Draft note of Memento since it for sure deserves more than the chaos in my mind at this point of time.
Ảo thuật, thôi miên, những giấc mơ, và bây giờ là bệnh mất trí nhớ. Giống như đang test coi thần kinh mình yếu cỡ nào.
Cái hay nhất của phim này chính là sự tự tin của Christopher Nolan, khi mà ráp phim theo đúng kiểu hack não người xem. Cốt truyện được chia thành 2 phần, phân biệt với nhau màu sắc: một thước phim đen trắng và một thước phim màu. Thước phim đen trắng bị cắt nhỏ và chạy theo chiều xuôi thời gian, còn thước phim màu cũng bị cắt nhỏ, và chạy ngược. Tới điểm then chốt, 2 đoạn được ráp với nhau, và toàn bộ lời giải thích nằm ở đó, mọi suy đoán đều sai, và sự thật phơi ra làm cho người xem ngỡ ngàng.
Phía dưới này là spoil rất nặng. Như đã nói trên: cái hay nhất của bộ phim là cách mà Christoper Nolan ráp phim, dưới đây là plot đi đúng tuần tự và phô ra hết mọi bí ẩn. Cân nhắc trước khi xem.
Nhân vật chính ở đây là Leonard, mọi người đều gọi anh ta là Lenny. Leonard bị chứng mất trí nhớ ngắn hạn - trí nhớ của anh ta chỉ tồn tại được 10 phút, sau đó anh ta quên sạch những gì mình nhớ. Cơ thể Leonard đầy hình xăm, trong đó cái hình rõ ràng nhất là câu John G. đã rape và murder vợ của tôi. Trên bàn tay anh ta, dòng chữ rõ ràng nhất là: nhớ Sammy. Câu chuyện bắt đầu lúc John ngồi trong phòng trọ, vừa nói chuyện điện thoại với ai đó vừa tự xăm lên mình một số câu nhắc nhở bản thân đang làm chuyện gì. Leonard kể chuyện về Sammy: một người đàn ông bị mất trí nhớ ngắn hạn, ông ta và vợ đòi tiền bảo hiểm - Leonard chịu trách nhiệm điều tra xem có thực sự Sammy bị mất trí nhớ hay không, họ áp dụng rất nhiều bài test, trong đó có 1 bài là cho Sammy chọn những hình khối, một trong số đó có điện giật, xem Sammy có nhớ mà không đụng vào hình đó hay không. "Nghiên cứu" cho thấy rằng dù não không nhớ được, bản năng vẫn sẽ nhớ được và người thử test không đụng vào cái hình khối có điện giật đó. Tuy nhiên, Sammy vẫn cứ đụng vào hình khối đó, cho nên ban điều tra kết luận là Sammy không đủ tiêu chuẩn để nhận tiền bồi thường. Leonard vì vụ này mà được thăng chức. Một hôm, vợ của Sammy đến hỏi Leonard rằng thực sự anh ta có tin là Sammy đang lừa dối hay không - vì nếu Sammy đang lừa dối, thì bà ấy sẽ có cơ hội gặp lại một Sammy mà bà ấy yêu, người luôn nhớ bà ấy là ai và không khiến của cuộc sống của bà ấy nặng nề như vầy. Leonard trả lời lấp lửng, đủ để bà ấy phiên dịch thành hy vọng. Và bà ấy quyết định tự test xem Sammy có đang lừa dối bà ấy hay không bằng cách bảo Sammy cứ lặp đi lặp lại hành động tiêm insulin cho bà ấy. Vì nếu Sammy đang lừa dối, và vẫn yêu bà ấy, thì ông ấy sẽ không làm vậy. Nhưng Sammy đã thực sự quên, cho nên bà ấy chết do tiêm insulin quá liều và Sammy được đưa vào trại y tế.
Trong lúc đang kể chuyện, Leonard đang xăm chữ "Buôn ma tuý" tên đùi như một chứng cứ để truy tìm tên giết vợ mình. Leonard mở miếng băng gạc ra khỏi tay, để lộ một hình mới xăm, có để tiêu đề là: "đừng nói chuyện qua điện thoại" và lập tức dập máy, Leonard gọi xuống tiếp tân và bảo là mình không muốn nghe điện thoại nữa, hãy chặn mọi cuộc gọi. Lát sau, tiếp tân báo với Leonard là người gọi là cảnh sát. Đồng thời, Leonard nhận được 1 phong bì có đề chữ Nghe điện thoại đi. Leonard đi xuống tiếp tân và gặp Teddy ở đó. Teddy đưa cho Leonard thông tin về một người tên là Jimmy G. Và Leonard đến khu nhà cũ để giết người đó vì cho rằng người đó chính là kẻ là giết vợ mình, tuy nhiên, Jimmy G. lại biết về Sammy và Leonard quay sang nghi ngờ Teddy.
