10/17/2022

17.10.2022

1. 

14/10/2022. 

Kỷ niệm ngày dịch hết cuốn How Emotions Are Made. 

Cuốn sách dài và khó dịch dã man. Khó thứ nhất là quá nhiều thuật ngữ éo biết nên dùng từ tiếng Việt nào để diễn tả. Khó thứ hai là cách tác giả viết kết cấu câu cú. Khó thứ ba là bản thân nội dung cuốn sách. Cuốn sách viết về một cuộc cách mạng khoa học - nghĩa là phủ nhận cái cũ, xây dựng cái mới, trong khi, bamie nó, cái cũ là gì chúng ta còn chưa biết... 

Đọc mới thấy kiến thức của bản thân tầm thường vãi chè. 

2.

17/10/2022 

Mình quyết định chơi liều do đã tăng hẳn 2kg. Hôm thứ bảy cân thì 48.9kg O.O chủ nhật thì 48.5kg O.O Mình nghĩ nguyên nhân chủ yếu đến từ chuyện ăn thì nhiều tập thể dục thì ít. Ăn hết nguyên cái bánh kem, một mình! Sáng thứ sáu mình ăn hết 1 cái bánh bao chay bự, 1 cái bánh pate choux và kèm theo 1 đống bánh kem. Chưa kể, trưa mình lại ăn tiếp không ít. Chiều thì đặt gà ăn. Chủ nhật sáng ăn 2 cái bánh mì sandwich bơ đậu phộng, trưa ăn cơm sukiya và chiều lại tiếp tục ăn gà & xôi & bánh kem. Mà không chỉ có thứ bảy và chủ nhật, mà 2 tuần rồi đều ăn như vậy.

Sáng nay mình uống cái slim coffee của mẹ. Và tới giờ (11:36) thì mình vẫn chưa ăn gì, không đói. Nhưng bị cái là bồn chồn. Giống như dopamine vỡ bờ vậy đó. Tim đập hơi nhanh, không thèm ăn gì cả, không đói luôn, nhưng kiểu như, có rất nhiều động lực để làm mọi thứ, chứ không phải là uể oải chán chán như thường lệ. Mình toàn ăn do mood kém. Cụ thể là tuần trước, mình quá là thất vọng vì không nhận được reply của bên nhà xuất bản. Mình thừa biết là không nên trông chờ quá nhiều, nhưng mình đã trông chờ, và mình thất vọng. Kèm theo chút lo lắng đến từ bên ngân hàng, bán hàng ế, không có tiền. Cho nên mood mình rất low. Và mình bù đắp bằng đồ ăn. 

Nhưng sáng này mình uống cái slim coffee xong thì mood mình lên hẳn. Mình có đi tra xem chuyện gì xảy ra, thì trong đó có maltodextrin, hẳn là do nó? Hay do L-Cartinine thì mình không biết. Chỉ có cái là tim đập hơi mạnh, hơi nhanh (giờ đỡ rồi), thì hơi sợ. Chứ mood thì lên dữ lắm. À, còn sợ vụ mất ngủ nữa. Hy vọng uống buổi sáng thì buổi tối giã thuốc ok. 

Update: bậy rồi, quá bậy rồi. Nó chứa sibutramine gây mất ngủ, táo bón, chóng mặt, tim đập nhanh... nó còn chứa phenolphtalein ức chế cảm giác thèm ăn. Bị cấm rồi. Thôi dẹp đi. Dẹp đi nha. Lỡ uống 1 gói thì thôi. Mai không uống nữa. 

3. 

Sáng mình đi ngân hàng rút tiền cho mẹ. Hơi bị ớn ợn. Nhưng tới lúc về thì app đã rút tiền được, nên cảm thấy đỡ lo hơn. Khoản bên Italia thì không thu được lãi do nó bị kẹt tiền tới thứ 5. Ôi, cảm xúc của mình với nó là một thứ hỗn tạp pha lẫn giữa schadenfreude và lo lắng hồi hộp... 

4.

Mình muốn có 1 cái smartwatch quá. 


9/14/2022

14.9.2022

Tự dưng comment bên facebook được khen quá làm mình cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì mình lúc post cái comment đó chỉ nghĩ là, cái page này rất đáng yêu, mình post mấy cái comment trước thì page đã gửi tặng mình cuốn sách, nên mình ủng hộ lại bằng cách post comment tăng tương tác, thế thôi. Và mình còn nghĩ là mình post rất dài nên chắc chẳng ai đọc. Ai dè có người đọc, mà lại còn khen nức nở... Số follower tăng lên, còn mình thì chỉ nghĩ: ủa tao drop facebook rồi tụi bây follow làm gì vậy? Theo tình tình chạy chạy tình tình theo à? 

Đến mức mình đã nghĩ, hay là facebook thấy mình drop nên tìm cách níu chân mình bằng cách tăng tương tác? Éc... thuật toán đã thông minh tới mức này sao... 

Dù sao thì mình cũng không có dám lên tiếng. Dù là trả lời hay trả lời mess, vì mình mắc cỡ, mình thấy mình không có xứng với mớ lời khen trên trời đó. Không lẽ mình trả lời là, à để có cái nội hàm này thì mình đã quit facebook đó các bạn à =)) 

Fasting 64h

Quyết định challenge đầu tiên của tuổi mới này là fasting 64h

Tại sao lại 64h mà không phải 48h? Là vì sau khi fasting 64h thì sẽ quay lại IF 18/6, cắt đường cắt tinh bột. Challenge bắt đầu vào 18h chiều nay 11/9/2022. 

Sẽ report từng giờ. Lấy điều này để trigger dopamine mà cố gắng suppress craving.

8:58 (đã được 15 giờ): chẳng có cảm giác gì liên quan tới fasting, chỉ là buồn ngủ vãi chè, do hôm qua ngủ không đủ chăng? Hay do ngồi nghe tiếng Pháp sắp phát khùng rồi vì nghe đ hiểu, khó vãi chè luôn ấy. Nhìn đồ ăn thấy hơi thèm, đặc biệt là cái bánh mì baguette. Thôi, bỏ đi, đằng nào cũng không có bơ để ăn kèm. Sáng nay mình đã đi đặt chai niacinamide rồi, giờ mình đi đặt thêm bơ hạnh nhân không đường nữa. Để qua thứ tư có gì ăn bánh mì với bơ hạnh nhân cho đỡ thèm. 

Hay là thôi nhỉ? Để ở nhà thì mắc công ngày nào cũng thèm ngày nào cũng ăn. 

12:10 (đã được 18 giờ): vẫn chẳng có cảm giác gì liên quan tới fasting, chỉ là hơi thèm ăn. Mới thức dậy từ yoga nidra nửa tiếng. Mình nghĩ, trong trường hợp cần distract thì mình sẽ chơi game, đọc truyện. Nhưng vẫn là nên hoàn thành goal hàng ngày trước đã. 

13:38 (đã được 19 giờ): có 1 chút đói nhẹ, nhưng uống nước vô là hết. Cộng thêm một chút cảm giác muốn poopoo. Trưa nay khi thức dậy thì mình nghĩ, ngày mai sẽ khó khăn hơn đây. 

17:25 (đã được 24 giờ): cũng không đói, bụng có sôi lên vài lần, nhưng mình - ngược lại - thích cảm giác sôi lên ấy. Vấn đề phiền phức duy nhất là dopamine thấp, glucose cũng thấp nên bải hoải không muốn làm gì. Mình nghĩ mình rõ ràng đang exagerate lên thôi, chứ cũng không có tới nỗi lắm. Tối nay mình sẽ đi ngủ sớm để trốn chạy cravings. Ngày mai sẽ khó khăn hơn. Nhưng. Cố lên nào. 

6:49 (đã được 36 giờ): vẫn không có cảm giác đói. Sáng nay muốn poopoo nhưng không poo được. Sáng tập thể dục nhằm 1 bài HIIT mệt thấy bà, hoặc giả mình đang bị fatigue thật nên tập thấy hơi mệt, mấy động tác cuối mình giảm xuống Low impact chứ nhảy hết nổi. Tập xong mình ra phòng khách ngắm bình minh 10 phút sau đó vô NGỦ. Đúng. Là NGỦ. Ngủ 40 phút, chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử luôn, vì mình mệt và buồn ngủ. Chiều tối qua mình chỉ có coi phim coi Youtube. Thôi thì chiều chuộng tinh thần một chút vậy. 

10:09 (đã được 40 giờ): cảm giác đói không phải thứ tồn tại liên tục mà nó chỉ tồn tại trong vòng mấy giây. Thành thử nó không quá quan trọng, thứ thực sự khó là cravings. Lần sau có fasting thì mình sẽ fast vào cuối tuần, vì lúc đó ở nhà ngủ được. Ngủ cho qua cơn thèm.

12:23 (đã được 42 giờ): cảm giác bải hoải thực sự. đã vậy, mọi người xung quanh còn ủng hộ chuyện fasting của mình bằng cách luộc thịt heo cuốn bánh tráng và ăn cháo vịt. Thứ duy nhất giữ cho mình tiếp tục fasting là nhớ tới số cân nặng đã tăng lên. Sáng nay còn 46.3 Nếu ráng nhịn thì ngày mai có thể sẽ trở về mức 45. Cố lên. 

13:14 (đã được 43 giờ): mình nghĩ là mình sẽ break fasting thôi. Mình mệt mỏi quá rồi. Mình vừa uống một ly nước muối. Mình sẽ cố kéo tới tầm 2 giờ chiều nay mình sẽ ăn thôi. Không thể nhịn được nữa. Cảm giác rất mệt rất mệt. Dù mình đã cố giữ nước rồi, nhưng cảm giác giống như bị cảm ấy. Rất mệt rất khó chịu. Tay mình run và đầu mình thì nhức. Có hơi cảm giác muốn ói nữa.

Thôi đ' chờ nữa. Mình đi ăn đây. Nãy cân là 46.10kg.

