Trong tiếng Anh có một cụm từ mà mãi tới gần đây mình mới thực sự hiểu ý nghĩa của nó, "take something for granted".
1. Năm 2020, trước dịch, mình sống ở bệnh viện nửa năm trời, đêm thì lót chiếu nằm ngủ ở hành lang nơi người ta đi qua đi lại, gối đầu lên cái ba lô để đồ, nói là đêm chứ mình ngủ ca từ 8 giờ đến 2 giờ sáng, sau đó tỉnh dậy thay ca. Ban ngày thì mình ngồi đồng trong phòng cấp cứu hoặc trên giường bệnh. Lúc đó chớm dịch, cứ tới 7 giờ sáng là bảo vệ đi càn quét để đuổi bớt người nuôi bệnh ra ngoài, mình phải đi trốn để được ở lại, mình lén lút chạy theo dòng những người trốn chui trốn nhủi để ở lại, vì mình không cách nào yên tâm mà đi về được. Tới 10 giờ thì có thể quang minh chính đại xuất hiện. Tới 2 giờ chiều thì sẽ tới đợt đuổi thứ hai trong ngày, kéo dài tới 5 giờ. Cứ như vậy, lặp đi lặp lại mỗi ngày mỗi ngày. Mình chen chúc tắm táp trong toilet bệnh viện, có một thùng nước tắm, dĩ nhiên là nước lạnh. Phải canh giờ và lén lút chạy xuống nhà tắm ở tầng VIP, vì tầng trên rất là dơ. Nhưng tất cả mọi chuyện đó cộng lại không bằng một phần mười mối lo trong lòng mình, gần như ngày nào mình cũng khóc lén vì quá lo lắng. Bên ngoài thì mình cố gồng lên chống đỡ, nhưng mình biết bản thân mình như cái bong bóng, chỉ cần căng một chút là sẽ bể tanh bành. Và trên thực tế là mình đã nổ tanh bành tầm 2 lần, hoàn toàn sụp đổ.
2. Năm 2021, dịch. 4 tháng cách ly phong tỏa hẳn là không phai mờ trong bất kỳ tâm trí người Sài Gòn nào (ít nhất là tâm trí mình). Không mua được đồ ăn. Tới gói mì cũng quý. Lúc đó, trong chung cư có bà chị kia tặng mỗi nhà một chục trứng, mình trước đó không ưa bà chị này, nhưng sau đợt đó, mình phát hiện mọi thứ đánh giá, mọi nguyên tắc nhân phẩm hay gì gì đó đều là phù phiếm, trên đời này chỉ có 2 loại người: những người tốt với mình và phần còn lại. Mình nghe tiếng xe cứu thương hú suốt, mình sẽ không bao giờ quên những bảng tin đau đớn đến tột cùng của giai đoạn đó. Mãi mãi về sau, mình cũng sẽ không bao giờ quên 2 thứ: 1 chục trứng của bà chị chung cư, cái tin nội dung là người thân đưa đi cấp cứu rồi mất liên lạc, đến khi nhận lại chỉ còn cái hũ.
3. Năm 2022, bạn mình bị bệnh, suốt 9 tháng trời nó vật vã nổi hạch nội tạng, sốt co giựt mấy lần tưởng đâu đi luôn. Bác sĩ bên PNT xét nghiệm không ra, chuyển qua UB, bác sĩ bên UB ghi vào chẩn đoán ra: nghĩ là K, chờ thêm kết quả. Nó chờ 2 tuần, mình cũng chờ 2 tuần. Nó vốn là một đứa di chuyển suốt, nó đi công tác nước ngoài như đi chợ, nó mê Thái Lan và mỗi tháng đi Thái ít nhất một lần. Giờ suốt 2 năm trời nó nằm vật vã, 9 tháng ròng rã nó thậm chí còn lết nổi đi mall với mình, và tới 2 tuần cuối, thiếu điều nó trăn trối di chúc.
Nhưng, cuối cùng bác sĩ kết luận chỉ là hạch viêm, mổ là xong. Giống như tử thần gõ cửa nhầm nhà. Đến khi suýt mất đi sức khỏe, nó mới nhận ra là nó đã tự coi thường bản thân như thế nào.
.
"Take something for granted". "Take your family for granted". "Take your health for granted". "Take what you have for granted". Mình không dịch là "coi thường", vì chữ này nặng. Mình chỉ dịch là, "không nhìn thấy". Chúng ta ít khi nhìn thấy, nhìn ngắm, và nhìn kỹ những thứ mình đang có, và do đó, ít khi chúng ta biết ơn và trân quý những thứ mình đang có. Dù đó là một bữa ăn, một cái giường, một mái nhà, một gia đình, một chục trứng gà, dù đó là sức khỏe của chúng ta - cả thể chất lẫn tinh thần. Mãi đến khi hoàn cảnh đẩy chúng ta vào thế mất đi - sắp mất đi - hoặc suýt mất đi, thì chúng ta mới phát hiện ra mình đang có thứ gì. Có thể mẹ của bạn hay càu nhàu, và cách sống của bà nhiều khi làm bạn khó chịu. Có thể bố của bạn nói nhiều. Có thể con của bạn nó phiền phức ghê gớm. Có thể nhà của bạn nhỏ xíu và chật chội và cũ kỹ. Có thể công việc của bạn chán chường, sếp của bạn thì khó tính khó ưa, có thể đất nước của bạn ô nhiễm theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhưng mà, chúng là "của bạn", chúng đang hiện hữu.
Cách đây tầm một năm, dịch bùng lên khắp thế giới. Cách đây mấy tháng, chiến tranh nổ ra ở một đất nước nọ. Cách đây mấy ngày, có một vụ cháy. Và từng giờ từng phút ở đất nước này, có ai đó vừa phạm phải một sai lầm khủng khiếp làm thay đổi cả cuộc đời họ, như đạp nhầm chân ga thay vì chân thắng. Mỗi lần đọc được một mẩu tin nào như thế, tất cả những điều mình làm là đặt mình vào vị trí của họ và xem thử họ đã mất đi cái gì, để chuẩn bị cho chính mình, rút kinh nghiệm cho chính mình.
Nhưng mình nhận ra, cái gọi là "kinh nghiệm" chỉ là một thứ quá nhỏ bé và hời hợt cho những chuyện như vậy.
Thành ra, cái mình rút ra, là biết ơn những điều mình đang có.
.
Mình tự viết trong cái thiệp sinh nhật năm nay của mình là: "Always remember to be grateful for what you have".