1. Càng ngày càng nghiện những giấc mơ trưa. Cứ tỉnh dậy trong một giấc mơ lại có cảm giác mình trở về từ một vũ trụ khác vậy. Lúc nãy trong cơn lơ mơ tự thuyết phục bản thân rằng hôm nay là thứ bảy, có thể ngủ trễ hơn một chút, những tưởng đã qua tận buổi chiều, nhưng khi mở mắt ra vẫn là 1 giờ 30. Khi mình ngủ, thời gian trôi chậm hơn? Lúc nãy gần nhữ là đã có một vivid dream. Nhưng nó vivid tới mức mình còn tự bảo bản thân, thôi đi, cái trải nghiệm đó chính mình còn chưa có, làm sao đem vào mơ...
2. Lúc nãy lại đọc một bài về bảo vệ môi trường, nhưng lần này, hình ảnh cái ly nhựa 10 năm 20 năm gì đấy vẫn còn nguyên si như ban đầu làm mình rùng mình. Nếu một người ăn ở ác quá, thì chắc là kiếp sau họ sẽ bị biến thành cái ly nhựa, muôn đời không siêu sinh nổi.
3. Hôm nay ba mẹ lại cãi nhau, nghe nói nghiêm trọng tới nỗi mẹ ném cái chai rượu vô đầu ba.
Nếu có 2 thứ mình ghét trên đời, thì đó là hôn nhân và bia rượu. Nếu có một thứ làm mình hận thù, thì đó là những con người uống bia rượu, say xỉn, mất kiểm soát. Đối với mình, họ thật sự hèn hạ. Sự mất kiểm soát do bia rượu thật sự là hèn hạ. Họ say, gây sự, rồi quên, rồi vin vào cớ say, nhưng những người tỉnh thì lãnh đủ.
Mình thậm chí đã chán tới mức không thể nói rằng bản thân chán ngán quá rồi nữa.
Gần đây trên mạng có một bài như thế này: một đứa trẻ 14 tuổi thấy cha mình cứ đánh mẹ hoài, nó thu thập bằng chứng rồi tố cáo lên phường, cha nó bị phường mời lên, sau khi làm công tác tư tưởng thì được thả về. Lẽ dĩ nhiên là cha nó chửi nó, đánh nó. Nhưng điều không-hề-dĩ-nhiên đó là bên nhà nội nó chửi nó, bên nhà ngoại nó cũng chửi nó, và cuối cùng, mẹ nó cũng chửi nó rằng, mày đi tố cáo làm gì để giờ ai cũng chửi tao. Nó dạt nhà, qua nhà bạn ở đã 4 ngày, cứ nghĩ hoài không biết mình sai chỗ nào. Mình đã để lại comment rằng, cháu sai, lẽ ra cháu nên bỏ mặc những người trưởng thành đầy đủ năng lực hành vi dân sự đó tự chịu trách nhiệm với hành động của mình, còn cháu thì nên ăn ngủ học hành và đi đến một nơi thật xa để sống cuộc đời riêng của mình, cái cháu cần làm không phải là can thiệp mà là chạy ra khỏi nơi chướng tai gai mắt đó.
Mình đã trải qua đủ nhiều để kết luận điều đó. Ba mẹ mình là 2 bậc phụ huynh độc hại. Dù họ có yêu thương mình, họ có chăm lo cho mình, nhưng, họ cũng để lại trong tâm hồn mình những vết sẹo kinh khủng không bao giờ có thể lành lặn lại. Hôn nhân của họ làm cho mình cảm thấy không muốn kết hôn, cách mẹ hành xử làm cho mình cảm thấy sợ một ngày nào đó nếu mình phải trở thành vợ - liệu mình có kinh khủng như vậy không. Cách ba mình hành xử làm cho mình cảm thấy ngán ngẩm tột độ. Đối với mình ba là một người đàn ông tốt hiếm có, nhưng rốt cuộc, người đàn ông tốt đó lại đâm một vết chí mạng sau lưng mẹ và mình bằng cách có con riêng. Đó là món nợ ba không bao giờ trả nổi.
