Ah …
Thế này là thế nào?
Có biết tại sao tôi không bao giờ đem cái blog này đi khoe không?
Vì – đó là 100% tôi.
Ai cũng muốn nghe những lời khen. Cho dù, họ có bảo với bạn là: “hãy chân thành góp ý để tôi sửa lỗi, vì như thế tôi mới tiến bộ được” thì cái họ muốn nghe vẫn là những lời khen ngọt ngào, hoặc những lời phê bình vô thưởng vô phạt. Nếu bạn thật lòng phán ra một câu chê bai, thì họ sẽ nổi giận với bạn, thậm chí khi họ cười tươi như hoa, hay cảm ơn bạn một cách lịch sự, hay “trông có vẻ” chân thành cảm kích bạn, thì, tin tôi đi, trong lòng họ có ít nhất 1kg phản cảm dành cho bạn rồi. Trong 100.000 người, họa may mới có một người chuộng lời chê, cơ bản là vì, họ thường xuyên đi khen người khác một cách giả dối nên “suy bụng ta, ra bụng người”, và họ phát hoảng với lời khen của người khác.
Cho nên, phát biểu một lời khen, dễ hơn so với việc phát biểu một lời chê rất nhiều. Nhất là trong tình trạng “hiệu ứng đám đông” đang bùng phát mạnh mẽ như thời nay.
Biết sao không?
Người già cũ kỹ như tôi thì rất sợ khi người ta quẳng cho mình 2 chữ “cá tính” hay “khác người”, vì tôi tự ti, tôi không muốn đứng ngoài cái lề lối chung của xã hội và bị cô lập. Tôi xấu hổ phải thừa nhận rằng, tôi không thể sống một mình. Tôi có thể tự cho mình ăn, tự cho mình ngủ, … nhưng tôi không thể tự cho mình sống được. Nếu không ai muốn tôi sống, thì tôi sống để làm gì? Ví dụ, bạn vô một diễn đàn nhưng không ai quan tâm đến việc bạn đang nói cái gì, thì bạn nói để làm gì? Ngày xưa, mấy cha nội quy ẩn giang hồ, về trú ở thâm sơn cùng cốc, ngoài mặt nói là phiêu diêu tự tại, thử hỏi có mấy người cam lòng suốt ngày nhìn mặt gà với chó, rau với cải? Nói là quy ẩn, thực ra chỉ là quay lưng với người này để nhìn người khác mà thôi, ai đi “quy ẩn” mà không đem cho mình một người? Như cụ Nguyễn Khuyến ngày xưa đó, cụ bỏ chốn quan trường, về làng, tức là vẫn nhìn mặt người trong làng, vẫn có hàng xóm, nghe ngóng chuyện thế sự … chứ có phải chui vô rừng ở một mình như Tarzan đâu?
Tôi cũng vậy, không cần TẤT CẢ mọi người yêu quý tôi, nhưng tôi cần có người quan tâm tôi. Tôi không thể sống nếu TẤT CẢ mọi người ghét tôi …
Bởi vì hèn nhát như vậy, nên tôi hiếm khi đối đầu trực tiếp với ai, hay trực tiếp chê bai chỉ trích ai.
Cũng có thể nói là vì tôi tôn trọng họ. Ôi, buồn cười …
Mà cũng có thể nói là, tôi không dám đơn thương độc mã chống lại họ khi mà xung quanh họ có biết bao nhiêu người bảo vệ. Vừa lỡ miệng nói ra rằng: truyện này dở chỗ này – thừa chỗ kia – tác giả nên thế này thế kia thế nọ, thì cứ y như rằng có một đống người gào với tôi, bảo rằng: đừng có xúc phạm công sức của người ta như thế - không thích thì im miệng và cút đi – đọc làm gì rồi chê – bạn làm như vậy được không mà chê người ta (Hả? Huấn luyện viên bóng đá – bao nhiêu người đá banh được ta?) Nếu lịch sự hơn, chính tác giả sẽ nói với tôi: “cảm ơn nhận xét của bạn, nhưng đó là văn phong của tôi”, nghĩa là: “ý kiến của bạn nó vớ vẩn, tôi không nghe làm gì”, họ không bao giờ đoái hoài đến việc giải thích cho tôi tại sao họ lại viết như thế, việc thuyết phục tôi – người đọc – như thế nào để tôi vui vẻ chấp nhận cách hành văn đó của họ.
Ờ thì, văn phong của họ, hị hị hị, nhiều lúc tôi chơi đểu, tải cái truyện của họ về máy, rồi sửa theo ý tôi và lưu lại – chỉ lưu lại thôi ^^ Đơn giản vì cảm thấy tiếc, một ý tưởng hay như thế sao lại viết thành như thế ^^
Không phải là một lần.
Lại nói ngoài đời, đôi lúc tôi nhìn thấy người kia cư xử kỳ cục, ăn nói kỳ cục. Nhưng nếu tôi góp ý, thì họ - và những người bảo vệ của họ sẽ ném vào tôi một câu: người ta như thế nào là việc của người ta – liên quan gì mình mà nói – lấy quyền gì mà nói.
Không giải thích, không biện minh, họ chỉ bảo “vì đó là tôi”, thế thôi. Chấp nhận hay không là việc của bạn, tôi có một đống người bảo vệ mà, bạn là cái gì mà hòng ảnh hưởng đến tôi. Ờ … thì thế thôi. Hay nhỉ ~ cái tôi vĩ đại nhỉ.
