốn nói gì thì nói. Nó còn làm mình nhận ra rằng, thùng rỗng thì kêu rất to...

Vì Italia hiếm khi kể lể cái gì, có kể thì cũng toàn khó khăn trong công việc, kể nó vất vả như thế nào, nó chẳng bao giờ kể là những hợp đồng của nó kí là hợp đồng tiền tỷ, dù sự thực là vậy. Từ khi ra trường, Italia chỉ làm một công ty, làm mãi đến bây giờ. Còn Fu thì hay nổ, nhưng từ khi ra trường, nó làm ở 2 công ty, dù than khổ, than sếp đì công việc cực, nhưng chẳng bao giờ nó bỏ (nó chỉ bỏ khi công ty phá sản, và công ty nó đang làm cũng có dấu hiệu phá sản =))) Fu thì không kí hợp đồng tiền tỷ, nhưng Fu đi xe xịn, điện thoại xịn, quần áo đẹp (dạo này tệ rồi), Fu quan hệ rộng và khả năng giao tiếp tốt (với người lạ thôi).

Soul cũng có quan hệ rộng, nhưng thể loại mà nó quan hệ thì thiệt làm người ta nghi ngại quá. Giống như con nhỏ mà nó hợp tác chung mở quán cơm, ban đầu nó ca con nhỏ lên mây, rằng rất giỏi, cái gì cũng biết, quen toàn những người quan trọng, làm toàn những việc lớn. Rốt cuộc, lương nó đòi hoài không trả. Bữa nó kể mình nghe chuyện anh kia làm thiết kế, xin vào làm công việc ở công ty nọ lương tháng có 4tr, làm 8 tiếng, nhưng ảnh giỏi lắm vì công việc riêng của ảnh mỗi tháng đem lại mấy chục triệu dư cho ảnh sống rồi. Mình hỏi, vậy phí mie nó 8 tiếng đi kiếm 4 tr để làm gì, nó nói: vì ảnh muốn học hỏi chị giám đốc có khiếu sale... Ảnh có đi cùng với chị ấy khi sale không - không, vì chị ấy dựa vào quan hệ rộng tìm mối quen thôi. Mình trợn mắt, vậy học cm gì?

Mình hay an ủi nó, thôi thì như mày, nghĩ người ta tốt đẹp để cuộc đời thanh thản cũng được. Nhưng hôm qua, nó đao to búa lớn chém VN, chém luôn SG, thì mình thấy ớn quá rồi...

6/10/2015

Sếp (kì 1)

Trước khi tự làm chủ chính mình* , tôi có 5 người Sếp mà tôi vô cùng ấn tượng.

1. Tôi làm ở công ty Tech trong 2 tuần, với chức vụ là Marketing Assistant mức lương 3tr5. Tôi có 3 cấp sếp, sếp trực tiếp là 1 chị trẻ trung, không đẹp nhưng xinh và tốt tính. Sếp trực tiếp của chị sếp trực tiếp đó là một anh mờ mờ nhạt nhạt, nghe đồn làm ở đây theo kiểu advisor thôi chứ không chính thức. Và cấp sếp lớn nhất là anh tổng giám đốc. Ấn tượng sâu đậm nhất của tôi là có một lần, tôi nói chuyện với anh tổng này, và ảnh nói rằng: anh rất mừng vì tuyển được marketing trẻ như em, vì những người trẻ mới có thể bắt kịp xu hướng marketing và đem công ty đi lên bằng những ý tưởng mới, chứ tụi anh thì già rồi, có nhiêu đó làm đi làm lại cũng không được gì nhiều. Tôi trợn mắt ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy một người lãnh đạo khiêm tốn nhường này. Tôi không biết anh nói với tôi có bao nhiêu phần là thật, nhưng với tính cách như cầu tiến như vậy, tin chắc anh là một người lãnh đạo tốt.

Nhưng tôi nghỉ làm ở đó. Vì lương thấp quá, làm tôi mất mặt giữa bạn bè đồng trang lứa.
Chịu thôi, lúc đó ngựa vẫn còn rất non.