Và mình đã sụp đổ vào 43 giờ. Mình không thể tiếp tục do cảm thấy quá mệt mỏi. Mình có thể vượt qua cơn đói một cách dễ dàng (mình thích cảm giác đói nữa là đằng khác), mình - nếu cố gắng dữ dội - cũng có thể vượt qua cơn thèm. Nhưng mình không thể vượt qua cảm giác fatigue khủng khiếp. 43 giờ không ăn gì, mình cảm thấy giống như bị cảm, mũi hơi có nước - chưa tới mức sổ mũi, người uể oải khủng khiếp và brainfog trầm trọng. Mình sợ quá nên mình đi ăn. Và sau đó thì mình phải youtube thử vấn đề binge eating, vì mình đã binging thực sự, mình ăn liên tục và không ngưng mỏ được. Điều này thực sự quá đáng. Nên mình quyết định là mình phải gây dựng lại relationship với đồ ăn, healthy một chút, đừng kéo căng tâm lý quá. Trước mắt thì mình sẽ IF 8-16 từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều thôi. Sau đó từ từ rút lại còn từ 11 giờ đến 5 giờ. Vậy đi. 

9/11/2022

11.9.2022 - 3

Cái gì cũng quá mức. Và mình tin điều mình đang cần là bình tĩnh lại. Sáng nay mình lại thấy notification facebook vì cái comment hôm qua. Vì mình thích cái page đó, viết bài tương đối chất lượng hiếm thấy trên facebook, nên mỗi khi mình vào facebook (rất lâu/1 lần), mình hay vào đó, đọc bài và nếu có gì đó muốn nói thì mình sẽ comment. Việc mình từ bỏ mạng xã hội là để tốt cho chính bản thân mình, chứ không phải là để khoe khoang, nên mình nghĩ cái mối quan hệ của mình với social media vẫn đang khá là healthy. Mình thì thấy nội dung comment của mình khá bình thường, và nếu so trên bình diện chung thì nó chán. Nhưng mình không ngờ mấy lần comment gần đây lại được khen vậy. Mình nghĩ, bất kỳ cái gì cũng thiên thời địa lợi nhân hòa, thí dụ như, giờ đăng bài facebook =)) có rất nhiều yếu tố ngoài tầm kiểm soát để khiến lượng like và lượng phản hồi trên facebook tăng đột biến, chứ không nhất định là nội dung và bản thân người viết ra status/comment đó. Thành thử ra, phụ thuộc tâm trạng, hoặc nói chính xác là thay đổi tâm trạng bất kỳ nào để phản ứng với sự phản hồi đó là không đáng. Nó sẽ dẫn tới lượng dopamine tăng quá cao - rồi sau đó, nó sẽ drop xuống rất thấp, và kéo theo mood tệ. 

Mình đang dịch cuốn How Emotions Are Made nên ăn nói như vậy có vẻ không hợp lý lắm =)) nhưng đó là cách nói thông thường rồi. 

Và đối với mình, nói thẳng, những con người trên facebook không khác với một bóng ma. Họ sẽ chập chờn bay xuyên qua người mình bằng những comment, những tin nhắn, những reply, những "follow", nhưng rồi thôi. Đối với họ, mình là một bóng ma, đối với mình, họ cũng chỉ là những bóng ma. Không hơn không kém. Và chúng mình chạm vào nhau ở những lát cắt thời gian, 

Cho nên, điều mình cần làm là bình tĩnh lại. Dopamine trong người mình sáng nay peak liên tục, vì người ta nhắn tin khen mình dữ dội, comment khen mình dữ dội và follow mình dữ dội. Tối qua suýt chút nữa mình đã post một bài lên facebook. Nhưng khi mình trau đi chuốt lại câu chữ và nhận ra mình đang nghĩ "viết vầy có thú vị không ta?" thì mình dẹp hẳn, không post nữa. Viết trên blogspot là viết journal, viết cho chính mình, còn viết trên facebook là viết cho người ta đọc - và rõ ràng, khi viết cho người ta đọc, thì mình sẽ có xu hướng trông chờ và phản hồi của người ta, dopamine lại peak rồi drop, y như đang ăn một cục đường. Nên, thôi. 

.

Tối qua mình lên cân, tận 48.8kg. Thật dã man. Mình không nghĩ là trong 2 ngày chiều chuộng bản thân ăn tất cả những gì mình muốn (nhân dịp sinh nhật), mình đã lên hẳn 3kg!!! Thật ra thì mình thừa biết 3kg này không phải đồ thật, nó là thức ăn + nước trong bụng chưa kịp tiêu hóa, nó là cơ thể tích nước, nó là những poopoo trong bụng chưa kịp đi ra ngoài. Và người ta thì không thể tăng một lượt 3kg được chỉ vì một hai bữa ăn (mình thì 6 bữa, nên có thể tăng thiệt đó). Và mình cũng chẳng neurotic tới mức móc họng cho ói ra, mình thậm chí còn không uống thuốc tiêu hóa. Vì mình muốn có một mối quan hệ healthy hơn với cân nặng của mình. Từ từ thôi, tuần sau mình quay lại IF và cắt đường xuống còn 25g/ngày là được. Và mình nghĩ mình cần phải focus vào mục tiêu cân bằng dinh dưỡng để đạt được những lợi ích khác, như khỏe mạnh, sức bền, cơ bắp, và trí não, nhiều hơn là cái cân nặng. 

.

Viết trong này bình tâm thật. Viết xong còn chẳng muốn đăng =))

11.9.2022 - 2

Nhân dịp sinh nhật 33 tuổi, mặc dù còn 4 ngày nữa mới tới, nhưng giờ đang hứng, nên muốn viết trước một ít, rằng, sau khi đọc lại blog, mình phát hiện ra rằng có rất nhiều chuyện trong đời người khác mà họ đã quên còn mình thì nhớ, không phải do mình nhớ dai hay thù dai, mà do mình viết nhật ký, trong nhật ký mình toàn viết về họ =)))

NY đã biết kết quả xét nghiệm của nó, và tổ tiên vẫn còn độ nó, chỉ là cục hạch mủ bình thường, dù trước đó bị dọa là ung thư. Nó có vẻ vui vẻ và mừng rỡ hơn (dĩ nhiên) nhưng sự vui vẻ này có đủ cho nó thay đổi cách sống hay không thì hên xui lắm. Bữa hẹn nhau đi thăm NY thì mình có gặp Soul, nhưng mà theo mình thấy thì Soul vẫn không khác mấy so với lần cuối mình viết về nó, có chăng là đời nó đã settled xong, nó vẫn đang theo đuổi công việc trông có vẻ thành công và sự nghiệp riêng của nó nữa. Còn Fu thì, mình không biết, nhìn chung nó có vẻ có sự nghiệp rực rỡ nhất khi có nhiều người gọi nó là sếp, nó có một gia đình ổn định một chồng ba con, chồng thì giàu có, nên ở nhà sang đi xe xịn. Nhưng cách nó nói chuyện, ít nhất là cách nó nói chuyện với tụi mình, cách nó phản ứng với tụi mình, khiến cho mình cảm thấy nó không vui vẻ hạnh phúc lắm với những gì nó có. Nhưng nhiều khi mình đã phán đoán sai lầm. 

Nói cho cùng thì mình cũng đâu có gì hơn người. Nên có lẽ từ góc nhìn của một người mà tình hình tài chính dạo này hơi thất bại, thì mình nhìn đời hơi bi quan chăng? 

..

Sáng ngày 9.9, giống như để tiếp nối hàng loạt bất ổn đang xảy ra trên thế giới, Nữ hoàng Anh băng hà. Nga và Ukraina vẫn chiến, Trung Quốc và Đài Loan thì hầm hè nhau. Hàn Quốc thì vừa lũ quét xong lại gặp bão lớn. Dịch covid vẫn giống như một đống lửa cháy âm ỉ, không cách nào hoàn toàn dập tắt được. 

Ôi, một thế giới bất ổn. Hậu quả, hoặc đơn giản là kết quả, là người trẻ từ Tây đến Ta đều bắt đầu theo xu hướng Quiet Quitting aka Bai Lan. Nằm dài ra mà mặc kệ thế sự, không chăm chỉ, không chiến đấu, không nỗ lực vươn lên nữa, vì giờ có nỗ lực gần chết thì người giàu lên vẫn là ông chủ mình chứ có phải mình đâu. Điều lạ lùng là mọi người đều có vẻ cảm thông và ủng hộ xu hướng này nhiều hơn là phản đối và "quan ngại". Vì họ hiểu. Thí dụ như nói về giá nhà đi, ủa mắc cái giống ôn gì mà phải bán mắc tới như vậy? Lý do là gì nếu không phải là vì các sếp (thuộc thế hệ trước) quá tham lam và muốn vơ vét sạch tiền túi của con cháu mình? Nhìn chung bức tranh toàn cảnh xã hội sẽ là: những người thuộc thế hệ trước vừa muốn vét sạch tiền của thế hệ sau (nâng giá thành sản phẩm & chênh lệch mức lương khổng lồ giữa sếp và nhân viên), vừa tự ca ngợi bản thân (nhờ sự nỗ lực của thế hệ trước mà đất nước mới được như vầy) và gaslight nhân viên thông qua các kiểu self-help độc hại (hãy cống hiến sức mình đi, chăm chỉ và cần cù không bao giờ là đủ, phải hơn nữa hơn nữa), lại vừa than vãn là thế hệ mới lười quá yếu quá, hồi xưa tụi tao khổ như vầy mà vẫn abc xyz. Còn Quiet Quitting và Bai Lan thì là những đứa đã mang máng nhìn ra nguyên cái bối cảnh này. Trong khi thế hệ trước nhân dịp hồi xưa còn mua nhà nổi, thì đã tậu tài sản, giờ cho thuê lại với giá cắt cổ rồi an hưởng tuổi già và chỉ trích con cháu không biết cố gắng (tính ra, sự cố gắng của chúng nó không phải đang nuôi mấy ông mấy bà thông qua món tiền thuê cắt cổ kia sao?)



11.9.2022 - 1

Trong tiếng Anh có một cụm từ mà mãi tới gần đây mình mới thực sự hiểu ý nghĩa của nó, "take something for granted". 

