1. Hôm kia, mình đọc cuốn Nhật Ký của Nicholas Sparks. Ấn tượng nhất là cuộc sống của Noah trong đó, một căn nhà gỗ gần rừng, kế bên có một con lạch nhỏ nước trong veo mà anh hay chèo thuyền, ban ngày anh tu sửa căn nhà, đêm đến thì anh ngồi trên ghế bập bênh dưới mái hiên, đọc thơ, ngắm sao, uống trà và gãi tai con Clem. Mình trợn mắt, thiên đường đây nè chớ đâu nữa :(( Từ những năm còn teen, mình đã mơ mãi về một cuộc sống như thế này. Vì thế, mình hoàn toàn tin tưởng rằng Allie sẽ chọn Noah thay vì Lon, ai mà thèm quay lại thành phố bộn bề, làm công việc 9to5 chán ngắt trong khi có thể ở trong một ngôi nhà như vậy và vẽ tranh hằng ngày chớ! Chưa kể, Noah còn bắt cua về nấu cho ăn, trời mưa bão sấm chớp đùng đùng thì quấn mình trong bộ đồ của Noah, tựa vào anh, nhấm nháp Bourbon rồi cuddle nhau, woohoo mệt mỏi thì anh ôm lại rồi đọc thơ cho nghe...
Where's my Noah? =((
Thiên đường đây chứ đâu. Allie là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này rồi :((
Và thậm chí đến cuối đời, khi Allie mắc Alzheimer, cứ quên tuột mọi thứ, Noah vẫn cứ ở bên cô, mỗi ngày mỗi ngày đọc lại Nhật Ký cho cô nghe, làm quen lại từ đầu với cô. Ôi, thứ tình yêu tuyệt đẹp chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.
Trong cuốn đó cũng có một chi tiết mà mình nhớ mãi, là cha của Noah đã nói với anh, sống càng gần với thiên nhiên thì người ta càng tránh khỏi các bệnh tâm thần (đại ý là thế, nguyên văn thì dài dòng và văn vẻ hơn nhiều). Mình đồng ý. Trùng hợp là cách đó không lâu, mình có coi một đoạn vid thống kê là, nếu tập trung toàn bộ dân số thế giới, chia đất đủ cho họ xây mỗi người một cái nhà một tầng đủ phòng ốc, có vườn tược xung quanh, và cứ mỗi 100 nhà thì có một công viên xanh, thì toàn bộ dân số thế giới chắc chỉ cần diện tích bằng bang Texas của Mỹ thôi. Vậy thì tại sao người ta lại dồn cục nhau trong những thành phố chật như nêm như vậy? Vì - theo thuyết âm mưu, có một thế lực muốn tiêu diệt toàn bộ loài người. Người ta đã làm một thí nghiệm cho loài chuột, cung cấp đủ diện tích và thức ăn cho 30.000 con chuột, ban đầu họ thả vào đó chừng trăm con, chúng nhanh chóng sinh con đẻ cái và số lượng bắt đầu tăng cao, nhưng đến chừng 20-25.000 con, chúng bắt đầu tự cắn giết lẫn nhau và tách xa nhau, hình thành nên cái tôi to lớn và hiện tượng "ta-là-nhất" "không-ai-bằng-ta". Và chúng bắt đầu tự diệt vong, không phải do đấu tranh sinh tồn hay thiếu thốn thức ăn, mà là chết do tâm lý.
2. Facebook mình, ngoại trừ một số trang chuyên môn, thì dạo này trang tiếng Anh thì ngập tin Cecil the Lion, còn trang tiếng Việt thì ngập tin Bò Cạp. Xin lỗi, hai vấn đề nói chung với nhau thì khập khiễng quá, nhưng cái mà mình quan tâm nhất, từ đó tới giờ, vẫn là phản ứng của cộng đồng đông dân nhất thế giới hiện nay, CƯ-DÂN-MẠNG.
Xã hội ảo là nơi chật chội và đông đúc nhất hiện nay, và một khi con người tập trung đông đúc với nhau, họ không bao giờ nén được tham vọng thể hiện. Và vì "ảo" nên họ dám bộc lộ những điều mà ngoài xã hội thật, nguyên tắc xã giao đã khiến cho họ phải giấu đi.