2. Sau đó tôi đi làm ở M. Nhưng sếp ở M chẳng có gì đáng nói - ngoài việc tôi nhanh chóng nhận ra tuyệt đối đừng bao giờ tin lời HR. Vị sếp tiếp theo mà tôi ấn tượng là khi làm ở Gee. Sếp trực tiếp của tôi, xinh đẹp, giỏi giang, đảm đang, uy tín, tính tình miễn chê. Tôi chẳng biết lương chị là bao nhiêu, nhưng việc chị bao chúng tôi ăn nhậu là việc xảy ra như cơm bữa (tôi thật trần tục và tầm thường khi đi ấn tượng điều này =))) Nhưng chị đua đòi và nhí nhảnh hơn so với lứa tuổi của mình, và có phần hơn so với tôi. Nhìn chị, lập tức người ta sẽ hình dung ra cuộc đời hoàn hảo của chị, chồng tốt và giỏi, 2 con lớn, giỏi giang, tuổi trẻ xinh đẹp và trung niên thành đạt. Chính vì điều đó, tôi luôn giữ khoảng cách nhất định, mà tôi gọi là sự đố kỵ...
Dù gì thì, trước khi tôi đi, chị đã đi trước - thăng một bước lên tới chức giám đốc, lương tăng - nghe đồn - gấp đôi. Chúng tôi chẳng ngạc nhiên gì, người giỏi như vậy, trời chẳng bao giờ phụ.

Ở công ty Gee thì người làm tôi ấn tượng nhất là chị COO - dù không trực tiếp quản bọn tôi, nhưng hình ảnh của chị là hình ảnh của mẫu người phụ nữ tôi hằng hướng tới: cực kỳ giỏi giang, khả năng ăn nói thuộc hàng đỉnh cao, vừa thân thiện dễ hiểu chứ không đao to búa lớn, lại mang sức nặng lớn và làm cho người ta nể ngay từ phút đầu tiên. Chị khó nắm bắt, vì trong mắt tôi, chị là người hoàn toàn tốt đẹp. Chị đối xử với bọn tôi bằng sự trân trọng nhất dù bọn tôi là thực tập sinh cấp thấp nhất của công ty. Nhưng trong mắt một số người khác, chị là người giả tạo và đáng sợ. Có hàng nghìn lời đồn xung quanh chị, rằng vì chị mà anh bác sĩ tôi hằng kính nể ra khỏi công ty, rằng chị đưa vây cánh của mình vào làm và thống trị các bộ phận khác, chị thiên vị, chèn ép...

Nhưng, chưa bao giờ tôi cảm nhận được một điểm xấu xa từ chị, trong tôi, chị hoàn toàn tốt đẹp, hiền lành, luôn cầu tiến, những khi nói chuyện với chị tôi luôn học được điều gì đó một cách rất tự nhiên và tự nguyện. Ngày cuối cùng của tôi tại công ty, tôi đến chào chị, chị bảo chị tặng em cái kẹp nè. Tôi xúc động ngỡ ngàng. Vì cái kẹp đó, tôi đã xem chị là bạn của mình thay vì là một đồng nghiệp. Có một lần trên mạng lan truyền bài nói xấu chị, tôi vô tình biết, bèn comment phản pháo người đó và báo ngay cho chị dù tôi đã nghỉ việc ở Gee khá lâu rồi. Và lúc đó, tôi bất giác nhận ra rằng, tình bạn và sự trung thành đến từ những điều rất nhỏ nhặt.

3. Nói đến sếp tốt thì tôi nhớ nhất là công ty O với niềm mặc cảm tội lỗi vô cùng. Tôi đã ra đi trong lời nói dối - mà tôi cho là lời white lies vì không muốn sếp tổn thương. Sếp tôi là một anh trẻ trung, lùn, và rất tốt. Tôi vào làm được 1 tháng thì bắt đầu chán ngán công việc do đặc tính nhập liệu buồn tẻ. Lúc sắp hết thời gian thử việc, tôi nói với anh là tôi sẽ không kí tiếp hợp đồng chính thức đâu, vì gia đình tôi có việc. Anh lo lắng hỏi tôi, việc gì vậy em, em có khó khăn gì cứ nói ra anh sẵn sàng giúp hết mình. Anh thậm chí còn offer cho tôi công việc nửa buổi, hoặc 3 ngày 1 tuần cho đến khi tôi giải quyết xong khó khăn của mình. Anh làm tôi thực sự cảm thấy tội lỗi khi nói dối. Nhưng làm sao tôi có thể nói: tại công việc chán quá đó anh...