1. Năm 2020, trước dịch, mình sống ở bệnh viện nửa năm trời, đêm thì lót chiếu nằm ngủ ở hành lang nơi người ta đi qua đi lại, gối đầu lên cái ba lô để đồ, nói là đêm chứ mình ngủ ca từ 8 giờ đến 2 giờ sáng, sau đó tỉnh dậy thay ca. Ban ngày thì mình ngồi đồng trong phòng cấp cứu hoặc trên giường bệnh. Lúc đó chớm dịch, cứ tới 7 giờ sáng là bảo vệ đi càn quét để đuổi bớt người nuôi bệnh ra ngoài, mình phải đi trốn để được ở lại, mình lén lút chạy theo dòng những người trốn chui trốn nhủi để ở lại, vì mình không cách nào yên tâm mà đi về được. Tới 10 giờ thì có thể quang minh chính đại xuất hiện. Tới 2 giờ chiều thì sẽ tới đợt đuổi thứ hai trong ngày, kéo dài tới 5 giờ. Cứ như vậy, lặp đi lặp lại mỗi ngày mỗi ngày. Mình chen chúc tắm táp trong toilet bệnh viện, có một thùng nước tắm, dĩ nhiên là nước lạnh. Phải canh giờ và lén lút chạy xuống nhà tắm ở tầng VIP, vì tầng trên rất là dơ. Nhưng tất cả mọi chuyện đó cộng lại không bằng một phần mười mối lo trong lòng mình, gần như ngày nào mình cũng khóc lén vì quá lo lắng. Bên ngoài thì mình cố gồng lên chống đỡ, nhưng mình biết bản thân mình như cái bong bóng, chỉ cần căng một chút là sẽ bể tanh bành. Và trên thực tế là mình đã nổ tanh bành tầm 2 lần, hoàn toàn sụp đổ. 

2. Năm 2021, dịch. 4 tháng cách ly phong tỏa hẳn là không phai mờ trong bất kỳ tâm trí người Sài Gòn nào (ít nhất là tâm trí mình). Không mua được đồ ăn. Tới gói mì cũng quý. Lúc đó, trong chung cư có bà chị kia tặng mỗi nhà một chục trứng, mình trước đó không ưa bà chị này, nhưng sau đợt đó, mình phát hiện mọi thứ đánh giá, mọi nguyên tắc nhân phẩm hay gì gì đó đều là phù phiếm, trên đời này chỉ có 2 loại người: những người tốt với mình và phần còn lại. Mình nghe tiếng xe cứu thương hú suốt, mình sẽ không bao giờ quên những bảng tin đau đớn đến tột cùng của giai đoạn đó. Mãi mãi về sau, mình cũng sẽ không bao giờ quên 2 thứ: 1 chục trứng của bà chị chung cư, cái tin nội dung là người thân đưa đi cấp cứu rồi mất liên lạc, đến khi nhận lại chỉ còn cái hũ. 


3. Năm 2022, bạn mình bị bệnh, suốt 9 tháng trời nó vật vã nổi hạch nội tạng, sốt co giựt mấy lần tưởng đâu đi luôn. Bác sĩ bên PNT xét nghiệm không ra, chuyển qua UB, bác sĩ bên UB ghi vào chẩn đoán ra: nghĩ là K, chờ thêm kết quả. Nó chờ 2 tuần, mình cũng chờ 2 tuần. Nó vốn là một đứa di chuyển suốt, nó đi công tác nước ngoài như đi chợ, nó mê Thái Lan và mỗi tháng đi Thái ít nhất một lần. Giờ suốt 2 năm trời nó nằm vật vã, 9 tháng ròng rã nó thậm chí còn lết nổi đi mall với mình, và tới 2 tuần cuối, thiếu điều nó trăn trối di chúc. 

Nhưng, cuối cùng bác sĩ kết luận chỉ là hạch viêm, mổ là xong. Giống như tử thần gõ cửa nhầm nhà. Đến khi suýt mất đi sức khỏe, nó mới nhận ra là nó đã tự coi thường bản thân như thế nào.

.

"Take something for granted". "Take your family for granted". "Take your health for granted". "Take what you have for granted". Mình không dịch là "coi thường", vì chữ này nặng. Mình chỉ dịch là, "không nhìn thấy". Chúng ta ít khi nhìn thấy, nhìn ngắm, và nhìn kỹ những thứ mình đang có, và do đó, ít khi chúng ta biết ơn và trân quý những thứ mình đang có. Dù đó là một bữa ăn, một cái giường, một mái nhà, một gia đình, một chục trứng gà, dù đó là sức khỏe của chúng ta - cả thể chất lẫn tinh thần. Mãi đến khi hoàn cảnh đẩy chúng ta vào thế mất đi - sắp mất đi - hoặc suýt mất đi, thì chúng ta mới phát hiện ra mình đang có thứ gì. Có thể mẹ của bạn hay càu nhàu, và cách sống của bà nhiều khi làm bạn khó chịu. Có thể bố của bạn nói nhiều. Có thể con của bạn nó phiền phức ghê gớm. Có thể nhà của bạn nhỏ xíu và chật chội và cũ kỹ. Có thể công việc của bạn chán chường, sếp của bạn thì khó tính khó ưa, có thể đất nước của bạn ô nhiễm theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhưng mà, chúng là "của bạn", chúng đang hiện hữu. 

Cách đây tầm một năm, dịch bùng lên khắp thế giới. Cách đây mấy tháng, chiến tranh nổ ra ở một đất nước nọ. Cách đây mấy ngày, có một vụ cháy. Và từng giờ từng phút ở đất nước này, có ai đó vừa phạm phải một sai lầm khủng khiếp làm thay đổi cả cuộc đời họ, như đạp nhầm chân ga thay vì chân thắng. Mỗi lần đọc được một mẩu tin nào như thế, tất cả những điều mình làm là đặt mình vào vị trí của họ và xem thử họ đã mất đi cái gì, để chuẩn bị cho chính mình, rút kinh nghiệm cho chính mình. 

Nhưng mình nhận ra, cái gọi là "kinh nghiệm" chỉ là một thứ quá nhỏ bé và hời hợt cho những chuyện như vậy.

Thành ra, cái mình rút ra, là biết ơn những điều mình đang có. 

.

Mình tự viết trong cái thiệp sinh nhật năm nay của mình là: "Always remember to be grateful for what you have". 

9/07/2022

7.9.2022

Những ngày bầu trời xám xịt (hôm qua và hôm nay) thì tâm trạng buổi sáng khá tệ. Sáng nay mình không tắm nước lạnh (nước đá), và cũng không nhìn thấy ánh sáng vàng & đỏ và ngắm mặt trời mọc (mây xám xịt bao trùm phía đông). Đang IF 18-6 từ 10g30 sáng đến 4g30 chiều nên mình nghỉ ăn sáng. Món duy nhất khiến mình bình tĩnh lại, có thêm chút dopamine trong đầu để đỡ cáu kỉnh và có động lực để làm gì đó là ly cà phê không đường trước mặt. Sau khi uống chừng nửa ly, mình cảm thấy đỡ hơn một tí. (Hoặc do khách hàng đã chuyển ít tiền và tài khoản tôi không cạn kiệt, nên mình cảm thấy đỡ cáu kỉnh hơn tí.)

Có nhiều nguyên nhân dẫn tới tâm trạng cáu kỉnh - và nội chuyện ý thức được những nguyên nhân đó, ý thức được sự khó chịu của mình đến từ việc dopamine đang thấp, cortisol đang cao, lượng glucose trong máu đang crash... thì cũng là một bước tiến lớn để đỡ cáu kỉnh (và trút sự cáu kỉnh đó ra những người xung quanh). Ý thức được mớ cảm xúc hỗn độn trong người là do cơ thể đang vật lộn trong hormones - thì sẽ tỉnh táo hơn rất nhiều. Giống như ý thức được sự thèm muốn của bản thân. Thèm đường quá sức chẳng hạn. 

Sau vụ án đi mua đồ bơm táo bón về (và trải nghiệm thứ cảm giác kì lạ - mắc ị ngay tức thì, sau 30s bơm), thì mình cảm thấy, thứ mình cần bây giờ là xây dựng mối quan hệ tốt đẹp hơn với bộ gut của mình, thay vì bị ám ảnh bởi đủ thứ từ cân nặng đến vòng eo đến giấc ngủ đến keto đến low carb đến no sugar added hay đến bất kỳ thứ gì khác. Mình phải có một healthy relationship với đồ ăn, vì mình thấy việc nhịn quá mức sẽ dẫn mình vô một vòng lặp: nhịn - ăn tưởng thưởng (binge eating) - lên cân - uống thuốc chống bón để giảm cân - nhịn - binge...

Mà, chính xác thì, mình cần một mối quan hệ healthy với tất cả mọi thứ xung quanh. Như với những mục tiêu và lối sống. Việc cắm đầu học tiếng Pháp làm mình cảm thấy hơi ngán ngẩm, thì mình cần phải dùng là pomodoro technique thôi - mà pomodoro không phải để tăng thời gian học, mà là để giảm, cân bằng lại, học tầm 3 sec là được. Chậm mà ổn còn hơn đi nhanh mà không bền vững. 

8/31/2022

31.8.2022

Sau hơn 1 tháng tham gia vào cuộc chiến không hồi kết của các chế độ ăn (diet), không nhất thiết là kiêng và mục tiêu cuối cùng không nhất thiết là giảm cân, thì tôi đã phát hiện ra một điều là chế độ nào phù hợp với bản thân nhất là chế độ đúng đắn nhất. 