Lúc đó, Teddy xuất hiện. Thông qua cuộc đối thoại giữa Teddy và Leonard, thì người xem biết được sự thật rằng chẳng có ai giết vợ của Leonard cả, Sammy trong câu chuyện của Leonard chính là bản thân anh ta. Anh ta đã tiêm isulin cho vợ quá liều dẫn đến cái chết của cô ấy, và vì cái sự thật quá hèn nhát đó mà anh ta tự tạo nên sự thật của bản thân mình: có ai đó đã giết vợ anh ta và đập vào đầu làm cho anh ta mất trí nhớ như vầy, anh ta muốn trả thù. Một năm trước, John G. đầu tiên mà anh ta giết, anh ta đã chụp lại một tấm hình mà mình đang tươi cười vui vẻ khi được "trả thù". Khi Teddy phun thẳng sự thật đó vào mặt Leonard, Leonard đã không chấp nhận được, nên Leonard ghi chú đằng sau tấm hình của Teddy là Đừng bao giờ tin gã này. Anh ta tự huyễn bản thân, để cho bản thân quên đi tất cả những điều đã xảy ra, 10 phút sau, anh ta quên mất. Anh ta chỉ biết bản thân mình bị mất trí nhớ, vợ thì bị giết, anh ta đang muốn trả thù, và chỉ trông cậy vào những tấm hình do chính mình viết lên. Tấm của Teddy có đề câu "Đừng bao giờ tin những điều mà tên này nói".
Leonard tiếp tục săn tìm một John G. khác, mà ngay từ đầu anh ta đã tự đặt là Teddy bằng cách trong 10 phút còn nhớ những việc Teddy nói với mình, anh ta viết lại số bằng lái của Teddy. Anh ta tìm đến Natalie - bạn gái của Jimmy G. mà anh ta đã giết (và quên rằng mình đã giết), anh ta mặc đồ của Jimmy G. và lái xe của Jimmy G. Natalie lợi dụng sự mất trí nhớ của Leonard, đưa anh ta về nhà mình, và tìm cách đẩy anh ta đi hành hùng Todd - người tình của ả. Ả xúc phạm vợ của Leonard, làm cho Leonard nổi nóng và đánh ả, sau đó, ả canh đúng 10 phút và chạy vào nhà dựng lên câu chuyện là Todd đã đánh ả, và Leonard đi trả thù cho ả - tới nhà của Todd và đánh tên này, cướp súng của tên này, rồi tự ghi chú là gọi Teddy đến. Sau khi Teddy đến, Teddy tìm cách nói với Leonard là đừng có tin Natalie, nhưng Leonard lật ghi chú trong tấm hình của Teddy "Đừng bao giờ tin những điều tên này nói", và không tin Teddy. Natalie đưa cho Leonard thông tin về chủ của số bằng lái - dĩ nhiên là Teddy. Leonard ghi chú thêm vào tấm hình là phải giết Teddy. Khi đến khu nhà cũ, Leonard đã thực sự nổ súng giết Teddy.
"The truth is what you choose to believe".
Tâm lý con người là vậy. Thực sự, trên đời này không có đúng hay sai - chỉ có những điều mà con người tin là đúng và những điều khác mà con người tin là sai thôi. Người mất trí nhớ như Leonard, hay những người có trí nhớ bình thường cũng lâm vào cảnh đó thôi. Vì trí nhớ - chẳng qua là những thứ chúng ta nghĩ là bản thân mình đã nhìn thấy. Mình đã đọc ở đâu đó rằng: đôi mắt không nhìn thấy bất cứ cái gì, não mới là cái nhìn thấy, đôi mắt chỉ làm đúng nhiệm vụ của nó là chuyển thông tin về não thôi, nó thực sự là một "cửa sổ" để chuyển toàn bộ dữ liệu vào "tâm hồn" là não. Rồi não sẽ phân tích những dữ liệu đó, để phiên dịch thành trí nhớ. Cũng như Leonard, anh ta chọn cách xoá sạch những thứ mà anh ta không muốn tin, chỉ để lại thông tin mà anh ta muốn tin thôi - cách anh ta viết vào những tấm hình, chính là cách mà não người bình thường ghi nhớ sự việc.
