Câu chuyện thứ nhất
HÃY NÓI XẤU SAU LƯNG, ĐỪNG NÓI TRƯỚC MẶT
Phần công việc cụ thể thì xin không nêu ra vì tính chất bảo mật - cá nhân lẫn tổ chức. Và câu chuyện này xoay quanh tôi và một nhân vật tạm gọi là M. M là một người đàn ông sinh năm 1985, hơn tôi 4 tuổi. M đã đi làm ở những chỗ khác nhưng cảm thấy không thích ứng nổi và một phần vì lương ở đây cao hơn nên anh ta chuyển sang đây. Ngay từ đầu, anh ta có vẻ thích lên mặt đàn anh với chúng tôi - vì anh ta lớn tuổi hơn cả bọn, có kinh nghiệm làm việc hơn cả bọn mà bị ép học chung với bọn 88, 89 chúng tôi, và được dạy dỗ bởi một người bằng tuổi anh ta. Chúng tôi gọi người huấn luyện chúng tôi là Mr.D, còn anh ta chỉ toàn gọi là thằng D.
Chúng tôi không người nào ưa anh ta cả. Ít nhất, đó là điều chúng tôi nói với nhau sau lưng anh ta, vì thái độ hách dịch, rất ngu ngốc mà cứ thích tỏ vẻ ta đây của anh ta. Câu nói ưa thích của anh ta bắt đầu bằng "em nên..., như anh nè.", "em phải..., như anh nè.", "em không được..., như anh nè." với thái độ vô cùng khinh người và dạy đời. Tiếng Anh của anh ta không giỏi hơn ai, nhưng lại thích cười chê người khác.
Đỉnh cao là có một lần, khi Mr.D hỏi chúng tôi "Việc nghe giảng bằng tiếng Anh có khó khăn với các bạn không? Tôi giảng có nhanh quá không?" (Chúng tôi học bằng tiếng Anh) Chúng tôi đang còn chần chừ chưa biết nói sao thì anh ta bô bô lên: "Với tôi thì không có vấn đề, nhưng một số người khác trong lớp này thì có vẻ không hiểu bài" - vừa nói anh ta vừa nhìn về những cô bạn phía bên kia. Mà mỉa mai thay, có ít nhất 3 cô trong số đó đang làm trợ giảng tiếng Anh tại một trung tâm Anh Ngữ có tiếng.
Giờ nghỉ giữa giờ ngày hôm đó, một trong số những cô bạn bị anh ta nhìn và cho rằng "một số người không hiểu bài" tức tối rút giận với chúng tôi "M. quá khinh người", và chúng tôi kể cho nhau nghe những chuyện xấu khác của M. Có người nói, "M rất chảnh, thích theo vuốt đuôi những người đã làm lâu năm ở đây chứ không có chơi với bọn mình đâu", "M nói chuyện siêu vô duyên", và chúng tôi kết luận chung rằng "M vô duyên một cách bẩm sinh và hết thuốc chữa".
Lúc đó, đầu óc tôi rất ngây thơ và trong sạch. Tôi đi học 15 năm rưỡi (không tính mẫu giáo), lúc nào cũng học giỏi hạng top của lớp, tốt nghiệp một đại học nổi tiếng, và trong lớp huấn luyện hiện tại, tôi thuộc thành phần học tốt - thực hành tốt. Cho nên, tôi - lúc đó - quá tự tin vào năng lực của bản thân mình, dẫn đến sự ngây thơ trong cách đối nhân xử thế. Tôi luôn cho rằng, việc gì mình không bằng lòng thì hãy đi nói thẳng vào mặt người khác để họ sửa đổi chứ đừng nói xấu sau lưng họ. Thế là hôm đó, Mr.D lôi chúng tôi vào phòng họp, chủ yếu để bàn về cách giảng dạy của Mr.D, muốn hỏi xem chúng tôi có ý kiến gì đóng góp để mọi thứ có thể hoạt động trơn tru và hiệu quả hơn, lớp của chúng tôi đoàn kết gắn bó hơn. Tôi tài lanh, bảo rằng "Tôi không có vấn đề với cách giảng dạy của anh, nhưng tôi có vấn đề trầm trọng với anh M." Và tôi cứ bô bô kể tội anh ta, rằng "Anh không có nên nói những điều như vậy, vì chúng tôi rất khó chịu với việc anh cư xử như thế này thế kia thế nọ..." Mr.D tìm cách hoà giải giữa chúng tôi và an ủi M rằng "Tôi hiểu bạn cũng chỉ cố gắng làm vừa lòng mọi người thôi, tôi nghĩ cách của bạn cũng tốt", và quay sang tôi bảo "Tôi nghĩ bạn nên nghĩ tốt cho M hơn một chút".