Thí dụ như, mọi người ca ngợi keto như một phép mầu, nhưng tôi không ăn keto 100% được, tôi chỉ ăn keto nửa mùa là đã muốn khóc lắm rồi, keto chừng 3 ngày là tôi mất sạch năng lượng, uể oải, tập thể dục không nổi luôn, và craving khủng khiếp, và điều dã man nhất chính là đang trong mùa trung thu, cám dỗ ở khắp mọi nơi... tưởng tượng để theo keto thì suốt phần đời còn lại tôi không được ăn 1 miếng bánh bông lan nào hay một miếng bánh trung thu nào hay một miếng bánh mì nào... thì đúng là một cơn ác mộng khủng khiếp nhất trần đời. tôi có xem video và comment của những người theo keto, khi họ phát hiện ra 1 công thức làm bánh mì không break diet của họ, họ ăn miếng bánh mì đầu tiên và gần như bật khóc vì sung sướng (Btw, công thức vừa khó làm nguyên liệu thì vừa khó kiếm vừa đắt). huống hồ, tôi sống ở VN với cơ man nào là cơm tấm bún bò phở bánh canh miến và bánh mì, bánh dày bánh bèo bánh bột lọc bánh chưng bánh tét bánh ú. thôi. cravings và cám dỗ sẽ đè bẹp tôi trước khi tôi kịp tận hưởng bất kỳ thành quả ketosis nào. 


có lẽ nếu vượt qua được khoảng thời gian đầu thì cơn cravings sẽ thuyên giảm và biến mất. cũng giống như việc tôi vượt qua cơn craving trà sữa chừng 1 tháng thì giờ, trộm vía, đối với tôi trà sữa không còn có ý nghĩa sống còn nữa. tôi thậm chí còn bỏ luôn tất cả các thức uống có đường, bao gồm cả ly cà phê sữa. hiện tại, trộm vía, chẳng sao. nhưng bỏ carb thì thật sự là ác mộng, ác mộng. cố lắm thì chỉ hạn chế được cái added sugar mà thôi. 


và "phép mầu" thứ hai, intermittent fasting và prolong fasting - thứ đi ngược với tất cả các lời khuyên diet đang tồn tại. 


ngày xưa, tôi nghe các lời khuyên giảm cân đó là chia nhỏ bữa ăn ra và đừng ăn quá nhiều trong 1 bữa, sau này khi đu theo diet phương Tây thì tôi phát hiện ra món IF - nhịn ăn gián đoạn, khung giời 16-8 hoặc 18-6 hoặc 20-4 hoặc những người pro quá thì 23-1 luôn. IF được nghiên cứu và được cho là tạo ra nhiều thành quả trong cả việc giảm cân, giảm mỡ, và khiến đầu óc sáng suốt tỉnh táo, chống lão hóa. càng fast thì càng tốt. tuyệt đối không ăn vặt - nghĩa là, ăn cái bánh thì ăn cho hết luôn, rồi thôi, cứ không chia nhỏ và ăn liên tục. dựa trên nguyên lý là: khi bạn ăn, insulin của bạn tăng > giảm độ nhạy insulin, điều này dẫn tới tiểu đường, béo phì, tích mỡ, tăng mụn... kiểm soát mức insulin thấp thì sẽ tốt hơn cho sức khỏe, nhan sắc, cân nặng... của bạn. khác với keto gây tranh cãi, thì IF là một phương pháp được ủng hộ bởi TẤT CẢ các neuroscientist và chuyên gia dinh dưỡng mà tôi biết. nhấn mạnh, TẤT CẢ. 

nhưng tôi ghét nó vãi lìn. 

tính tới nay thì tôi đã IF được 2 tuần, cheat day 2 ngày, haha =.= nhưng IF làm tôi khó chịu quá. tôi set khung giờ ăn của mình vào 6-12g sáng. và sau đó nhịn tới sáng hôm sau, chỉ uống nước. và cứ tới tầm 4-5 giờ chiều là tôi lại down mood khủng khiếp. chuyện này chắc bắt nguồn từ việc tôi đã cắt sạch added sugar và giới hạn carb để đu keto nửa mùa. tôi chả thấy hiệu quả sáng suốt đầu óc đâu cả, chỉ thấy brainfog và chả có tí mood nào để làm việc. buổi sáng thì ok, chứ qua hơn 4g - bụng không đói, nhưng mood thì chắc tuột xuống cống rồi. 

tôi thực sự nghĩ là mình không thể nào vừa IF vừa keto được, phải bỏ 1 trong 2 cái thôi kẻo căng quá đứt dây. nên, tôi quyết định bỏ keto và cheat day cho IF nhẹ nhàng 1 ngày 1 tuần vậy.

8/25/2022

25.8.2022

Khi nói về việc diet, chế độ ăn, thì câu này hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết: "Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lý do". Giống y như việc tập thể dục hay làm việc chăm chỉ hay sống healthy các kiểu... 

Bữa giờ mình tìm lý do để không thể theo chế độ ăn kiêng keto được, dù mình rất là ham cái hiệu quả của nó - giảm mỡ. Nhưng từ bỏ hoàn toàn bún miến phở bánh mì bánh bao bánh bông lan các loại, thì thôi, nó không hợp với lối sống của người Á Đông, dù theo quan sát của mình thì quả thật dạo này người Á Đông cụ thể là người Việt Nam cụ thể là người Sài Gòn, hơi bị béo bụng. Không mập, chỉ béo bụng. 

Thí dụ như, nếu mình nói mẹ mình hãy ăn uống kỹ hơn, bớt đường lại (ối giời ơi cái ly cà phê sữa buổi sáng đã đủ lượng đường cho cả ngày dài năng động), thì mẹ mình sẽ dẫn chứng ông bạn mẹ ăn uống rất kỹ nhưng cuối cùng vẫn bị K máu và bệnh viện trả về rồi. Và mẹ mình sẽ kết luận rằng sống cho thoải mái - và mình, một phần, đồng ý với điều đó. 

Mình thì không nghĩ là ăn uống nên liên quan tới việc sống cho thoải mái, dĩ nhiên, hút trà sữa sẽ khiến bản thân vui vẻ TỨC THỜI thật, vì đường trong máu tăng cao mà, nhưng không uống trà sữa, từ bỏ các loại coke và nước có đường đóng chai, chỉ uống nước lọc, thì cũng có cái tốt riêng của nó, bạn sẽ cảm thấy bình thản DÀI LÂU - thông qua việc đầu óc bớt mụ mị hơn, da ít mụn hơn, người bớt mỡ hơn. Có điều, từ bỏ là cai nghiện - theo đúng nghĩa đen của từ này, nghĩa là, hiệu quả chỉ thấy sau hơn 2 tháng, 3 tháng, 4, 5 tháng, hay cả năm, chứ hậu quả thì thấy ngay lập tức, và nó khá giống với việc cắt cơn nghiện, cơ thể thì bồn chồn, bứt rứt, đầu óc thì phân tâm, làm việc không hiệu quả, và cảm xúc thì luôn cố nói với lý trí rằng: chời ơi cuộc sống có bao lâu mà hững hờ, chời ơi ai cũng uống thì mình cũng uống có sao đâu, chời ơi đã 16 tiếng đồng hồ từ bỏ trà sữa rồi, nên ăn mừng thôi, và trước khi bạn kịp nhận ra, bạn hoặc là đang google "ích lợi của việc uống trà sữa" để cố làm bản thân cảm thấy ít tội lỗi hơn hoặc là đang trực tiếp đặt mua trà sữa rồi. Cố lắc đầu trước "nước đường" các thể loại đủ chừng 2 tháng, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. 


Sau một thời gian dài kì thị self-help, thì mình đãng quay lại self-help theo đường lối không ngờ tới nhất, youtube video. Ôi, giờ mới phát hiện đây mới là cái kho self-help vĩ đại nhất. Anyway, mình đi từ thái cực đam mê self-help sang thái cực kỳ thị self-help, giờ thì mình ung dung ở giữa, nghĩa là, nó có giá trị riêng của nó. Một vài tip mình phải ghi chú lại vì nó thực sự có hiệu quả (với mình) và mình có thể đào sâu để viết 1 bài đàng hoàng hơn: 

1/ Cookie: dùng những thành quả trong ký ức để tạo nên động lực trong hiện tại

2/ Quy tắc môi trường & quy tắc 20 giây: đơn giản là nếu muốn ăn kiêng thì dẹp hết bánh ngọt xung quanh đi. Và muốn làm thứ gì thì khiến nó dễ tiếp cận hơn (có thể làm liền trong 20s), còn muốn từ bỏ thứ gì thì khiến nó khó tiếp cận hơn (mất hơn 20s để làm nó). Ví dụ khi mình ra siêu thị, thay vì mua luôn bánh ngọt, thì mình sẽ nghĩ - không sao, chừng nào thèm quá chịu không nổi thì đi bộ thêm chuyến nữa, "nhân chi sơ, tánh lười biếng".

3/ "Hãy cho ước mơ lớn nhất đời bạn 3 năm" - nghĩa là dành 3 năm cố gắng theo đuổi nó và cho nó 3 năm để nó tới với bạn, chứ đừng đòi hỏi 1 tuần hay 1 tháng. Ngoài ra, sáng nay còn nghe 1 bài nói về boldness, nghĩa là, dám làm, với mỗi thứ bạn muốn có, muốn làm - hãy thử 10 lần, hãy cố gắng 10 lần. Ví dụ như nếu bạn muốn sáng tác 1 bài hát, thì hãy cố 10 lần để làm điều đó. 

4/ Quy tắc cấm cảm xúc nagging. Hãy xem cảm xúc và lý trí như trẻ con và phụ huynh, khi cảm xúc mè nheo kiểu: ăn miếng xi cu la đi, nghỉ tập thể dục đi, uống trà sữa đi... thì thay vì dùng lý trí để thuyết phục năn nỉ nó, bảo nó hãy nghĩ về tương lai, v.v. thì đơn giản là bảo nó "im", rồi đi làm việc của mình, hoàn toàn phớt lờ nó, kệ mie nó nagging. 

8/19/2022

19.8.2022

Sáng nay, bắt đầu tập meditation theo headspace, lưu trang này từ podcast của Dr Huberman chắc được đâu 2 tháng rồi giờ mới redeem code để xài thử. Meditation một chút buổi sáng thấy cũng hơi ok. Trong lúc meditation mình nghe thấy một hỗn hợp âm thanh kì lạ giữa tiếng động cơ xe máy - thứ mà bình thường mình cảm thấy rất ghét, và tiếng chim hót - thứ mà mình vốn cũng không ưa (nhưng dù sao cũng đỡ hơn tiếng gà trống gáy). Và mình nhận ra, rằng cái hỗn hợp này thực ra không quá khó chịu. Tiếng động cơ xe máy, nếu tập trung lắng nghe và thanh thản chút đỉnh, thì sẽ khá giống với tiếng sóng biển, nghĩa là - nó không liên tục, nó đến và đi theo từng lượt, trước giờ mình không có chú ý đến điều này. Tiếng chim hót cũng vậy. Tiếng chim - xét theo khía cạnh sinh học, nó không có rảnh mà hót cho mình nghe hay "hót chào ngày mới", hoặc là lũ chim non hót vì đói, hoặc là nó đang hót để tìm bạn tình, hoặc là một dấu hiệu sinh lý nào đó. Chim không hót cho vui. Và tiếng chim hót sáng nay nghe hơn căng thẳng. Hẳn là một con chim đang lo lắng. 

