Tôi nghĩ mình đã nhầm lẫn nặng nề rồi. Cái thực sự dư dả và tạo nên bi kịch lớn nhất của đời sống không phải là vật chất hay tinh thần mà là thời gian. Dạo này tôi cứ liên tục nghĩ về cái cách thời gian gánh đưa chúng ta trên dòng chảy của nó. Tôi nghĩ về tôi ở quá khứ, tôi nghĩ về tôi ở một quá khứ gần hơn, và tôi cũng nghĩ về tôi ở ngay thời điểm viết những dòng này nữa.
Việc nhận ra bản thân dư thừa thời gian, đối với tôi giống như tìm được cái chìa khóa tưởng đã lạc mất từ lâu vậy. Hóa ra câu trả lời nằm ở đó, vẫn luôn nằm ở đó và chờ tôi phát hiện ra trong một buổi tối mất hơn một tiếng đồng hồ chỉ để lượn youtube chọn video xem trong khi ăn. Tôi phát hiện ra mình đang mặc định quá nhiều thứ - đặc biệt là những thứ tôi cho là "niềm vui". Tôi cứ nghĩ phải vừa ăn vừa xem tivi thì mới thực sự là "hưởng thụ", nhưng, tôi không cười nổi trước những vở hài kịch cũ, hay đã thuộc làu chi tiết trong một bộ phim sitcom cũ, lại không cho là mình sẽ đủ tập trung để vừa ăn vừa xem cái gì đó mới. Những lựa chọn cứ tra tấn tôi một cách âm thầm, giống như mỗi lần lướt now tìm đồ ăn tối. Quá nhiều thứ, nhưng chẳng có gì muốn ăn. Và tôi nhận ra, lúc nào cũng có một lựa chọn khác, dễ dàng hơn, thanh thản hơn, nhanh hơn, đó là: không coi gì cả, không ăn gì cả.
Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nhấn nút tắt tivi hay điện thoại, cũng như bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể kết thúc sự sống của mình. Hơi kỳ lạ khi vế sau đã đến trong đầu tôi trước vế thứ nhất một khoảng thời gian lâu đến mức không tin nổi. Tôi có thể hình dung ra cảnh mình chấm dứt sự sống, nhưng chưa từng hình dung ra cảnh mình bấm tắt tivi và điện thoại, và không ăn uống gì. Bởi vì - lúc đó tôi sẽ làm gì nhỉ? Không-làm-gì-cả thực ra là như thế nào. Hiếm khi tôi không làm gì cả, vì cái đầu của tôi vận động nhanh khủng khiếp, đọc cũng lướt, xem video cũng lướt, thậm chí khi suy nghĩ tôi cũng tìm cách lướt nhanh qua.
Cách đây không lâu, tôi nhận ra tấn bi kịch của đời mình, những lúc mình uất ức đến độ phát điên, toàn bộ là do tôi tự ép bản thân, dồn nén những suy nghĩ cảm xúc mà tôi cho là ấm ức, đến một mức độ nhất định rồi tự mình hành mình - theo đúng theo nghĩa đen có thể nhìn thấy được và nghĩa bóng không nhìn thấy được. Hôm nay thì tôi phát hiện ra, chuyện đó chẳng qua là lớp bề mặt thôi. Cái cốt lõi (hoặc thời điểm này tôi gọi là cốt lõi, đến sau này có thể tôi sẽ tìm thấy một "cốt lõi" khác còn tinh chất hơn, thuần túy hơn) là do tôi bị FOMO, tự tôi đã mở rộng nghĩa của FOMO ra - không phải chỉ miss out thông tin, miss out hoạt động, mà FOMO của tôi, là cái cảm giác sợ bị "tốn thời gian". Coi một cái video sợ tốn mất 3 phút, đọc một bản tin sợ tốn hết 2 phút, không tìm ra video hay để để vừa ăn vừa coi thì sợ tốn hết một bữa ăn ngon vì "niềm vui" không trọn vẹn, đứng chờ thang máy mà không rút điện thoại ra thì sợ tốn hết 10s chỉ để chờ đợi mà không-làm-gì-cả.
Nhưng, vấn đề là. Chính cái cảm giác sợ "tốn thời gian" đó mới là thứ ngốn thời gian nhiều nhất. Tôi nhớ mang máng một câu chuyện như thế này: một người lên thiên đường, ông ấy được dắt vào tham quan từng ngôi nhà để quyết định chọn một ngôi nhà để sống - với điều kiện là ông ấy sẽ phải quyết định ngay lúc ấy, nếu đã ra khỏi nhà thì coi như ông ấy không chọn ngôi nhà đó. Ngôi nhà đầu tiên tuyệt đẹp, mọi thứ làm bằng vàng, rộng rãi với khu vườn xanh um. Ông ấy nghĩ thầm, mới chỉ ngôi nhà đầu tiên, ta còn nhiều lựa chọn, biết đâu lựa chọn tốt hơn nằm ở phía sau. Thế là ông ấy đến ngôi nhà thứ hai, mọi thứ làm bằng pha lê tinh khiết, lung linh óng ánh, trong vườn còn có một hồ bơi rất rộng. Thật tuyệt - ông ấy nghĩ - nếu ngôi nhà thứ 2 đã tuyệt hơn ngôi nhà thứ nhất thì ngôi nhà thứ 3 còn tuyệt đến mức nào nữa. Và ông ấy đi tiếp đến ngôi nhà thứ 3, một lâu đài cẩm thạch trắng tuyệt vời, với một cái hồ rộng vô cực và những buổi hoàng hôn rực rỡ. Những tưởng ngôi nhà thứ 3 này là đích đến rồi, nhưng ông ấy vẫn nghĩ - biết đâu ngôi nhà thứ 4 còn tuyệt hơn nữa. Và, cái gì đến cũng phải đến, ông ấy quyết định đi tới ngôi nhà thứ 4, lúc này thiên thần dẫn đường cho ông ấy phát ra một giọng cười man rợ, và hiện nguyên hình là ác quỷ, thông báo với ông ấy rằng ông ta thực ra đang ở địa ngục, ngôi nhà thứ tư chính là chảo lửa, ngôi nhà thứ năm là đầm rắn, ngôi nhà thứ sáu sẽ là căn nhà tồi tàn thời ông ta nghèo khổ được đính kèm thêm mụ vợ cằn nhằn suốt ngày suốt đêm...
Sự không bao giờ thỏa mãn với những gì mình có là con đường nhanh nhất dẫn đến chảo lửa đời người. Tôi biết bạn muốn nói gì - nếu luôn thỏa mãn với những thứ mình có thì làm gì có tiến bộ, xã hội này mãi dậm chân một chỗ hay sao. Nhưng mà, tôi muốn hỏi lại, tiến bộ là tiến đến đâu? Hãy nhìn những phát minh gần đây nhất với mục tiêu làm cho đời sống con người dễ dàng hơn, và nghĩ xem có thứ gì thực-sự đã đạt được mục đích đó không, hay chúng đang khiến cuộc sống của con người trở nên khó khăn hơn?