4. Phía trên là 4 sếp tốt, rất tốt, 2 nam - 2 nữ, thành thử chẳng có cơ sở nào để kết luận đàn ông hay đàn bà làm sếp tốt hơn.
Nhưng nhờ người dưới đây, một người đàn ông mang tính cách của phụ nữ, tôi có thể kết luận thể loại sếp nào là tồi nhất.
...

(còn tiếp)**

* ... và chìm đắm cùng sự thấu cảm sâu sắc dành cho các bậc làm sếp
** viết để tăng tính hấp dẫn, chứ viết về người tốt, thì thấy chán quá, bản thân còn chẳng buồn đọc lại

6/06/2015

Vì ai chẳng có những lúc yếu lòng

Lúc trước, mỗi lần ức chế điều gì, tôi có xu hướng tự đập bản thân mình, đập không nương tay, càng đau càng tốt. Tôi không dám cắt vì để lại dấu và vì cái nhói của vết cắt đáng sợ hơn cái đau điếng trong chốc lát của việc tự đập mình. Hình thức điển hình nhất là tự đập vào đầu mình hoặc tự tát mình. Lúc đó, tôi có cảm giác trong đầu mình có một con vật đang gồng lên đòi thoát ra khỏi cái lồng đang nhốt nó, nên phải đập cho nó yên lại, càng mạnh thì cơn giận càng qua nhanh. Thực ra, bây giờ thỉnh thoảng vẫn vậy. Tôi là đứa có khuynh hướng bạo lực và thói quen trách nhiệm làm cho tôi chẳng thể trút giận lên ai ngoài trừ bản thân cả. 

Vì chưa từng có ai dạy tôi phải kiểm soát cơn giận như thế nào. Họ coi đó là một điều hiển nhiên mà một đứa trẻ lớn lên tự biết, giống như tình dục.

Hôm nay, đọc trên facebook anh bác sĩ kia viết rằng: trực tới 4 giờ sáng, tự dưng có con nhỏ kia rảnh quá tự đi cắt tay 20 nhát, làm phiền ảnh đã trực đêm mệt còn phải lo cho nó. Ảnh còn kèm thêm vài giáo điều sáo rỗng rằng thân thể ba má cho, buồn tự đi phá hoại là khùng, là rảnh, làm cho ảnh không vui. Tôi đọc xong, nghiến răng cố hết sức comment một cách lịch sự và đang cân nhắc rằng có nên unfriend luôn không. Vốn tôi không có cảm tình mấy với anh này vì ảnh thích đi cafe ngắm DJ lắc lư và, "bác sĩ gì mà update facebook suốt." Và chính nhất là tôi không thích cái cách ảnh đem vấn đề của bệnh nhân ra nói trên facebook của mình. Có lần, ảnh đã tức tối vì bà cụ kia nhất định đòi uống thuốc tim trong khi cụ ấy chẳng bị bệnh gì, ảnh còn đăng tên thuốc lên và kêu gào bạn bè bác sĩ vào xem ảnh kê đúng như vầy mà cụ không chịu, lại đòi thuốc khác. Tôi chẳng biết gì về y học thì cũng nhận ra bà cụ bị bệnh tâm lý, cái cần làm ở đây là một liều placebo chứ không phải một bác sĩ đôi co cãi lý và hơn thua với bệnh nhân như vậy.

Rồi hôm nay, đọc cái status của ảnh. Tôi cứ thắc mắc tại sao ảnh không hỏi được một câu với con bé rằng tại sao con làm vậy. Ảnh chỉ đánh giá, phán xét, và bĩu môi vì những thứ quan niệm cứng nhắc và giáo điều mà xã hội đã gieo vào đầu anh ấy. Biết đâu con bé cắt tay vì bố nó đang đánh mẹ nó, hay bố mẹ nó cãi nhau, hay nó không tìm được chỗ đứng của mình trong lớp, hay nó đang bị bắt nạt... Có cả trăm cả ngàn khả năng xảy ra cho con bé, vậy mà ảnh chỉ đơn giản kết luận, "nó rảnh quá".

Tôi bĩu môi ngược lại, "Ảnh thì bận quá..." suốt ngày cafe DJ với chả Pirate King.