Mình sẽ dời mấy cây xanh về chỗ kệ nhìn cho đẹp. 

Viết blog thì hay ở chỗ không mỏi tay nên không làm biếng, tha hồ diễn tả cảm xúc, đã vậy còn có thể bôi xóa thỏa mái. Nhưng viết journal thì chậm hơn, chắc hơn, có thể luyện chữ đẹp. Viết status facebook thì có người đọc - sẽ tạo ra dopamine, nhưng sau đó thì sẽ bị nghiện dopamine và mục đích viết vì thế sẽ bị bóp méo. Thôi. Viết blog cho lành đời. 

19.8.2022

8/17/2022

Nhật ký fasting

Mình vừa thử fasting 24h và coi bộ không ổn. 

Vì khi ăn lại mình đã ăn một cách mất kiểm soát luôn. Mình thèm đủ thứ, cái gì mình cũng có thể cho vào miệng được. Và ghê nhất là mình nghĩ rằng, vì mình đã fasting suốt 24h nên giờ mình xứng đáng được ăn. Và quan trọng nhất là, cả buổi sáng mình không làm được cái gì ra hồn vì mình cảm thấy vô cùng irritated, feeling like crap. Đầu mình chỉ nghĩ tới đồ ăn. 

Mình nghĩ, tuần sau mình sẽ đổi giờ fasting. Ăn sáng xong rồi fast tới sáng hôm sau, chứ không ăn sáng thì mình không đủ sức chịu đựng. Và buổi trưa mình ăn nhiều kinh dị. Willpower của mình yếu đi rất nhiều luôn, lý trí hoàn toàn bị đánh bại, dù bụng no và dù thừa biết là đã extra calories rồi, nhưng vẫn cứ muốn nhét vào mồm. Và thêm nữa là trước khi fast mình sẽ ăn đủ protein và fat. 

Mình đã rất tự tin vào willpower của mình, rằng mình chẳng bị nghiện cái gì cả. Mình có quit ngay nếu mình muốn. Nhưng. Well. Hóa ra mình nghiện đường và từ bỏ đường khó đến như vậy. Hóa ra mình nghiện đồ ăn và từ bỏ đồ ăn thực sự khó đến mất dạy. 

Buổi chiều hôm nay mình vẫn ăn một cách khiếp hồn khiếp vía, ăn luôn miệng. Và ăn toàn đồ ngọt. Kiêng ngọt khó quá.

Mai mình sẽ kiểm soát mức độ ăn uống lại, ăn thêm nhiều rau & trứng & trái cây, cắt hẳn bánh ngọt đi. Nếu trưa mai mình đi ăn buffet chay với mẹ thì chiều mai mình fast, nghĩa là fast tầm 16h. 

Haiz. Sự nghiệp fasting tệ hại. Nhưng nói cho cùng thì tới cuối ngày, hệ quả vẫn không quá tệ, dù miss hẳn một session b1 (do ngồi mơ mộng), nhưng hôm qua mình đã dịch phần của hôm nay, và mình đã luyện nghe vào buổi sáng, buổi chiều đã học từ vựng. Đã đi gửi hồ sơ bưu điện và đòi tiền COD. Đã ra ngân hàng để nạp tiền, đã đi bán cái khánh vàng xàm xí đú (120.000). Tối mình đã đăng ký headspace xem sao. Nói chung, đã tick được nhiều thứ. 

Ngủ thôi. Mai tính. 

8/07/2022

7.8.2022

1. Hiện tại, điều mà mình cảm thấy ngại nhất là tính bền vững của những thứ mình đang cố gắng duy trì, như học tiếng Pháp, tập thể dục đều đặn, ăn uống tỉ mỉ, dịch sách, xem các video youtube chứa đựng nhiều thông tin bổ ích. Mình chỉ sợ rằng, một ngày nào đó căng quá mức thì mình sẽ sụp đổ. Thực ra, cái gọi là "căng" cũng không đến nỗi lắm. Vì mình nhận ra rằng, nếu mình nằm ngủ quá nhiều (>1) hoặc chơi game quá nhiều (>2) hoặc đọc truyện tào lao quá nhiều (>1) thì sau đó, mình sẽ end up chán ghét bản thân, còn hơn là sự chán ghét khi mình nốc quá nhiều đồ ăn. 

Cuộc đời cũng khá khó khăn. Chính xác là, để sống một cuộc đời mà cuối đời ngẫm lại thấy bản thân không có hối tiếc (liệu pháp ý nghĩa - Đi Tìm Lẽ Sống), sống một cuộc đời mà mỗi sáng thức dậy không phải ngán ngẩm vì chẳng biết bản thân đang làm gì (Steve Jobs), mới là thứ khó khăn. 

Lý thuyết luôn dễ dàng. Nhưng những thứ dễ dàng thì khó mà tồn tại lâu dài. Thí dụ như một cuốn self-help làm giàu có thể khiến bạn nhảy dựng lên tìm cách kiếm tiền, nhưng kéo dài đâu đó khoảng chừng 1-2 ngày, hay 1-2 tuần, hay 1-2 tháng thì mọi thứ lại quay về vạch xuất phát. Vì - well, có nhiều cách lý giải, cách mình ưa thích nhất là dopamine đã nhảy sang chuyện khác rồi, cái tương lai mà bạn mong đợi sẽ có được khi áp dụng những biện pháp mà cuốn sách đã đề cập đã trở thành hiện tại và ở hiện tại thì hiếm khi thực tế = kỳ vọng. Cuộc đời và những thành quả cũng giống như chơi đàn piano vậy. Ngồi vào và tập thì ngán, progess thì chậm - rất chậm, và vì quá chậm nên khi thực sự có được thành quả, thì thành quả đó hóa ra cũng chẳng to lớn kỳ diệu như mình đã mong đợi khi bắt đầu chơi piano. Khi thứ tương lai mà mình mong đợi thành hiện thực, thì cái progess chậm như rùa bò đó đã khiến cho mình chẳng cảm nhận được gì - thí dụ, một người giảm cân một cách bền vững và khỏe mạnh, nghĩa là mỗi tuần giảm 200-300gr, thì những người gặp người đó hàng ngày sẽ chẳng cảm thấy gì cả, sự thay đổi đó quá chậm, quá gradually đến mức họ không nhận ra, chỉ những người lâu ngày gặp lại thì mới nhận ra và thốt lên, trời ơi giảm cân dữ vậy hả! Giống như việc chơi piano, bạn sẽ không cảm nhận được bài hát mà mình đang chơi thuần thục đó là một thành quả lớn cỡ nào khi bạn chơi một mình trong phòng ngủ, cho tới khi bạn biểu diễn cho một mớ người nghe. 

Thành thử ra, gắn kết với tương lai là một sự gắn kết yếu đuối, mỏng manh dễ vỡ, và không đáng tin cậy một chút nào. Gắn kết với hiện tại mới là thứ có thật. Break những mục tiêu to đùng ra thành từng thứ nhỏ mà bạn làm ở hiện tại, 5 phút đi bộ, đọc 1 trang sách, hay tập piano 5 phút, và đừng nghĩ gì về tương lai. 

Thí dụ như, khi mình chiến đấu chống lại cơn thèm ăn vào buổi chiều sau khi tập thể dục xong (những ngày sau buffet phải nhịn ăn lại), và mình không hề phóng đại khi dùng từ "chiến đấu", đó thực sự là một trận chiến, mình phải tìm nhiều cách, và có những cách tương đối độc hại nhưng hiệu quả - bù đắp sự thèm muốn này bằng sự thỏa mãn khác - đọc truyện tào lao, và chơi game. Nhưng cũng có cách đỡ độc hại hơn, như chia nhỏ ra, và tạo thử thách cho chính mình, thí dụ như mình sẽ nói với bản thân: thử thách 3 tiếng đồng hồ tiếp theo không ăn gì cả. (5-8 giờ, 8 giờ mình đi ngủ) Mỗi khi qua 1 tiếng thì mình lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn, mình lấp đầy thời gian đó bằng cách ôn bài, tập piano, hay coi video về neuroscience trên youtube. 

2. Và thứ mà mình ngại nhì là hiện tượng Dunning- Kruger đang diễn ra khi mình đọc xong một cuốn sách và tưởng tượng rằng bản thân biết-tuốt. Nên mình cố kềm chế việc lên mặt dạy đời nhiều hết mức có thể. 

3. Mình có hàng tá thứ muốn làm. Thực sự. Lúc nào cũng vậy. Chẳng hạn như hiện tại mình muốn: 1/ đăng ký chơi chứng khoán (lý do trì hoãn: chưa có tiền dư dả), 2/ học xml (lý do trì hoãn: well... không đào ra thời gian để làm lên 1 cái sustainable plan), 3/ viết sách, cụ thể là sách về những fact neuroscience mà mình lụm được đi lang thang trên youtube, 4/ dịch các bài viết trên pubmed để làm phong phú trang web của mình, 5/ vẽ, 6/ học lại tiếng Trung một cách hệ thống (không đào ra thời gian)

Nhưng mình lại đi viết blog. Thực ra thì cũng không sao, vì mình quả thật cần sắp xếp lại nhiều thứ trong đầu. Thần kinh mình không vững lắm - mình phải thừa nhận điều này, bởi vậy mình đã cố nhét nó vào một cỗ máy full-equipped được làm từ những cơ sở khoa học thần kinh/tâm lý mà mình lượm lặt được ở khắp nơi. Để mỗi khi nó bị tấn công thì mình đủ sức đứng dậy và sống tiếp. Thí dụ như hôm bữa mình gặp bạn bè và bị peer-pressured, do tụi nó trông-có-vẻ rất thành công với mức lương cao và title bắt mắt, còn mình thì cứ ạch đụi như vầy, nhưng sau khi sắp xếp lại suy nghĩ thì mình nghĩ, mình vui vẻ và hài lòng với hiện tại, mình đang làm điều mình thích như học tập, dịch sách, mình không có quá nhiều tiền nhưng mình có tiền và có đủ khả năng kiểm soát chi tiêu. Còn bạn bè mình - thì hẳn cũng có những khó khăn nhất định trong đời sống của tụi nó. Hẳn vậy. 