Lúc tôi còn trẻ, còn sức lực, tôi sẽ hăng hái mà đi biện minh cho lý tưởng của mình, cho nhận xét của mình, thậm chí – nếu muốn – tôi sẽ làm hẳn một bài chứng minh những điều tôi nói là đúng nữa. Nhưng bây giờ, tôi già rồi. haha … tôi không dư hơi đi sửa lỗi cho những người không bao giờ chịu thừa nhận lỗi của mình – vả lại, họ liên quan gì tôi mà tôi phải bỏ công sức như thế?
Cho nên, tôi làm theo ý của những người bảo vệ kia, chỉ “im miệng và cút đi”.
Riết rồi thành quen, tôi hoàn toàn đánh mất khả năng chê bai trực tiếp người khác. Tôi chỉ đi khen và nói vớ vẩn thôi. Nói vậy không có nghĩa là những lời khen của tôi là giả dối. Không, tôi không giả dối, có thích thì tôi mới khen. Còn những thứ tôi không thích, tôi quay mặt đi và coi như nó không tồn tại, vậy là được. Bớt nói một chút cho đời nó lành.
Nói vậy, cũng không có nghĩa là tôi ngừng việc “chê bai”, chỉ là… ngừng việc “chê bai trực tiếp” thôi. Tôi vẫn vác vô cái blog này chê tới bến đó chứ ^^ Cũng tiếc, nhưng như thế thì an toàn cho tôi hơn. Giả như có người đọc được những dòng chê bai của tôi, thì tôi … chối ^^ Vâng, tôi hèn nhát mà.
Nhưng ~ sao ta ~ hôm nay, tôi mở hộp mail, và nhận được 1 thông báo từ vcass hôm 2/4/2010 rằng tôi có-tin-nhắn-mới.
Và khi đọc tin đó, tôi thực sự tá hỏa.
Đầu tiên là trợn mắt muốn lọt tròng ~ có người nhận ra đó là tôi? Thật sao? Trong đây tôi luôn xưng là MX chan, chứ có xưng Asia Moon đâu? Và thậm chí khi tôi xưng là Asia Moon thì chưa chắc đó là tôi, (mặc dù – cái nick asia_moon trong tất cả các diễn đàn đều available cho tôi ^^) mạng là ảo, đâu có quyền gì mà đăng ký độc quyền cho cái nick mình?
Nhận ra giọng văn ư?
Ôi ~
Không biết nên vui hay nên buồn đây…
Thật lòng, tôi đã nghĩ, hình như có nhiều người để ý cái cách nói chuyện của tôi lắm, trên fb cũng vậy …! Mình không nhạt – nhưng … “để ý” không hẳn là “thích”! Tôi thực sự tò mò. Người đó chỉ biết tôi khi tôi là Asia Moon – tức con người ảo của tôi, tức 1 phần khá giống với MX chan trong đây, nhưng vẫn không hoàn toàn là MX chan trong đây, nhưng – liệu người đó sẽ đánh giá “Asia Moon” như thế nào? Có khi nào bảo là tôi giả dối – hai mặt – đạo đức giả, hay gì gì đó không?
Tôi thực sự tò mò. Nếu không phải là một người-quen-ảo, mà là một người-quen-thật của tôi vào đây, họ nhìn thấy một NT như thế này, họ sẽ đánh giá tôi như thế nào, khi mà cái mặt họ đối diện hàng ngày quá khác so với cái mặt mà họ thấy trong đây? Có khi nào …? Tôi, tôi rùng mình sợ hãi rồi đây. Đem tính mạng của mình giao cho người khác là 1 điều ngu xuẩn. Và trong cái thời đại này, cho người khác biết hết 100% con người mình, cũng là ngu xuẩn.
(ôi ~ dù là tên thật, hay tên ảo, thì Asia Moon và NT đều là 2 cái tên thuộc dạng có 1 không 2, nên nhìn vào là biết tôi à)
Bình thường, tôi đã thay đổi domain và bỏ chạy nữa rồi.
Vì nếu có người biết đó là tôi, tôi sẽ lại giả dối mất thôi, tôi sẽ lại phải kềm chế mình, dĩ hòa vi quý, lại tung ra những cái nhận xét vô thưởng vô phạt, không đả kích ai, không châm chọc ai, không nêu lên chính kiến hay mạnh dạn nói ghét nói thích cái gì, lại hùa theo đám đông, lại im lặng…
Vậy thì chán lắm.
Ôi ~
Sao ta?
16.4.2010
Hay là bảo họ, hoặc là đừng bao giờ xem đó là tôi – và đừng bao giờ khen tôi (vì, vâng, tôi chuộng lời chê hơn ^^ 1/100.000 người trên kia, là tôi đấy) đừng bao giờ tìm cách lấy lòng tôi, đừng bao giờ sợ tôi giận mà dĩ hòa vi quý với tôi, nếu thấy ý kiến tôi sai thì cứ đốp chát lại, nếu thấy ý kiến tôi đúng thì thôi, nếu muốn bổ sung ý kiến thì cứ việc, nhưng, đừng bao giờ nhún nhường trước mặt tôi.
Ở trong đây, là một người mà chỉ tồn tại ở đây thôi.
Đốp chát đi, mắng qua mắng lại mới vui ~ khen hoài, chán chết ^^
Chấp bút.