Tâm lý ở Việt Nam là thứ bị coi rẻ hơn bó rau nát ở ngoài chợ. Hồi xưa thì đổ thừa tại vì xã hội còn nghèo, còn phải lo chạy ăn từng bữa nên đứa nào ngồi buồn thì bị cho là "rảnh". Còn bây giờ, đủ ăn rồi thì lại bảo, "sướng quá, hóa rảnh". Lúc nào cũng là "rảnh" - chẳng cần biết người ta có bao nhiêu giông tố trong đời. Chẳng có sự quan tâm, động viên, chẳng có chút nâng niu, trân trọng, nên từ thế hệ này đến thế hệ kia, người Việt Nam càng lúc càng lạc lối trong việc giải quyết nỗi buồn của mình, ngày nào cũng đốt thời gian, tiền bạc bên bia rượu, để chất men gây kích thích tạm thời, và để lại tổn thương vĩnh viễn. Có những người trịch thượng, bảo "Việt Nam ít đọc sách mà lại tiêu thụ bia rượu quá nhiều". Đó chỉ là cái ngọn, chỉ trích cái ngọn thì được gì?

Mà đâu phải khi không người ta chìm vô bia rượu. Dư chấn quá nặng nề của những đợt đói chết người làm cho người ta đem thức ăn đặt lên vị trí cao nhất và vùi dập mọi thứ khác xuống. Rủ đi chơi, "chời, đi mệt, để tiền đó ăn sướng hơn", rủ đi mua đồ đẹp, "chời, bộ đồ có mấy miếng vải, để tiền đó ăn sướng hơn", rủ đi mua sách, ... thôi khỏi nói đi.

Điều hay ho nhất mà sách đã dạy tôi là cuộc đời mỗi người là một câu chuyện. Bác sĩ, kỹ sư, thợ hồ, y tá, người bán hàng, tiếp thị, thằng ăn cướp, cụ già ăn xin, cảnh sát, cảnh sát giao thông... Mình nhìn thấy họ hành xử khác với mình - tốt hơn hay tệ hơn, đáng ngưỡng mộ hay khinh bỉ, tất cả đều có lý do. Có lý do mình chấp nhận được, có lý do không cách nào để cảm thông theo thế giới quan của mình. Mình có quyền khinh rẻ người khác, chỉ trích họ - không sao cả, đó là quyền cảm xúc và suy nghĩ của từng người, chỉ là:

"Khi nào con định phê phán người khác thì phải nhớ rằng không phải ai cũng được hưởng thuận lợi như con cả đâu." 
-The Great Gatsby-

Miễn là, rủi sau này biết câu chuyện thực của họ, hay trải qua cảm giác thật của họ, bạn cố mà đừng hối hận vì những phán xét của mình ngày đó.

Vì tôi đã một lần hối hận rồi. Cái nông cạn sốc nổi của một đứa mười mấy tuổi đang phăng phăng tiến đi trong cuộc đời làm cho tôi những tưởng bản thân mình sẽ mạnh mẽ mãi mãi, nên tôi đã thẳng thắn chỉ trích một cô bé khi cô ấy bảo sao mà cô đơn quá, lạc lối quá, chẳng biết đi đâu về đâu. Đến mãi sau này, khi vấp và ngã, tôi nhớ mãi ngày mình ngồi ở bậc cầu thang, kéo lên kéo xuống danh bạ điện thoại, thèm được gặp ai đó đến phát khóc và chỉ nhìn thấy những cái tên vô cảm. Tôi nhớ lúc tôi trùm chăn kín và khóc nức nở vì thèm có ai đó chỉ tôi là nên đi đường nào, nên làm gì bây giờ. Và tôi còn nhớ rất rõ, mới đây thôi, tối chủ nhật, tôi nằm thở, tuyệt vọng như thể chỉ còn một đêm để sống mà thôi...

Người ta không thể lúc nào cũng mạnh mẽ. Thông cảm cho những phút yếu lòng của nhau một chút, đời sẽ dễ thở hơn nhiều lắm.

I've never been the kind to ever let my feelings show
And I thought that being strong meant never losing your self-control
But I'm just drunk enough to let go of my pain
To hell with my pride, let it fall like rain
From my eyes
Tonight I wanna cry

5/30/2015

KMN

Không biết bao nhiêu lần trong đời mình đã tạ ơn sự tồn tại của Moonland này nhiều ơi là nhiều rồi. 