Và hên là mình cũng nhạy cảm nên mình nhìn ra nhiều thứ mâu thuẫn trong lời nói và hành động của tụi nó. Nên mình khá chắc bức tranh mà mình thấy chỉ là một lát cắt. Nhưng dù sao, mình vẫn khá là mong manh dễ vỡ trước peer pressure nên tránh đi thì hơn. 

4. Những thứ mình muốn làm kia, tách ra từng thứ một rồi làm vậy. 

5. À quên, và mình luôn phải cho bản thân thời gian để thử nghiệm. Thí dụ như chuyện học XML, mình sẽ cố khoảng tầm 1-2 tuần, nếu không phù hợp thì mình sẽ bỏ qua. Chẳng qua là mình tiếc cái kiến thức miễn phí trên mạng quá. Hội chứng FOMO. 

Nhưng hãy nhớ rằng mình đã cười vào mặt những lên kế hoạch quá nhiều như chẳng làm được bao nhiêu như thế nào để mà bớt FOMO lại.

7/12/2022

Thư gửi tuổi 33

Xin chào,

Mới đọc xong thư gửi chính mình năm 30 tuổi. Ngoài cái cảm giác hơi kỳ quặc khi nhận ra mình đã cmn 30 tuổi rồi, thì mình vừa đọc thư vừa thấy, ồ, ra đó là cách mình nhớ về quá khứ.
Và rồi, dĩ nhiên, mình sẽ viết tiếp một bức thư, lại schedule 3 năm sau nữa.

Đầu tiên là tóm tắt vài tình hình hiện tại.

Cô Yuu, đã về Việt Nam được hơn 1 năm. Đã cưới chồng. Đã có nhà chung cư riêng. Lần gần đây nhất đi gặp cổ sống ảo buôn chuyện đời người khác thì thấy cổ vẫn cứ thế, nghĩa là vẫn cứ gầy như vậy. Cổ là trường hợp duy nhất cưới chồng xong vẫn gầy, đám bạn của mình và con Múp, cưới chồng xong giống như ăn thịt chồng, mập hơn 10kg. Fu cũng mập, nhưng không ghê gớm lắm vì nó mập lâu rồi, con Soul mập lên 10kg, con Múp cũng mập hơn 10kg, giờ con Múp 59kg.

Hiện tại thì, chồng con Soul đã về Việt Nam, nhưng mình nghĩ cái số của vợ chồng nó không được sống gần nhau hay sao ấy, chồng nó kiếm được việc ở FPT cũng ngon lắm nhưng cứ phải đi công tác suốt. Dĩ nhiên là sau chuỗi ngày học đủ thứ nghề, nó đã kiếm được việc, đầu tiên là đi làm ở Quận 7, giờ thì đi làm ở Tân Phú, công ty địa ốc chuyên cho thuê văn phòng. Lương cũng cao, công việc cũng tốt. Nói chung mình cảm thấy nó đã khổ tận cam lai, giờ có con nữa thì cuộc đời trông sẽ viên mãn. Dĩ nhiên là "trông-sẽ" thôi. Mình đã quá thẩm thấu cái vụ đích đến cuộc đời éo bao giờ tồn tại rồi, chỉ có cái chết sau cùng. Không có cái chết đầu tiên, không có cái chết tiếp theo, nhưng sẽ có cái chết sau cùng. Ôi mà thôi, tự dưng cái chết chóc gì ở đâu. 3 năm sau, con của nó đã 2 tuổi? Có lẽ. Với cái tư duy giáo dục của nó, mình không nghĩ là, uhm... Mình đoán, con nó có lẽ là con gái, vì nó rất mong sinh con trai, haha. Không phải mình độc địa gì, trời chứng, mình thích con gái hơn, nhưng vì đấy là cuộc đời, nó thường tréo ngoe với những gì người ta mong muốn. Vận mệnh thích troll người.

Con Fu cũng đã cưới chồng, mình đảm bảo là mình cũng 3 năm trước đoán trọc đầu luôn cũng không ra được người sẽ làm chồng nó, vì, well, chồng nó đúng thiệt là một người rớt từ trên trời xuống, nhào vô sống chung sau đó thì đùng cái cưới luôn. Nó có kể cho mình, 2 đứa cũng muốn có con, nhưng đi khám ra thì bác sĩ bảo chồng nó tinh trùng yếu lắm, để bình thường thì cực kỳ khó có con, nên có thể sẽ phải thụ tinh nhân tạo hoặc thụ tinh ống nghiệm. May mắn là nhà chồng nó giàu lắm, nên tiền bạc thì không có vấn đề. Nhiều khi mình thấy cũng hơi đố kị với nó, nó sắp dọn qua một căn chung cư trên đường 3/2, giá trị chắc tầm 5 tỷ, mẹ chồng cho. Đời sống không lo vật chất quả là một cuộc sống dễ chịu. Nhưng mình tự an ủi rằng trên đời này cái gì cũng có giá phải trả. Đấy là mình tự an ủi thôi. 3 năm nữa, có lẽ nó sẽ bằng cách nào đó có con. Trời ạ, đã đến cái tuổi này rồi, dự đoán toàn là con với cái...

Cô Yuu thì hiện tại đang niềng răng, còn tầm 1 năm nữa, sau đó mới tính tới chuyện con cái. Nhắc tới chuyện niềng răng của cô Yuu, mình có cảm giác vì niềng răng mà cô ấy càng ngày càng gầy hơn. Nghe cổ kể chuyện niềng răng xong cái bị sưng cái bác sĩ moi moi trong chân răng ra mọc mủ trắng trắng, nghe xong mình từ bỏ luôn chuyện niềng răng. Cô ấy hiện tại vẫn thích chụp hình, vẫn thích sống ảo. Nhưng nghe chuyện thì có vẻ, thế giới thần tiên mộng mơ tiểu thuyết, dù là thể loại tạp nham nào là soái ca mỹ nữ, năng lực kỳ bí, có lúc hơi kinh điển, cũng có lúc hơi kinh dị, thì nhân vật càng lúc càng ít đi. Nếu cuộc sống thật là tiểu thuyết, thì đấy là quyển tiểu thuyết chán nhất cuộc đời, bằng chứng sống là cuốn nhật ký của mình đây. Chán đến mức phải chèn nhét tư tưởng đạo đức HCM vào cho thêm phần lý thú.

Những người con gái đó, à, những người phụ nữ đó, nuôi con sẽ ra cái dạng gì nhỉ?

Và quan trọng là, tại sao mình lại thành ra đoán đoán xem 3 năm sau mấy người đó sẽ thành mẹ như thế nào chứ.

30 là một cái mốc quan trọng. Thực ra thì nó cũng giống như giao thừa vậy đó. Bản chất của nó chỉ là thời gian thôi, chẳng qua, tuổi người phần lớn dừng lại ở hàng chục, nên nhảy qua 1 chục, thì người ta đánh dấu một cái mốc. Chứ không phải là vì mình vừa qua sinh nhật 30 tuổi một phát thì liền có năng lực Teleport, từ nay về sau ship đồ khỏi cần dùng tới giaohangnhanh hay viettel hay bưu điện gì, cái thể loại qua 16 tuổi phát hiện ra mình là phù thủy chỉ có mỗi bà Sabrina thôi. Hay là qua 11 tuổi nhận được thư mời nhập học Hogwarts thì có mỗi Harry Potter. Hay là qua 16 tuổi phát hiện ra mình là công chúa...

Nhưng qua 30 tuổi, loại năng lực hiển nhiên nhất là mình nhận được, và phát hiện hiển nhiên nhất mà mình có được về bản thân, là, ế cmnr. Người ta qua 16 tuổi thành phù thủy tuổi teen, mình qua 30 tuổi, bùm 1 cái, thành mụ phù thủy theo đúng cái nghĩa thấy gớm nhất của từ mụ phù thủy...

Vậy thì 33 tuổi sẽ là như thế nào nhỉ?

Hỏi chuyện một chút, hiện tại mình đang học tiếng Trung, tháng 8 này, mình liều mạng vượt cấp mà thi HSK5, có đậu không. Tới 33 tuổi thì tầm tiếng Trung của mình thế nào rồi, hoặc là trở thành siêu cấp, hoặc là quên béng sạch sành sanh giống như cái cách mình đã quên sạch tiếng Pháp? Well, mình tin là vế đầu, vì mình học hành tiếng Trung tương đối có hệ thống, à, tương đối thôi... Set up mục tiêu là từ giờ đến đó phải tạo ra cho 1 cái gì đó gọi là thành tựu, mình tính dịch truyện và trở thành một, uhm, đại khái là, uhm, chuyên gia tư vấn tiếng Trung dịch truyện tầm xàm cho các bé...

Tiếp đó nữa, tổng tài sản của mình lúc đó là bao nhiêu rồi? Hiện tại thì vào khoảng nửa tỷ. Nghe thấy nhiều vậy chứ thực ra thì cũng chẳng bao nhiêu. Mình vẫn đang bục mặt làm việc. Thực ra thì 3 tháng 4-tháng 5- tháng 6 của năm 2019 là đáy của đời mình (mình hy vọng thế, vì nếu là đáy rồi thì từ nay mọi thứ không thể tệ hơn), à, riêng về mặt tài chính thôi. Mình hy vọng mọi thứ ổn thỏa... Mình sẽ cố mà bục mặt làm việc kiếm tiền đến khi nào hết kiếm được thì tính cách khác.