Ngày trước có lần chú Tư đưa 1 ông thầy bói vô nhà, mình nghe lóm ổng nói với chú Tư rằng, đàn ông phải ngoại tình thì mới cảm thấy có lỗi mà chăm chút cho vợ con. Mình đã cảm thấy kinh tởm tột cùng. Nhưng hóa ra điều đó đúng. Ba mình phải làm một chuyện tội lỗi tày trời thì mới sống nổi với một người vợ kinh khủng như mẹ mình.
Hôn nhân của ba mẹ mình dạy mình một điều, rằng câu nồi nào úp vung nấy là chính xác. Nếu bạn thắc mắc sao người đàn ông ấy tệ bạc đến như vậy mà vợ ông ta vẫn không bỏ ông ta - xin thưa rằng vì người vợ cũng tệ không kém. Mẹ mình gom tiền nhà cho nhà ngoại. Nhà ngoại mình là một ổ cực phẩm thúi tha mà mình cố cắt đứt hoàn toàn trong cuộc đời mình, mối quan hệ sẽ dừng lại ở mức chúng ta sẽ gặp nhau mỗi năm một ngày, sẽ tán chuyện trên trời dưới đất, nhưng nếu một ai đó trong chúng ta gặp chuyện, thì dĩ nhiên là thân ai nấy lo. Sáng này mẹ nói chuyện dưới quê lại mời đám cưới, mình chỉ cười, mình không biết những người đó là ai. Mình chỉ biết rằng mỗi năm mẹ luôn tốn tiền gửi mừng đám cưới vài lần cho dưới-quê, có người còn cưới hẳn 2 lần. Và đó là những đồng tiền một đi không trở lại. Nhưng mẹ rất sĩ diện, những anh chị họ của mình có con lúc nào mẹ cũng mừng tiền rất nhiều, nhưng tới lúc em gái mình có con, mẹ lại ngại mời họ lại. Đám cưới họ mẹ luôn cho cả đống tiền, nhưng tới đám cưới em gái mình - đứa con duy nhất của mẹ cưới, họ mừng tiền lại chẳng đủ bù suất ăn của họ. Những mối quan hệ như vậy, chẳng hiểu mẹ giữ để làm cái gì.
Và mẹ luôn đòi hỏi bên nội phải lo cho gia đình của mẹ. Ba mình chẳng bao giờ cho ông bà nội được đồng nào còn mẹ thì mỗi tháng đều như vắt chanh đều gửi tiền về ngoại - nuôi bà ngoại, hồi đó còn nuôi luôn cả đàn cháu - những đứa đến một lời cảm ơn cũng chưa từng nói.
Đó là vấn đề tài chính thôi, còn một loạt vấn đề khác nữa. Ngày xưa ba mẹ đến với nhau ông bà nội không đồng ý - và đó là vết thương mãn tính trong lòng mẹ, để đến bây giờ mẹ vẫn ghét cay ghét đắng bên nội. Dù bên nội cho gia đình mình nhiều, còn bên ngoại thì chẳng cho cái gì. Bên nội biết tin em mình sinh con, gửi tiền về rất nhiều, cô hai còn đều đặn gửi sữa về cho nó uống. Bên ngoại thì một lời hỏi thăm còn hiếm hoi. Nhưng mẹ cứ đòi mình phải thương bên ngoại thật nhiều vì bên nội rất là ác. Nhà mình đang ở là nhà nội, nhưng vì bà nội không sang tên cho ba, nên mẹ cứ chì chiết giày xéo rằng bà nội rất ác, trong khi cái nhà của mẹ ở bên ngoại, dì út mình sau một thời gian ở nhờ thì nằng nặc đòi bán, sau đó lấy tiền xây biệt thự.
