2. Blogger bảo bên Europe Union đòi cookie gì đó cho blog. Mình thấy hài quá và cũng không hiểu gì mất, nên private blog luôn.
3. Mọi người trên facebook đang tung hô một số người trẻ đã bỏ công lặn lội đi giải cứu một chú chó bị tên ác nhân nào đó dùng băng keo quấn chặt mõm lại. Chiến dịch giải cứu lan truyền rất nhanh, và thực sự cuối cùng chú ta cũng được cứu rồi, khi tháo được băng keo ra, phần mõm của chú chỉ còn trơ xương trắng hếu. Không còn nghi ngờ gì nữa, rủi mà chú ta không được phát hiện để đưa lên thì chú ta sẽ không được giải cứu và sẽ chết sớm, do bị hoại tử, hay do đói...
Giữa một đám người đùng đùng đổi avatar facebook vì một chuyện ếu có liên quan đến cuộc sống của mình, hành động của đám trẻ đúng là một điểm sáng hiển nhiên, giản đơn, và đẹp thuần khiết nhất.
4. (viết hôm 16.7 - note lại vì dạo này có thói viết draft rồi publish sau nên thời gian lộn xộn cả)
Thế là tôi chia tay facebook được hơn một tuần rồi. Lúc nhấn deactive, tôi không nghĩ gì nhiều. Nhưng sau khoảng 2 ngày, thì tôi bắt đầu mường tượng ra các lý do mình nhấn deactive. Tôi không muốn người ta tọc mạch từng lời tôi nói (cụ thể là mấy người trong gia đình tôi, đhs nội ngoại kéo nhau lập facebook, từ người trẻ đến người già). Bữa bà nội gọi về, cô già hỏi tôi chứ con Múp BỊ BÊ ĐÊ hả - vì cô thấy nó đổi avatar thành hình cầu vồng lục sắc.
Tôi cố mà phá ra cười rồi bảo nó đang băn khoăn dữ lắm - nhưng không phải về chuyện nó có BỊ BÊ ĐÊ hay không, là mà chọn thằng nào khi nó lỡ phải lòng 2-3 thằng và có 4-5 thằng đang theo nó đó. THẰNG. Không phải CON. Nên nghỉ khỏe đầu óc khỏi lo nhé.
Rồi tôi tự ngẫm, thí mọe, bữa nào điên lên tôi share mấy cái post mà tôi ấn tượng, chắc bà cô già sẽ gọi hỏi mẹ tôi xem là tôi BỊ KHÙNG hả, tôi BỊ BIẾN THÁI hả, tôi BỊ MẤT DẠY hả... Nên thôi, cẩn tắc vô áy náy, tôi deactive facebook và chuyển sang xài hẳn MM để cập nhật tình hình thế giới.
Nhân tiện nói tới "tình hình thế giới" thì nguyên nhân thứ hai mà tôi mường tượng ra để lý giải cho chuyện deactive facebook của mình là tôi không muốn bị ảo giác là mình đang quen biết rất nhiều người nữa. Tôi muốn quay lại thời nguyên thủy... cái thời mà muốn biết về nhau thì phải hẹn hò gặp mặt cứ không phải lấy ngón trỏ lăn lăn cái nút giữa của chuột ấy.
Nhưng đến giờ thì có vẻ là chẳng ai buồn nhận ra tôi đã deactive facebook. Hoặc họ nhận ra, chí ít - tôi hy vọng, rằng H và V sẽ nhận ra, vì chat thường xuyên vậy mà. Nhưng họ chẳng hỏi, ồ họ có số điện thoại của tôi chứ, nhưng họ chẳng hỏi. Chắc vì họ cảm thấy đây là chuyện bình thường, hoặc chẳng qua tôi đang dỗi đời, chừng nào hết dỗi thì tôi sẽ trở lại, hoặc họ sợ chuốc phiền phức khi đâm đầu vô một đứa nhạy cảm rởm đời như tôi... Hoặc lý do đơn giản nhất - nhưng đối với tôi cũng là đau lòng nhất, họ có nhiều mối bận tâm khác, và tôi chỉ đóng vai một-trong-số.
3. Mọi người trên facebook đang tung hô một số người trẻ đã bỏ công lặn lội đi giải cứu một chú chó bị tên ác nhân nào đó dùng băng keo quấn chặt mõm lại. Chiến dịch giải cứu lan truyền rất nhanh, và thực sự cuối cùng chú ta cũng được cứu rồi, khi tháo được băng keo ra, phần mõm của chú chỉ còn trơ xương trắng hếu. Không còn nghi ngờ gì nữa, rủi mà chú ta không được phát hiện để đưa lên thì chú ta sẽ không được giải cứu và sẽ chết sớm, do bị hoại tử, hay do đói...