Cùng 1 câu nói, 1 hành động, 1 ngữ cảnh, ví dụ một đứa bé ăn xin. Với một người, đó là hình ảnh của sự đáng thương thôi thúc họ cho tiền đứa bé. Với một người khác, đó là hình ảnh của sự gian dối xảo trá, họ tin là có một người lớn đang giật dây cho đứa bé đi ăn xin, và động lực nghi ngờ đó khiến họ không cho tiền đứa bé. Sự khác biệt chính là những phiên dịch khác nhau của não. Lý do cho sự tồn tại của các phiên dịch khác nhau đó được giả thuyết là đến từ nhiều nguồn: di truyền từ cha mẹ, ảnh hưởng của môi trường người ta lớn lên hàng ngày, ấn tượng về những trải nghiệm trong quá khứ...
Vậy nếu trên đời này không có đúng sai, thì chúng ta phải sống như thế nào đây? Cũng vẫn là câu đó thôi: chúng ta sống cho những gì mà chúng ta tin là đúng. (thực sự là bây giờ mình đã quên mất ai mà người nói câu này rồi, nhưng mình biết nó từ rất lâu và gần như nó đã trở thành triết lý sống của mình).
Nếu xét về mặt đúng hay sai, thì việc khuyên một tên giết người đừng giết người nữa hay một người ăn chay khuyên một người ăn thịt là đừng ăn thịt nữa, về cơ bản, là giống nhau. Đều là người ta cố gắng hướng suy nghĩ người khác về suy nghĩ giống mình thôi. Vì tên giết người nghĩ là giết người đó, cướp được tài sản đó thì mình sẽ sống sung sướng. Còn người ăn thịt nghĩ, ăn được miếng thịt ngon lành đó thì mình sẽ sung sướng. Đàn áp những thế lực yếu hơn để đem lại phần sung sướng cho mình. Khác nhau chỗ nào?
Well, mình biết. Cái thể loại tư tưởng này không thể nào đem trình bày trước đám đông được (đấy là mình chưa nói về chính trị đó nhé). Vì đám đông tin rằng giết người và ăn thịt động vật là 2 chuyện khác nhau hoàn toàn. Họ - từ thời nguyên thuỷ, đã suy nghĩ như vậy rồi. Họ là con người - họ hiểu đồng loại của họ và biết được nỗi đau khi mất người thân, nên họ phản đối chuyện giết người. Họ không phải là con gà, con bò... nên họ không cảm được nỗi đau của chúng nó khi bị giết xẻ thịt. Và họ tự cho rằng chúng nó không hề đau đớn. Và họ cho rằng, họ đúng.
* Tất nhiên thì sau khi nói lên những lời có-vẻ-là-đầy-triết-lý đó, mình vẫn thèm thịt bò, thịt gà và mình vẫn cực lực phản đối chuyện giết người. Vì mình là con người mà. Và mình tầm thường mà.
Phim Memento đạt rất nhiều giải thưởng, và còn được mệnh danh là bộ phim hay nhất thời đại. Mình đồng ý, nó hay, nhưng cho điểm thì mình cũng chỉ cho có 8 thôi. Ở hệ suy nghĩ của mình - thứ mà theo giả thuyết được cấu thành bởi yếu tố di truyền và môi trường sống và bla bla... - cho rằng: rate của bộ phim cao đến vậy (8.5) là do người ta thích tham gia vào hội những người thông minh có thể hiểu plot và thấu cảm những điểm hay của phim. Một bộ phim được "đánh giá cao" và đạt những giải rất "danh giá" bởi các "chuyên gia" thì chắc chắn là một bộ phim hay rồi, rủi mà tuyên bố là bộ phim gì đâu rối rắm phức tạp quá buồn ngủ quá thì thành ra lộ ra mình ngu à =)) haha... Giống y như việc đặt một số bình nước giống y nhau, ở cạnh nhau, đặt tên là "những người uống nước này là những người thông minh", "những người uống nước này là những người ngu". Đảm bảo, bình "thông minh" sẽ hết sớm. Hoặc giả, có ai đó thiệt là thành công kiểu Bill Gates chọn uốn bình ngu, thì người ta sẽ đua theo uống bình ngu bởi vì "người thông minh" mà uống bình ngu thì chắc chắn bình ngu mới là bình thông minh.
Nhức đầu quá.
Mình rate: 8/10
IMDB: 8.5/10