Cách đây không lâu, mình hơi sốc khi đọc kết quả nghiên cứu rằng mạng ảo thể hiện đúng bản chất con người hơn là cái cách họ thể hiện ở ngoài đời thật. Ngoài xã hội thật - họ đeo một mặt nạ, trong xã hội ảo - họ bộc lộ bản chất thật. Thiệt là ngược ngạo.
Nhưng nghĩ kỹ thì kết quả đó không sai. Nhưng đáng sợ.
Giả như vụ Bò Cạp. Việc đó - nói cho cùng, không hề liên quan một chút gì đến lợi ích của những con người đang hăng say chửi bới từ lịch sự đến thô tục kia. Họ hăng say comment, hăng say like, hăng say share. Không khác với hình phạt ném đá đến chết thời xưa chút nào. Hễ một người lên tiếng trái chiều với suy nghĩ của họ, lập tức người đó cũng sẽ bị ném đá tới tấp, đến khi nào lặng tiếng thì thôi.
Mình cứ nghĩ hoài, họ làm như vậy để làm gì, họ đang cần điều gì khi comment ác ý như thế, như thể gõ phím đòi lại công bằng cho xã hội? Chỉ là một trung tâm Anh Ngữ - thứ ngành nghề đang cạnh tranh khốc liệt trong xã hội hiện nay, nếu chất lượng tồi, giáo viên dỏm, tự động nó sẽ chết trôi trong dòng lũ thị trường. Người giáo viên đó là tồi thế nào, có làm gì, thì nạn nhân cũng chỉ có một, và nếu trong trường hợp cô ta quấy rối đe dọa, nạn nhân hoàn toàn có thể nhờ tới pháp luật can thiệp nếu cậu ấy đúng. Cư-dân-mạng được lợi gì khi bỏ thời gian chửi bới người ta như thế? Đặc biệt, ngoài phỉ báng nhân cách và đạo đức nghề nghiệp, có không ít lời chửi bới nhắm đến nhan sắc của cô ta. Như thể, họ không cần đúng-sai, họ đang cần cô ta đau khổ - càng đau khổ càng tốt.
Cũng cách đây hơi lâu, trong một triển lãm, một nghệ sĩ quyết định "thám hiểm" vào suy nghĩ con người khi ngồi trơ ra, cạnh một cái biển bảo rằng cô ấy sẽ không phản kháng, người xem có thể làm gì cô ấy tùy thích mà không bị truy cứu. Ban đầu, người ta cài hoa, cột tóc, càng về sau, nhiều người càng hung bạo, họ cắt tóc, cắt nát áo của cô ấy, lấy gai hoa hồng đâm vào ngực và bụng cô, thậm chí, có người còn thử kéo cò súng.
Mình chép miệng. Đi sâu vào đầu óc con người còn nguy hiểm hơn một mình thám hiểm rừng Amazon.
3.
Đó là hai sự kiện khác nhau, nhưng khi bạn nhìn kỹ vào phản ứng của "con người", bạn sẽ thấy nét tương đồng rất rõ: khi "con người" được cấp phép để gây tổn thương cho người khác, họ sẵn sàng làm điều đó, thậm chí hăng hái làm điều đó. Ở buổi triển lãm, đó là tổn thương xác thịt, ở vụ Bò Cạp (và vô số vụ án khác), là tổn thương tinh thần. Cô Bò Cạp - hay nói đúng hơn là người tung đoạn vid đó lên, đã vô hình chung "cấp phép" cho cư dân mạng chửi bới cô ấy. Phép này không phải là tờ giấy có đóng mộc, không phải là tấm biển của người nghệ sĩ, mà là sự tin chắc rằng TẤT CẢ những người khác xem vid cũng có nhận định giống mình, họ sẽ cùng tiếng nói với mình khi mình chửi bới cô ta.
Mình đọc về não, nhưng không đủ kiến thức để có thể đi đến những lý giải như là: khi nhìn người khác đau khổ, não người tự động tiết ra dopamine hay adrenaline hay morphine làm người ta hưng phấn... Nhưng, có vẻ là như thế thật.
4. Thôi, kết luận tại đây.
Khi một con người không làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của mình, dù họ có tồi tệ đến như thế nào, mình cũng không có quyền phỉ báng và sỉ nhục họ. Bạn có quyền quan tâm, có quyền "kể lại những gì bạn biết" cho người khác, nhưng bạn không có quyền xúc phạm nhân phẩm và danh dự của họ.
Vậy đó.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Mei. Powered by Blogger.
0 comments:
Post a Comment