Và mình đang định tháng 9 này, sau khi thi HSK, đến sinh nhật, mình sẽ mua 1 cây piano và tập đàn. Đấy là dự tính thôi, thí dụ đến nằm 33 mà vẫn chưa chơi được cái gì ra hồn thì thôi cũng kệ đi. Bao nhiêu cái dự tính toàn đổ hết xuống cái biển lười nhác rồi, nên kỳ vọng không còn nhiều nhặn gì để mà gánh nữa.

Nhưng vẫn là nên có cái gì đó mới mẻ một chút chứ, chí ít là để ghi vào nhật ký. Chứ không lẽ, 今天是星期五七月十二号。又是我的。我在家。今天没有什么有趣。没什么来写下来。我便去睡觉。再见。

3 năm trước, mình viết được một chút, thì nghỉ, vì sợ quá, sợ không nhận được thư, sợ đến lúc đó mình ngủm củ tỏi cmnr. Giờ nghĩ lại, đíu hiểu tại sao lúc đó lại sợ chết ham sống thế. Cách đây độ một tháng, mình có đọc một câu như vậy, điều sợ nhất của các bác sĩ là họ cuối cùng chẳng mắc một cái bệnh hiểm nghèo nào cả để mà chết, và cứ phải vật vờ chết già. Người xưa nói chết già là hạnh phúc, là hỉ sự, nhưng mình nhìn bà ngoại đang phải chịu đựng tuổi già, cứ dần dần mất đi năng lực, mất dần đi trí nhớ, đến khả năng đi lại, đến khả năng tự lo liệu. Mình không muốn như vậy. Thà là đùng một cái, đi luôn. Chịu đựng cái chết là đau khổ ngắn, chịu đựng tuổi già là đau khổ dài. Dài đằng đặc, dài đến ngán ngẩm.

Cho nên, hiện tại mình viết thư này, chẳng có gì để sợ hãi cả. Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn. Ngày mai sẽ có gió của ngày mai thổi, hôm nay có thổi phù cả mỏ thì cũng chẳng quyết được cái gì.


5/26/2022

Lại là nơi trút giận

1. Cách đây tầm 1 tháng, tôi nói với bố tôi rằng, từ từ hãy mua xe, giờ mua gấp quá chi, có đi đâu đâu, có chỗ để xe đâu, thí dụ để nguyên 800-1 tỷ trong ngân hàng thì mỗi tháng có lời 5 triệu rồi. Bố tôi gật gù tán đồng ghê lắm, bảo rằng tại mẹ tôi đòi. Tôi nói, giờ mua xe để đâu, bố tôi trả lời một câu hoàn toàn không có ý nghĩa rằng, không lẽ mua cái xe 1 tỷ mà không có chỗ để. Ủa chỗ nào? Tôi nổi nóng với câu trả lời vô thưởng vô phạt và vô trách nhiệm vớ vẩn như vậy. Tôi còn bảo, mua cái xe tầm 800 triệu thôi, còn dư 200 triệu gửi ngân hàng mỗi tháng tầm 1 triệu tiền gửi xe là ổn hơn.

Xong. Mấy ngày sau đó, đi coi cái xe hơn 1 tỷ, cọc mua luôn. Chỗ đậu xe chưa có, đến tiền cũng chưa có. 

Thành ra, tôi cảm thấy từ nay về sau tôi sẽ không có bàn chuyện gì với bố tôi nữa. Nói như nước đổ lá khoai thôi. 

2. Lúc tôi đang gõ những dòng này thì mẹ tôi đang rộn ràng chuyện dì năm xây cái gác. Nhà của dì năm, tiền của dì năm, dì năm trả tiền cho anh hai, cậu sáu nhận giám sát. Có chuyện gì vai ác vai xấu chửi người này người kia thì kêu mẹ tôi vô làm, nhưng mẹ tôi cũng rất hăng hái nhận làm, sau còn kéo cả bố tôi, không công không tích, vác việc vào thân về giám sát làm phụ. Mà không hề có tiền, không hề có công, không có bất kỳ ai ghi nhận công sức.

3. Ngày xưa tôi đi giao hàng, có anh kia đã nói với tôi rằng, làm con gái đừng có giỏi quá kẻo khổ lắm. 

Lúc đấy tôi chỉ cười trừ vì tôi thấy tự lo = tự do. Nhưng mãi về sau cái câu ấy cứ stuck trong đầu tôi mỗi lần bị kêu làm gì đó. Chở đi đâu đấy - kêu tôi, đọc dịch cái gì đấy - kêu tôi, đặt hàng - kêu tôi, còn tìm tôi để tư vấn coi loại hàng này tốt không, dịch vụ chỗ này thế nào. Bởi vì tôi làm được - nên đương nhiên là tôi làm, công cán thì không có chứ hễ có chuyện gì thì lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.

Những con người vô dụng họ Đổ. À không vô dụng, rất giỏi chỉ đạo, đứng đấy chỉ đạo kiểu đau bụng hả đi nấu cháo ăn đi, đéo nấu giùm, đau bụng hả đi mua thuốc uống đi, tự làm đi. Nhưng nói theo chiều quan tâm lắm. 

Cơn phẫn nộ của tôi sáng này lên cao quá.


5/20/2022

20.5.2022

Tôi chỉ viết lại ngày 11.5.2022 là ngày sụp đổ của thị trường Crypto - ít nhất là đối với tôi, tài khoản chia 4. Các coin giảm đều đặn mỗi ngày 10-40% tùy coin. Coin bitch LUNA giảm gần 98%, sụp từ $112 về $1.

Sau đó bạn tôi bắt đáy $1, tôi a dua bắt theo, dù chỉ có mấy mươi đô, và nó sập còn $0,001. Haha. Sau đó nó bị delisted khỏi sàn binance trong 24 tiếng, sau 24 tiếng nó được thả ra nhưng chỉ có cặp LUNA/BUSD, tôi nhờ bạn chuyển cho $10BUSD và sau đấy nó ạch đụi ở đây. Mơ ước LUNA quay về $1 còn ảo hơn Pi $1. 

.

Hôm nay là ngày 20.5.2022. Tôi quyết định detox dopamine nửa mùa. Ý là, lúc bình thường hay lúc ăn uống hay lúc đi ẻ không xài điện thoại vào tiktok. Tôi sẽ không phóng đại hiệu quả của những hành động này với cuộc sống đâu. Hiệu quả chủ yếu là ăn uống hay ẻ gì cũng nhanh chóng hơn, không phải ngồi coi cho xong một ep phim hay lướt ghiền tiktok. Chuyện làm tôi phiền lòng nhất bữa giờ là chuyện ẻ. Tôi nhận ra so với những người xung quanh ngày nào cũng ẻ 1 tới 2 đợt thì tôi bị bón khá nặng, 2-3 ngày tôi mới ẻ một lần. Lúc trước chuyện này không phiền tôi lắm, nhưng dạo này tôi giảm cân giảm mỡ bụng, thì chuyện này đâm ra phiền tôi thật, do nếu bón thì ruột già của tôi phải phình ra và bụng tôi thì không xẹp xuống được. Bữa tôi uống Kokando, hiệu quả thật nhưng lợi bất cập hại khi hệ tiêu hóa bị chây ì phụ thuộc vào thuốc, nên tôi quyết định thay đổi chuyện ăn uống, ăn rau ăn sữa chua, uống hạt chia, ăn bơ ăn chuối và ăn kim chi, khoai lang. Mới có 3 bữa nên cũng chẳng thấy hiệu quả gì...

.

Hồi lâu tôi bảo mục tiêu của đời mình hẳn là tự do tuyệt đối. Nhưng lúc đó phần lớn tôi định nghĩa tự do là liên quan nhiều tới tài chính. Mãi về sau khi trải qua mấy cú sốc mental thì tôi mới nhận ra rằng để được tự do, tôi phải giải phóng đầu óc mình trước đã. Dạo này tôi đã ít nghĩ hơn và nhìn thẳng vào vấn đề, thẳng thắn thừa nhận phần lỗi của mình hơn, sống cũng thanh thản hơn, mặc dù đôi khi vẫn lên cơn lo lắng thái quá không kiểm soát được, nhưng đã đỡ hơn hồi trước nhiều. Âu là, mỗi chuyện nhận định được căn bệnh và thừa nhận nó cũng là một bước tiến lớn.

.

Tháng này hàng rất ế. Chủ yếu là do tôi lười - mua cái xe xong đậu trong nhà không mở được cửa hàng nên tôi dựa vào nguyên nhân đó mà lười luôn. Phần khác là do xưởng đang sửa, và bố tôi hét giá trên trời nên chẳng ai đặt hàng. Nói chung, là thiên thời sai bét, địa lợi cũng sai và nhân hòa thì càng sai.

Tôi nghĩ, thôi kệ, tôi có cái nguồn thu khác mà không ai biết. Nên tài chính tôi không có tệ lắm. 

Tối qua tôi nằm mơ thấy acct Binance của mình trở về con số đầu tư cũ. Lật đật vào để rút ra nhưng không rút được. Quả thật nếu về con số cũng dám tôi sẽ rút hết ra quá. Chia mấy lần nhìn muốn khóc lắm rồi.

.

Trên youtube có nhiều kênh hay ghê. Thí dụ như kênh Her 86m2 làm tôi cảm thấy, trời sao người ta có thể có một cuộc sống thần tiên như thế. 

Nhưng mà tôi không ghen tị và oán trách cuộc sống của mình, vì tôi không muốn ra khỏi cái vòng an toàn này. Tôi chỉ muốn tìm cách nâng cấp cái cuộc sống bê tông này lên, thí dụ tôi tìm cách học thêm cái gì đó mỗi ngày, kiến thức miễn phí nhưng chuyện nạp vô đầu là một chuyện luxury. Đặc biệt là món triết học - tôi nghĩ món này luxury nhất vì nó khó hiểu vãi l, armchair philosopher là một nghề luxury vì éo có lương. Tôi ngâm bồn và dùng bomb bath, cục bomb bath 60k đối với tôi là luxury rồi. Và tôi dọn bàn học đẹp đẽ, mở cái video cùng học với tôi của những người có cái bàn học đẹp đẽ lên rồi ngồi dịch sách chơi. Well... Những thứ luxury bé nhỏ và đơn giản. 