Tự dưng, tôi từ nguyên cáo trở thành bị cáo. Và lạ thay, đám bạn tôi, vừa nãy hồ hởi kể xấu M., giờ ngồi rất im lặng, thậm chí có vài đứa ném về tôi ánh nhìn quở trách như thể "Sao bạn nỡ làm tổn thương anh M. như vậy". Tôi chỉ biết câm nín.
Mối quan hệ của tôi và M. càng ngày càng tệ, tệ đến mức nếu trong vòng bán kính 3m, có tôi thì không có M. và ngược lại. Tôi không hối hận về chuyện đó, cho đến tận bây giờ, vì tôi rất ghét cách cư xử và hành động của anh ta - dù nó không động tới tôi nhưng tôi ngứa mắt. Nhưng chuyện làm tôi hối hận hơn là, tôi đã quá ngu ngốc đi tin rằng người ta sẽ hành động theo lời người ta nói. Những đứa hôm trước còn hăng say kể xấu M, hôm nay đã tíu tít đi nói chuyện vui vẻ với M, thậm chí còn vui vẻ hơn bình thường như thể bù đắp cho những tổn thương mà tôi đã gây ra cho M.
Tôi không giận ai cả. Đó chỉ là một bài học vô cùng sâu sắc mà tôi đã học được. Sau này khi đi làm thêm vài chỗ khác, mọi thứ càng bồi đắp thêm khẳng định của tôi: khi một người nói xấu một người khác sau lưng, không có nghĩa là người này ghét cay ghét đắng người kia, họ chỉ tìm chỗ để xả stress thôi, xả xong họ sẽ không còn stress nữa và họ sẽ không còn ghét người kia nữa.
Bởi vậy, khi người ta nói xấu người khác với tôi, tôi nghe, cười cho biết, và không bao giờ nghĩ tới những chuyện tầm phào như sẽ góp ý thẳng thắn để cứu vớt quan hệ của hai người đó.
Và có tức giận ai đó, tốt nhất cũng nên nói xấu sau lưng và đủ kín đáo cũng như ngôn từ cẩn thận, đừng nói thẳng với họ, vì hỏng một mối quan hệ trong môi trường công sở, bạn sẽ trả cái giá đắt dữ lắm.
(Kỹ năng nói xấu sau lưng người khác, tôi sẽ kể trong một câu chuyện sau này)
Nghe thì thấy hèn đó, nhưng khi bạn kể xấu người khác sau lưng họ, người ta nghĩ bạn là nạn nhân, còn khi bạn đứng trước đám đông vạch tội ai đó - đặc biệt là khi người đó tỏ ra tổn thương, bạn là hung thủ. Đó là một trong vô số nghịch lý công sở, khi bạn phải đương đầu với giới cổ cồn trắng - đầu óc cao siêu đầy học thức. Người thông minh luôn là "nạn nhân", không bao giờ tự biến mình thành "hung thủ" cả.
Hồi xưa, khi tôi học cấp 3, cô giáo dạy Anh Văn mà tôi rất mực yêu quý bảo rằng: nói xấu sau lưng dễ chịu hơn là nói thẳng trước mặt đó em à. Lúc đó, tôi đã không tin, nhưng bây giờ, tôi tin tưởng 100%. Và bạn cũng tin đi.
Tất nhiên, là trừ những bạn dư thừa tự tin vào năng lực của mình đến nỗi không cần ai hỗ trợ trong công ty mà vẫn có thể sống sót nổi.