Giữa một đám người đùng đùng đổi avatar facebook vì một chuyện ếu có liên quan đến cuộc sống của mình, hành động của đám trẻ đúng là một điểm sáng hiển nhiên, giản đơn, và đẹp thuần khiết nhất.
4. (viết hôm 16.7 - note lại vì dạo này có thói viết draft rồi publish sau nên thời gian lộn xộn cả)
Thế là tôi chia tay facebook được hơn một tuần rồi. Lúc nhấn deactive, tôi không nghĩ gì nhiều. Nhưng sau khoảng 2 ngày, thì tôi bắt đầu mường tượng ra các lý do mình nhấn deactive. Tôi không muốn người ta tọc mạch từng lời tôi nói (cụ thể là mấy người trong gia đình tôi, đhs nội ngoại kéo nhau lập facebook, từ người trẻ đến người già). Bữa bà nội gọi về, cô già hỏi tôi chứ con Múp BỊ BÊ ĐÊ hả - vì cô thấy nó đổi avatar thành hình cầu vồng lục sắc.
Tôi cố mà phá ra cười rồi bảo nó đang băn khoăn dữ lắm - nhưng không phải về chuyện nó có BỊ BÊ ĐÊ hay không, là mà chọn thằng nào khi nó lỡ phải lòng 2-3 thằng và có 4-5 thằng đang theo nó đó. THẰNG. Không phải CON. Nên nghỉ khỏe đầu óc khỏi lo nhé.
Rồi tôi tự ngẫm, thí mọe, bữa nào điên lên tôi share mấy cái post mà tôi ấn tượng, chắc bà cô già sẽ gọi hỏi mẹ tôi xem là tôi BỊ KHÙNG hả, tôi BỊ BIẾN THÁI hả, tôi BỊ MẤT DẠY hả... Nên thôi, cẩn tắc vô áy náy, tôi deactive facebook và chuyển sang xài hẳn MM để cập nhật tình hình thế giới.
Nhân tiện nói tới "tình hình thế giới" thì nguyên nhân thứ hai mà tôi mường tượng ra để lý giải cho chuyện deactive facebook của mình là tôi không muốn bị ảo giác là mình đang quen biết rất nhiều người nữa. Tôi muốn quay lại thời nguyên thủy... cái thời mà muốn biết về nhau thì phải hẹn hò gặp mặt cứ không phải lấy ngón trỏ lăn lăn cái nút giữa của chuột ấy.
Nhưng đến giờ thì có vẻ là chẳng ai buồn nhận ra tôi đã deactive facebook. Hoặc họ nhận ra, chí ít - tôi hy vọng, rằng H và V sẽ nhận ra, vì chat thường xuyên vậy mà. Nhưng họ chẳng hỏi, ồ họ có số điện thoại của tôi chứ, nhưng họ chẳng hỏi. Chắc vì họ cảm thấy đây là chuyện bình thường, hoặc chẳng qua tôi đang dỗi đời, chừng nào hết dỗi thì tôi sẽ trở lại, hoặc họ sợ chuốc phiền phức khi đâm đầu vô một đứa nhạy cảm rởm đời như tôi... Hoặc lý do đơn giản nhất - nhưng đối với tôi cũng là đau lòng nhất, họ có nhiều mối bận tâm khác, và tôi chỉ đóng vai một-trong-số.
5. Thật ra, sau chừng 2 tuần thì V đã hỏi tôi lý do rồi, nhưng tôi chỉ bảo: dài lắm là mình lười type.
6. Cuộc sống hoàn hảo trong mơ của tôi luôn là những ngày mưa. Tôi luôn thích những cơn mưa không gió, giọt mưa rơi thẳng đứng từ nơi nó được hình thành, chạm đất và vỡ vụn, rồi lại hồi sinh.
7. 5 lý do khiến bạn khó có người yêu:
1/ Không thích trang điểm
2/ Không thích ra đường, chỉ muốn ở nhà
3/ Tính tình như con trai
4/ Fangirl
5/ Hủ nữ
Em tự hào mình dính cả 5 món trong menu gái ế...