Trong cái cõi đời mà viết gì, nói gì, cư xử ra sao, hay thậm chí khóc như thế nào cũng cần phải nhìn mặt những người xung quanh - thực ra mình biết căn bản là vì mình bị ám ảnh bởi cái cách mà người ta sẽ đánh giá mình, dù mình luôn tin rằng không ai rảnh để làm điều đó, thì Moonland là một chỗ thật tốt. Mình khóc cười chửi thề và nói năng biến thái quái dị ở đây, trình bày ý kiến chủ quan phiến diện, tha hồ chà đạp mạt sát, than thân trách phận, chửi đời và chửi tất cả mọi người mình ghét mà cóc cần suy nghĩ xem mình ghét họ là do họ đáng ghét hay do bản thân mình làm lỗi, họ nói động nên mình ghét, cũng chẳng cần phải suy nghĩ xem liệu sau này mình ưa họ lại thì mình có hối hận hay không...

Thực ra thì mình cũng lành tính. Chứ không đến nỗi ác độc. Chỉ bị cái thù dai, đã ghét ai thì sẽ ghét dài lâu.

Ví dụ như hai bà thím bán kem ở kế bên nhà. Một bà ế chồng và hơi khùng khùng, nói chuyện cứ phải lấy hơi lên, người như cò ma. Một bà khác có chồng con đàng hoàng, nghe nói con cái thành đạt dữ dội lắm, nhưng bị tai biến hay gì đó mà gần như liệt hẳn một tay, lúc nào cũng yếu ớt. Mọi người hay bảo nhau không biết tại sao lại vậy, vì ông bà nhà đó ăn ở hiền lành, giỏi giang, xây nhà 5 tấm từ cái thủa mà nhà mình còn lụp xụp mái lá. Má dạy, mình ra vô nhà đều chào hỏi đàng hoàng, cười nói vui vẻ. Bữa nọ tơn tơn qua mua kem, nghe hai bả chép miệng bảo: học cho cố vô rồi bây giờ về nhà bán hàng. Mình tắt ngay nụ cười, trả tiền cho nhanh rồi đi về, lòng âm thầm thề rằng từ nay về sau đi xa một chút, chẳng bao giờ mua kem ở chỗ này nữa. Bữa kia, bà ế chồng còn tơn qua nhà mình nói với mẹ mình rằng sao cho con học cao chi giờ cũng về nhà bán hàng. Mình chỉ muốn chửi thề. Những con người cả đời này không cho người ta được một miếng ăn, một miếng nước hay viên thuốc, mà lại cứ thích nhận xét về đời người ta. Mình chỉ chép miệng độc ác, hèn gì...

Nói về thích nhận xét cuộc đời người ta, đối diện nhà mình có nhà kia cho thuê mặt bằng làm phòng tập thể hình. Ông bác nhà đó là chúa trùm thích nhận xét đời người ta, ba mình đi tập thể dục sớm, gặp ổng, ngày nào ổng cũng nói xấu con bé bán hàng thủy sản ở bên kia - đứa đáng tuổi cháu ổng. Thậm chí ổng còn nói con nhỏ là phò, là đĩ, tối nào cũng cặp kè thằng này thằng kia. Nghe ba mình kể lại, mình vọt miệng: không biết con nhỏ đó có thực vậy không, nhưng ổng thì chắc chắn là hạng đàn ông hèn kém rồi, một ông chú đầu hai thứ tóc mà cứ thích nói xấu con nhỏ đáng tuổi con cháu mình...

Mà cái bệnh nói xấu người khác, không phải nhị vị nhà mình chúa trùm hay sao. Họ không biết là họ giống nhau nhiều đến thế nào và mình phải chịu đựng đến thế nào đâu. Cả hai đều thích đóng vai nạn nhân và tỏ vẻ uất ức. Cả hai đều thích làm ra vẻ bản thân mình bị bắt nạt nhiều lắm. Trong khi, ...