.

Tôi không hiểu sao cứ "từ nay tôi sẽ yêu bản thân của mình hơn" thì đồng nghĩa với "bắt đầu skincare". Éc. Cái này phải gọi là "yêu bản thân một cách đúng đắn hơn" mới đúng chứ. Ăn cũng là yêu bản thân, uống cũng là yêu bản thân, chẳng qua, ăn mấy thứ healthy và uống trà thảo mộc thì là yêu đúng đắn hơn thôi. Nằm ịch ra và lướt tiktok hay đi tập thể dục cũng là yêu bản thân - chẳng qua tập thể dục thì sướng vào thân còn nằm ịch ra thì... 

Sống luxury thời đại này sẽ là thời gian bạn thực sự dành cho bản thân bạn, chứ không phải dành cho người khác. Viết journal là hoàn toàn dành cho bản thân bạn - viết status facebook thì hẳn chỉ còn 50% còn đi hóng drama thì là bạn đang giúp người khác nổi tiếng, chả ấm vào thân, chưa kể họ nổi tiếng xong họ đi làm ambassador xong cái giá sản phẩm bạn mua phải cao hơn do bạn trả tiền cho cả họ nữa.

Để mình đi coi cái series simple luxury của Her 86m2 xong nghĩ ra gì rồi viết tiếp.

1/15/2022

Nhật ký crypto ngày 15.1

Tôi đã tìm ra cách chơi crypto cho mình, gói gọn trong 4 chữ: vạn sự tùy duyên.

Thí dụ như hôm qua tôi đừng mua con DOGE phế vật mà mua con ROSE thì hôm nay tôi đã lời >10% rồi. Nhưng không, tôi đã nghe lời Musk giả tạo và mua con DOGE. Bài học kinh nghiệm rút ra là thêm vào 1 rule khi chơi crypto: 5/ không nghe người nổi tiếng, vì khi họ tweet về coin nào là họ đã gom đủ và chuẩn bị xả hàng rồi. 

Nhưng. Thôi kệ. Tôi cứ đặt lệnh chờ ROSE về tầm 0.46 thì tôi sẽ mua. Không được thì coi như 2 đứa mình không có duyên. 

Và câu chuyện về chốt lời. Trộm vía con CELR lên được tầm 30%, hồi 0.075 tôi có chốt 1 ít tiền lời, sau đó tiếc lòi mắt. Nhưng sáng nay thì tôi nghĩ, lời chốt được thì mới là tiền của mình, nên tôi set up chốt thêm 1 ít lúc đạt mốc $0.095 nữa, chốt 1 ít lúc đạt $0.12 nữa. Sau đó nó lên hay xuống là chuyện của nó, nếu đạt $0.17-$0.2 thì chốt hết, còn nó xuống thì mình cũng được ít ít tiền lời rồi, lúc nó mặc nó bồng bềnh. 

Còn rủi nó bay hẳn lên $1 thì coi như 2 đứa mình không có duyên vậy. 

Target 1-2 tháng mà được 30% là quá tốt rồi. Đừng tham quá thâm lại khổ.

Và tôi còn đang nghĩ tới chuyện mở lối đi riêng nữa. Có vài thánh trộm vía cực kỳ linh thiêng như Lu thì cứ tin mà cược, nhưng phần còn lại thì phải hiểu mình đang đánh coin gì. Ngoài ra thì tuyệt đối không bỏ trứng vào 1 rổ, đánh nhiều coin thuộc các dạng mục đích khác nhau, và còn phải đánh trên nhiều sàn nữa. 

Thoy từ từ vậy. 

Hôm qua học được cái Donchian, hôm nay học thêm cái Bollinger Fibonacci. 

1/14/2022

Nhật ký crypto ngày 14.1.2022

Mới có ngày 14, tôi nhìn lại new year resolution của mình và thấy rằng, ủa sao đề ra tiết kiệm được 200tr vậy, tự tin ở đâu ra vậy. Quèo.

Những ngày này tôi có quá nhiều điều muốn nói về crypto. Crypto đã kích phát chứng fomo trong tôi và làm tôi hoảng hốt nhận ra rằng mình cũng không cool brain như mình nghĩ đâu, hóa ra trước giờ tôi cool brain là vì mấy thứ xung quanh không đủ khiến tôi thích thú. Trên bàn bài bạc tôi luôn rất điềm tĩnh, và chẳng hứng thú đặt thêm tiền bao giờ. Chơi game tôi chả bao giờ nạp tiền vào game, được thì tốt không được thì thôi... các tin tức xung quanh tôi thấy mình biết cũng được không biết cũng xong, không quan trọng. Tôi cho rằng, mình không có máu cờ bạc, không bị fomo.

Cho tới khi tôi chơi crypto. BMN.

Tôi phải viết cái note như vầy:

1/ vấp ở đâu thì double ở đó, còn coin là còn tiền
2/ không quyết định bất kỳ thứ gì sau 10 giờ đêm sau 2 cú chơi ngu vừa nghe youtube xong hoảng hồn chốt lãi 2 coin đang lên, chốt xong phát nó lên vèo vèo.
3/ không nghe theo thiên hạ. không đu. không đu. không đu. 
4/ quan trọng nhất, nhưng để số 4 vì số 4 là số tử thần: KHÔNG CHƠI FUTURE!

Tôi phải viết nhật ký crypto thôi vì thực sự đối với tôi diễn biến tâm lý của chính mình trong những ngày này thật sự là khó hiểu. 

Buổi sáng hôm nay tôi ngồi nghe giảng về crypto, học cách đọc tradeview, ngồi add coin vào đấy rồi lướt xem, thì thấy đã tới thời điểm long ROSE, TRIBE và ANY. Tôi nghiên cứu thêm tí, đang ngồi đọc xem tụi nó là về cái gì, thì telegram báo Elon Musk mới PR con DOGE, và tôi lập tức xách đít đi mua con DOGE ở 0.2, khớp lệnh xong, tôi đực mặt cả 5 phút, đúng kiểu, của mình vừa làm cái mie gì vậy?

Tôi thực sự cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi. FOMO của tôi nặng quá. Tôi phải chữa FOMO bằng cách để alert những coin tôi theo, giờ mỗi ngày tôi vào tradeview để xem con nào nên long rồi đặt lệnh giá chót, dính thì dính không dính thì thôi. Sau đó tôi đi chơi game học chữ nghe nhạc hóng phim, và bán hàng. Cuộc đời tôi không thể cứ xoay quanh crypto như vầy được. Tôi đi tìm đồng râm, thấy cái FOMO SAPIEN nghe vui quá nên lên tìm thử trên facebook có group nào không, trong tab tìm kiếm, tôi tìm được group: hội phóng sanh và chuyển tặng sách kinh thánh. Nghĩ kỹ lại, thì hợp lý vãi luôn. Chắc join hội này.

Tôi nghĩ mình nên mở kênh telegram để thông báo với thiên hạ là mình vừa mới long coin nào, để họ đi short con đó, chứ tôi thấy mình rất linh thiêng: tôi chốt coin nào xong thì coin đó lập tức xuống giá. Tôi không thể làm giàu cho mình, nhưng biết đâu sự linh thiêng của tôi có thể giúp thiên hạ giàu!

1/03/2022

New Years Resolutions

Mình biết tánh mình kỳ, hay bỏ ngang, nhưng làm một cái New Year Resolutions thì vẫn là một niềm vui, nên mình làm. 

Năm nay mình muốn có những thứ sau:

Đi tiếp trên con đường làm 1 polyglot:

𛲣 Tiếng Pháp: Thi B1 - phải cho việc học một kết quả chứ, kệ mie mọi thứ và đi thi thôi
𛲣 Tiếng Trung: dịch cho xong cái truyện Nghiện Chết 
𛲣 Tiếng Nga: thi thử được cấp sơ cấp
𛲣 Tiếng Anh: dịch xong cuốn How Pleasure Works

Thu nhập:

𛲣 Tiết kiệm được: +200tr
𛲣 Hiểu và chơi được crypto
𛲣 Có tài khoản chơi chứng khoán (cái resolutions này chắc 10 năm có rồi, vẫn không làm được)
Còn lại tùy duyên, tình hình kinh tế khó khăn mình không dám lên resolutions quá.

Shopping:

𛲣 Ghế mát xa cho ba mẹ
Còn lại tùy duyên.

Ngoài ra, mình muốn thêm 1 số extra skills nữa, nhưng vẫn là tùy duyên đi:

𛲣 Piano: chơi cho được Beethoven Virus (again, cái resolutions này chắc 10 năm rồi)
𛲣 Chơi cây kalimba/harp
𛲣 Học vẽ: bullet journal/sketch

Cố lên nào. 

Còn đây là những thứ mình làm được trong 2021. Điều mà mình cảm thấy đáng nhớ nhất là mình đã vượt qua chính mình và đi chơi game online =)) thề, chứng chướng ngại giao tiếp xã hội của mình đã đỡ hơn nhiều. Đó giờ mình chơi game online toàn sợ bị chửi ngu chửi gà, sợ đội quần, nhưng cắm đầu đi chơi thử thì thấy cũng không quá đội quần. Mình bắn freefire dù là một con complete bot, nhưng cũng đã có thể chửi người khác là bot =)) Mình chơi Ma Sói đủ sức chửi lộn với tụi nó mà không cần tao nhã nữa. 

Sau hơn chừng 1 tháng thì mình bỏ. Không vui nữa, freefire sợ bị nã thấy mie vì thao tác chậm quá. Ma Sói toàn dân trẻ con phá game. Liên Quân thì khó hiểu vãi nồi... rảnh mình sẽ chơi lại. Nhưng dù gì thì đó là một new thing/new skill, làm được một thứ mới mẻ trong cuộc đời là một chuyện thực sự rất vui. Cho nên hy vọng năm mới mình sẽ làm được nhiều hơn nữa những chuyện mới mẻ này. 

Mei. Powered by Blogger.
© Moonland 2012 | Blogger Template by Enny Law - Ngetik Dot Com - Nulis