Ngày xưa mình đã từng có ý định nói cho mẹ hiểu, nhưng mình nhận ra điều đó là ngu ngốc. Một cuộc cãi vã kinh khủng hồi tháng 8 đã triệt để cắt đứt mọi ý định can thiệp của mình. Mình nhận ra, hành động đúng đắn nhất mà mình nên hành xử với mẹ, đó là im lặng, mẹ muốn làm gì thì làm, tiền của mẹ muốn xài đi đâu thì xài, mẹ muốn nói gì thì nói, mình sẽ không cãi, không tranh luận, không can thiệp nữa. Mẹ mình và sự vô lý và nước mắt và sự vô lý tột độ chính là siêu nhân vô địch không ai bì nổi.
Mẹ mình luôn dạy mình phải khiêm tốn, rằng mình không-là-gì-cả. Khoan bàn tới chuyện điều này đã ảnh hưởng tiêu cực tới cuộc đời mình như thế nào, chỉ nói tới việc, càng ngày mình càng nhận ra rằng người dạy mình khiêm tốn đó tự cao tự đại không ai bằng. Em mình và mình hay nói với nhau, rằng, tại sao mẹ lại khoe khoang rằng mẹ sống đúng đắn và ai cũng yêu thương mẹ dù cho trước đó họ ghét mẹ, trong khi thực tế thấy rõ rằng chẳng ai yêu thương mẹ cho nổi, rằng sự vị nể kia hoặc là đến từ tiền của mẹ, hoặc là đến từ việc người ta thương ba và hai đứa mình nên mới nhịn mẹ cho yên nhà yên cửa?
Mẹ còn lố bịch nữa. Ngày xưa mẹ không có bạn, mẹ chỉ trích việc mình đi chơi với bạn rằng - "mẹ không thấy bạn bè có gì ích lợi cả". Bây giờ mẹ có bạn, và mẹ chỉ trích mình rằng - "suốt ngày ru rú ở nhà không bạn bè không ra đường nên tụt hậu". Mẹ lúc nào cũng nghĩ mẹ là tấm gương rất sáng, rất đúng. Em mình bảo, nó sẽ không bao giờ sống như mẹ.
Nhưng nó có sống như mẹ hay không, thì mình không dám chắc được. Chí ít là hiện tại, mình thấy nó không khác mẹ mấy. Có khác thì chỉ là do mẹ lấy chồng theo chồng, còn nó lấy chồng xong thì mang cả nhà chồng đến làm phiền mình.
Bởi vậy, tội lỗi của ba, mối quan hệ ngoài giá thú của ba, chính là cục tạ để giữ cho cán cân ngang bằng. Thực ra thì ba cũng đã thay đổi rồi. Ngày xưa mình thương ba, nên cố mà thay đổi mẹ. Nhưng giờ thì, mối quan hệ của mình và ba cũng chỉ ngang ngửa với mẹ thôi. Vì mình nhận ra rằng, ba đã trở nên ích kỷ và tính toán hơn nhiều từ khi ba có con riêng. Ba diếm tiền riêng. Và ba cư xử như những người trong gia đình đều là đồ ngu không biết ba đem tiền đi đâu xài. Ba thậm thụt, ba giấu diếm đủ mọi thứ, điều đó làm cho mình cảm thấy người mình gọi là ba hóa ra cũng chỉ là một người đàn ông không dám đường đường chính chính mà sống thôi.
Nên mình mặc kệ.
Cũng có cái lợi, rằng chính vì ba mẹ mình tự biết rằng hôn nhân của họ đã tạo ra trong mình ác cảm không thể giải trừ về hôn nhân, nên cũng như việc họ - sau hơn hai mươi năm - đã chấp nhận việc mình không thể ăn hành lá, cũng rất nhanh chóng mà chấp nhận việc mình không kết hôn. Nói đúng hơn là họ sợ khi mình hỏi ngược lại họ về hôn nhân của chính họ, nên họ không có tư cách ép buộc mình phải làm điều đó.
Sự tan rã cũng DBSK đã cho mình một bài học, rằng miễn là thời gian đủ dài, thì chẳng có cái gì là quá đau cả. Thí dụ như khi đang đẹp đẽ, đùng một cái disband, thì sốc thật, nhưng nếu tin đồn disband đã lan ra hơn cả năm, thì chuyện disband trở thành một cú rơi có đệm, không có đau gì mấy.