Thôi không nói nữa. Mình thấy dạo này mình càng lúc càng có căn tu. Mình hay ngồi niệm niệm nhân quả, rồi niệm niệm ngu si hưởng thái bình, kệ, cứ gật đi gật đi gật đi, ngu si hưởng thái bình, gật đi gật đi gật đi... Để không phải quật thẳng vô mặt họ khi họ đóng kịch ta đây là nạn nhân, là biểu tượng của đức hy sinh cao cả dữ dội.

Hồi xưa, có lần ngồi nói chuyện với bà nội mình, bà kể chứ hồi xưa có lúc bà muốn đi tu vì cõi đời này đáng sợ quá. Mình còn cười. Giờ nghĩ, mình cũng muốn đi tu cho rồi... Nhưng nhớ lại vụ án 2 nhà sư bị cô kia lừa mua nhà để ở chung mất gần cả tỷ, mình rùng mình, hoảng hồn hoảng vía. Rồi nhớ lại chuyện kể cha xứ kia chép miệng bảo con chiên rằng: tôi thật thất vọng - cứ tưởng xứ này người giàu nhiều thì sẽ hào phóng, ai ngờ tiền góp lại ít thế. Lại rùng mình.

Thôi, tu tại tâm.

Mà tâm có sạch đâu.

Bữa giờ hay đọc mấy cái tin về cá chết dạt biển, người ta lại sợ thảm họa diệt vong. Mình nghĩ, đời lại cõi tạm. Kệ, sao cũng được.

5/20/2015

Nhật Ký

Ở những nơi khác, mình xây dựng hình ảnh một đứa dịu dàng, năng động, lạc quan, vui vẻ, yêu đời. Còn ở đây, mình lộ mặt thật, một introvert biến thái, hờn trách cuộc đời, con cháu Chí Phèo đụng ai cũng chửi...

Bữa bán hàng có bé uke kia vô mua hàng, nhìn là biết uke ngay và luôn. Chứ đàn ông vô mua hàng thường đi với vợ, mà trong khi vợ họ đi đi lại lại chọn hàng, thì mấy ổng kiếm ghế ngồi một đống. Còn bé này đi với bạn, trong khi bạn bé ngồi một đống, bé đi đi lại lại, cái tiệm có khoảng 30m vuông mà bé đi lại ngắm nghía cả tiếng đồng hồ, mình nhìn vui mắt muốn chết =)) thằng bạn bé (bạn, chứ không phải bạn trai hay chị em bạn dì) ngồi muốn ngứa đít... Được cái là đặt hàng nhiều, bán đồ thời trang, mình hỏi: thời trang nam nữ luôn hả em, bé ngúng nguẩy: dạ hông, em thích bán đồ nữ thôi... =))

Mình bị bệnh cưng chiều uke không chữa nổi.

Bởi vậy, mình suýt nổi nóng khi má nói, thằng này bóng lộ quá, mình chỉ gằn là, nó là giới nào cũng được - nó luôn miệng khen hàng đẹp và đặt cọc ào ào đặt hàng một đống, lại dễ chịu và ngoan lễ phép, khối đứa thẳng mất dạy thí mie kìa.

Mất dạy, cụ thể là mấy đứa em họ của mình. Bữa đọc trên webtretho (gây dựng danh tiếng để seeding và linkbuliding cho đẹp) có ông kia bức xúc bảo tại sao trên đời này có mấy thằng ăn bám ngứa mắt. Mình bảo, tại có người cho chúng nó ăn bám, vậy thôi.

Mỗi lần tức tối, uất ức, mình quỳ xuống chắp tay lầm rầm hai chữ Nhân Quả.

Đùa thôi, không có epic dữ vậy đâu. Mình chỉ kiếm chỗ nào khuất khuất, đặt mông ngồi xuống lầm bầm nguyền rủa về cái quả đen thùi lùi mà tụi nó sẽ phải hưởng khi vừa ăn bám lại vừa vô ơn như vậy. Má đi qua đi lại, hỏi: con chửi ai vậy, mình nói: dạ con hát mà, hát gì kì vậy, dạ luyện rap.

Gì chứ, tuyệt đối đừng dây vào cái lý tưởng sống "mọi người đều tội nghiệp" của má.

Thôi viết tới đây mắt mình sụp xuống rồi. Dạo này, mình đuối như trái chuối bị thúi...

5/18/2015

Quan trọng nhất là hạnh phúc.