Anyway, làm fangirl có cái vui của fangirl, tỉ như hôm nay mới ngồi coi Chung Kết của Cười Xuyên Việt, coi xong thấy phấn khởi tinh thần, tim bay phấp phới, muốn bùng chái, muốn leo lên nóc nhà ngồi và cười ha hả giữa màn đêm. Tất cả bởi vì radar fangirl của em đã hoạt động trở lại, bùng nổ hơn bao giờ hết, vừa hú còi vừa chớp sáng liên tục, tất cả các thể loại giác quan bật tung cảm xúc, cơn địa chấn lòng fangirl với cường độ mấy chục rich-te rung lên lồng lộng. Chỉ vì một lời thoại bông đùa trong một vở hài kịch, em trợn mắt coi lại hai lần, sau đó thì gần như bới tung cả cái series để đào hint.
8. Xin chào,
Đáng lẽ lúc này không nên viết blog, mà nên chăm chỉ làm việc vì đã là ngày 8 của tháng mà doanh thu chẳng đâu vào đâu, hoặc là 10:05 và hoàn toàn đang trong giờ làm việc. Nhưng bật trang này lên, và tự dưng cảm thấy muốn viết cái gì đó cho nhẹ lòng.
Bữa giờ tôi hay trút thời gian rảnh của mình vào vẽ vời. Cũng không phải sở thích đam mê gì, chỉ là tôi thích chứng minh rằng nếu mình muốn làm thì mình sẽ làm được. Vậy thôi. Có lẽ, đam mê duy nhất đời tôi là cố chứng minh rằng ai làm được cái gì thì mình làm được cái đó. Thiệt là thảm hại.
Hôm trước ra Serenata, nghe bọn nó cho một đống lời khuyên miễn phí về việc phải mở lòng ra để có thêm nhiều mối quan hệ mà thấy nản đến bất lực. Ôi, giá mà tôi cứ bị động, lười nhác, còn ai đó theo đuổi tôi thì chủ động làm cho tôi tất cả, chủ động hẹn hò, đưa đón, chủ động đối xử với tôi thiệt tốt, cuối cùng chủ động tỏ tình luôn thì tôi ok ngay chẳng buồn suy nghĩ. Đừng bắt tôi chủ động trong các mối quan hệ, làm ơn :( tôi đã thuộc dạng không muốn ra khỏi nhà rồi mà, với tôi mở lòng nghĩa là ai rủ cũng đi đó, chứ chủ động rủ rê người khác thì vượt quá khả năng rồi.
Tôi vừa deactivate tài khoản facebook mang tên tôi rồi. Tôi sẽ vẫn connect vào facebook bằng tài khoản khác thôi. Mà có lẽ nên tự ép uổng bản thân mình nhiều chút, để có một kết quả khiến mình hạnh phúc hơn là cứ thả nổi trên dòng thời gian, bập bềnh bập bềnh. Bữa tôi đọc trên gag, có một câu thật buồn cười: tôi ước giá mà ngày tôi còn nhỏ bố mẹ bắt tôi đi tập thể thao thì bây giờ tướng tá tôi sẽ đẹp lắm rồi. Tự dưng tôi lẩm bẩm, giá mà hồi xưa bố mẹ ép tôi đi bơi, piano, nhảy nhót, vẽ vời... Thật ra ép người khác làm chuyện gì đó dễ lắm, chỉ cần khen tới tấp vào, kiểu "con bơi hay quá", "con chơi piano hay quá" thì nó sẽ lao đầu theo danh hão mà chôn vùi chính nó luôn.
Nói đến đây, tôi nghĩ, thằng em họ tôi hẳn là một nạn nhân của chuyện ép uổng bằng lời khen này. Hồi xưa nó còn nhỏ, nó ngồi nhái mấy con robot trong truyện tranh, mọi người xúm lại khen nó vẽ đẹp, mãi rồi thành ra nó nghĩ là nó vẽ đẹp thật nên nó đăng ký học vẽ và cố mà thi thiết kế. Nhưng - cái tấm tranh chân dung nó vẽ năm nó 16 tuổi với năm nó 20 tuổi không khác nhau, cũng méo xẹo, cũng tô bóng sai chỗ, đậm nhạt không hợp lý, nhìn thành phẩm thấy cũng ghê ghê... Giờ thì mọi người kết luận, nó chẳng có khiếu khiết gì, ... Đời thằng nhỏ dang dang dở dở. Có lẽ kết luận thì hơi sớm quá.
Thành ra, tôi nghĩ, ba má chê tranh tôi xấu, nói tôi "quá rảnh" chắc cũng chỉ có mục đích tốt, không muốn cuộc đời tôi dang dang dở dở.