Bất cứ điều gì cũng vậy, chỉ cần có đủ thời gian.
Tôi mất gần 30 năm để học được cách sống ích kỷ, bo bo lo cho cuộc đời mình. Em tôi thì đã có sẵn phẩm chất đó trong máu. Tôi nghĩ, điều may mắn duy nhất khi có em là tôi chỉ có 1 đứa em, mức độ lo lắng của tôi cũng giảm xuống. Tôi tìm cách chạy khỏi ba mẹ vì ngán ngẩm cảnh phải dọn khỏi phòng khi ông bà nội về, ngán cảnh ba mẹ tôi chiều chiều lại say xỉn, và lại cãi nhau. Tôi không kết hôn vì ghét cảnh chồng con. Em tôi, bằng cách kết hôn, tống cho tôi tất cả những thứ đó.
Tôi cũng biết một điều. Rằng nếu tôi tập trung hết tinh lực lo cho cuộc đời của chính mình, tôi sẽ không cần phải phân tán tư tưởng mà bận tâm đến cuộc đời người khác - thứ mà tôi không kiểm soát được. Xa dần dần thì tình cảm phai nhạt dần dần. Ví dụ như tôi và bà ngoại, đã gần một năm trời tôi không gặp bà. Từ lúc bà ngoại bị gẫy chân vào viện, đến khi bà ngoại về nhà, và lẫn dần, quên mất tôi là ai, chuyện tôi có về thăm bà hay không chỉ nằm ở tôi, và một năm tròn vì nhiều lý do, tôi không về. Thế là tình cảm cứ giãn ra dần. Tôi không còn lo lắng hay đau đáu như trước nữa.
Ngày trước tôi hay lo lắng chuyện mẹ tôi xài tiền vô tội vạ. Nhưng sau khi mẹ tôi lấy tiền tôi đòi cho em tôi, tôi hoàn toàn từ bỏ. Tôi mua bảo hiểm cho ba mẹ, đến một tuổi nhất định họ sẽ lãnh về được một số tiền, chắc đủ để họ dưỡng già, vậy là đủ. Còn việc xài tiền không biết ngày mai thì thôi tôi kệ.
Tôi nghĩ tới chuyện ra riêng, có một cái nhà riêng của tôi. Tôi muốn làm một polyglot. Tôi muốn làm một pianist. Và cứ thế tôi chạy theo mục tiêu của mình, quên sạch phần còn lại của thế giới.
Sẽ có một ngày, tôi trở về nhà sau một ngày làm việc, ngôi nhà của tôi, được decor từng chút một theo kiểu tôi thích mà không có ai được can dự vào. Cái sink sẽ sạch bóng, chén dĩa xếp ngay ngắn đúng vào chỗ tôi đã đặt chúng lần trước. Robot hút bụi đã làm xong việc của nó vì tôi đã schedule cho nó hút bụi trước khi tôi về nhà. Tôi sẽ nấu hoặc đặt món tôi thích ăn. Sau đó thì đi tắm, đốt một ít nến thơm và ngâm mình trong bồn tắm. Rồi tôi sẽ vừa ăn vừa coi bộ phim mình thích. Quan trọng nhất là, khi cánh cửa đó đóng lại, tất cả những lo lắng phiền muộn và chán ngán vì những con người ngu xuẩn xung quanh tôi đều bị ngăn lại ở ngoài kia. Nếu ba mẹ tôi có cãi nhau, thì đấy là chuyện của họ. Nếu em tôi có cãi nhau với chồng nó, thì đấy cũng là chuyện của nó. Sẽ không ai được dịch chuyển hay bình phẩm gì về những món đồ trong nhà của tôi và tôi sẽ mãi mãi không cần phải đi ra khỏi phòng ngủ của mình để nhường cho ai hết.
Họ chẳng bao giờ biết tôi khó chịu như thế nào khi mà phải để người lạ động tay vào đồ của mình. Họ coi đó là hiển nhiên mà tôi phải chịu.
Không.