5. Sống trên đời này, nói cho cùng, quan trọng nhất là hạnh phúc. 

Mỗi người có một định nghĩa hạnh phúc khác nhau, có người thì là tiền, có người là tình yêu, có người lại là danh vọng. Không ai sai cả. Người ta chỉ sai khi mỗi sáng tỉnh dậy cảm thấy không muốn sống thêm một ngày như thế một chút nào, mà cứ vẫn trói buộc mình vào cái cuộc sống đó.

Steve Jobs đã từng nói là: "...và kể từ đó, trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi buổi sáng và tự hỏi mình: nếu ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời tôi, liệu tôi có muốn làm điểu mà tôi sắp làm hay không? Và nếu trong nhiều ngày, câu trả lời vẫn là “không” thì tôi biết, tôi cần phải thay đổi điều gì đó." Câu nói này của Steve Jobs gần như đã trở thành kim chỉ nam trong cái la bàn sống của tôi để biết mình có đang đi đúng đường hay không. Tất nhiên là không phải ai cũng có thể nhanh chóng nhận ra định nghĩa cho "điều gì đó" cần phải thay đổi. Thay đổi cái gì, thay đổi như thế nào là những câu hỏi cần rất nhiều thông tin, đầu tư và cố gắng. Nhưng chí ít, biết rằng mình phải thay đổi là tốt rồi - biết sai, thì sửa, chứ mãi mãi không biết mình sai, thì thật sự tội nghiệp. 

Điều làm cho tôi bực mình nhất và coi khinh nhất trong tất cả những cuộc nói chuyện là người nói cứ than van về cuộc sống của họ nhưng chẳng bao giờ chịu thay đổi nó. Họ bảo rằng, công việc thật vất vả và nhàm chán, sếp của họ độc đoán và khó tính, đồng nghiệp của họ không khác gì hơn một lũ giả tạo sẵn sàng đâm sau lưng họ. Họ bảo rằng, gia đình họ thật đáng chán, chồng họ thì bê tha không biết lo cho vợ con, ba mẹ chồng thì khó khăn xét nét, hay chỉ trích, còn đám anh em của chồng thì đích thị là một lũ ăn bám suốt ngày ngửa tay xin tiền. Nhưng một năm, hai năm, ba năm, họ vẫn không đổi việc, không cải thiện được gia đình mình. Một năm, hai năm, ba năm, họ vẫn than van đúng một nội dung đó. Đến mức, tôi nghe rồi chai sạn, chai sạn rồi bực mình, bực mình rồi chán nản và vứt bỏ. Vứt bỏ luôn là cái kết tệ nhất của tất cả các thể loại quan hệ. Có cố nói, thì tất cả những gì nhận lại được chỉ xoay quanh đúng 3 loại biện hộ:

1/ "Nói thì dễ lắm, em ở trong hoàn cảnh của chị đi rồi em mới biết." - không, em không bao giờ tự đày mình vào hoàn cảnh của chị đâu ạ.
2/ "Làm sao mà được hả em, làm sao chị có thời gian đi học thêm kỹ năng khi mà con chị còn nhỏ xíu, ai sẽ đưa đón nó đi mẫu giáo, ai sẽ nấu cơm cho gia đình chị, ai sẽ giặt quần áo, rửa chén..." - bận rộn thế nhưng mỗi ngày chị sẵn sàng bỏ ra hẳn 3 tiếng đồng hồ để chơi Candy Rush. 
3/ "Thay đổi có chắc gì tốt hơn. Cái số chị nó thế rồi, phải chịu thôi em à." - hoàn toàn câm nín.

Hỏi bất kỳ ai mà bạn cho là thành công, bạn sẽ nhận một chữ "có" cho câu hỏi "bạn có tin vào vận mệnh không?" Hỏi bất kỳ ai mà bạn cho là thất bại, bạn cũng sẽ nhận được một chữ "có" cho câu hỏi này. Vậy tại sao một bên thành công, còn một bên thì thất bại?

Thôi tự trả lời đi. Nói nhiều mệt rồi :D

(Post trong đây thì mình bị vô trách nhiệm, muốn dừng đâu thì dừng)
Mei. Powered by Blogger.
© Moonland 2012 | Blogger Template by Enny Law - Ngetik Dot Com - Nulis