11/27/2011

26.11.11




1. Lúc nổi nóng lên, mình thường chuồn đi chỗ khác, tự gặm cho hết cơn bực, vì nếu kiếm ai đó xả thì hình ảnh mình sẽ trở nên rất kinh dị. Mình không muốn thế!

2. Ban đầu, khi đọc trang facebook 12 cung Hoàng Đạo, mình chỉ có 2 suy nghĩ, 1 là con bé này nó kì thị Virgo, 2 là : ủa, mấy cái này ở đâu ra? Nó tự nói hay nó tự suy hay nó tự dịch?

Bữa giờ mình nghĩ ra một chuyện, đó là dù nhà báo có đạt được độ khách quan cần thiết, không đặt ý kiến của mình vào trong bài viết, thì cũng chưa chắc đã khách quan, vì họ có thể chọn viết tin về vấn đề gì và không viết về vấn đề gì.

Đây cũng vậy ~ đọc cho vui thì được, tin làm gì rồi lại ẩu đả nhau ~

3. Có phải thiên hạ đang đòi hỏi quá nhiều?

Bữa đọc báo phụ nữ, thấy cha nội kia ngồi mặc định "phụ nữ phải chung thủy" mà mình mắc cười. Hệt y như cái chuyện phụ nữ bảo "đàn ông phải ga-lăng". Mặc định cho nhau nhiều quá rồi đó các bạn.

Mình đã quen với chuyện mấy thằng đàn ông chỉ xun xoe galant với những đứa nó thích. Nếu nó không thích mình thì thôi, cũng chẳng cần phải tủi thân ghen tị gì. Bởi vì khi nhìn lại mình, mình cũng chỉ ton hót giả ngây hiền lành để câu dẫn mấy thằng mình thích thôi :">

Ai cũng bảo, phụ nữ phải có chút yếu mềm thì đàn ông mới thích. Ờ, nhưng mình cần thằng đàn ông mình thích thôi, không có cần nhiều thằng đâu, nên bình thường, mình chả thể hiện yếu mềm dịu dàng gì đó đâu, đừng mơ ~ nó không phải cá tính yêu thích của mình.

Con bạn đọc truyện "chờ em cúp máy trước" rồi cảm thán, đòi hỏi con trai phải galant như thế. Mình hỏi "vì sao?" Nó bảo tại vì con gái thiệt thòi, con gái đa cảm... Ôi, lúc nào cũng mở miệng là đòi bình đẳng giới, rốt cuộc chỉ là muốn được người ta cho trèo lên đầu thôi. Mình không có ủng hộ cái suy nghĩ đó. Đã bình đẳng rồi thì "everything can happen", đừng có bảo vì phụ nữ phải thế này, đàn ông phải thế nọ... để trách cứ đòi hỏi cho bản thân nữa.

Bởi vậy, mình không có ủng hộ "bình-đẳng-giới" :">

4. Cái hình là lấy từ "Những điều kỳ quặc làm bạn bực mình" gì gì đó mình không nhớ tên, nhưng loạt đó vui phết ~

11/24/2011

24.11.2011


Là vầy...
Khi mọi chuyện qua đi, và những đứa đã nghĩ-ra-vấn-đề trước đám đông đã được minh oan, thì trong đám đông xuất hiện 3 thành phần:

1/ Một số ít ỏi chưng hửng, "tui đã sai rồi sao"? Thiệt là dễ thương nha ^_^

2/ Một số khác vẫn tin tưởng tuyệt đối và moi cái lòng yêu nước ra để biện minh. Chậc, thôi thì coi là họ cũng có chính kiến đi.

3/ Số còn lại được dịp hú lên: thấy chưa, tao có bình chọn đâu, tao đúng rồi thấy chưa... Số này làm mình có cảm giác nổi da gà, bản thân không dám có một cái ý kiến nào, chờ mọi người xoay theo chiều nào, lại xoay theo chiều đó. Khổ nỗi, số này lại nhiều nhất.

Thà là thừa nhận mình sai, mình ngu, thì còn có ngày tiến bộ. Đợi thiên hạ phát minh ra định luật, rồi quay lại bảo rằng "tôi cũng đã nghĩ tới việc đó" thì chẳng khác nào tự dỗ dành bản thân "tao cũng thông minh lắm", kiểu này, biết bao giờ mới tiến bộ nổi.

--------------------------------------------------------------

Viết nhanh kẻo quên:

Nhật ký về trường xin bảng điểm ngày 23.11.2011

1/ 3 lần xếp hàng, mỗi lần 1 tiếng đồng hồ.

2/ sự gắt gỏng và rửng mỡ của ông thầy đối diện cùng tập thể giáo viên làm cho bà cô chủ nhiệm hắc ám siêu phàm của mình trở nên tương đối chấp nhận được. Có nhỏ kia vô xin thi lại, đứng năn nỉ muốn khóc, ổng dứt khoát không là không, lại còn bảo: em đi chỗ khác, tôi còn nhiều việc - trong khi mình thề là ông đang ngồi chơi quánh bài trên máy tính lúc mình bước vào, mọe nó, thấy con người ta năn nỉ thì giả vờ lôi tài liệu ra đọc ~

3/ dù bạn trả tiền học phí, bạn không phải là khách hàng của nhà trường mà là sản phẩm.
Một đống đứa bảo "trường dạy chúng ta cách cư xử ở đời, trường quan liêu vì ra đời sẽ gặp nhiều chuyện quan liêu như vậy, tập cho quen".
Mình chửi thề, bảo, tại sao phải chấp nhận cái hiện tượng "quan liêu" như một bài học mà không bài trừ nó ngay từ trong trường? 100 người chịu đựng nên nó mới diễn ra, thử không ai chịu coi có còn hay không, chẳng qua là thiếu một người dám tiên phong, và thiếu một đống người dám nói lên suy nghĩ của mình...

4/ phút cuối, gặp lại nhỏ bạn cấp 2. Bản gọi tên mình và hí hửng tay bắt mặt mừng, mình cười cười hồ hởi nhưng trong lòng lo lắng thấp thỏm không yên...
Ôi, tôi mà nhớ bạn là ai thì tôi tắt thở ngay đó bạn!
Nhưng mình vốn thông minh nhanh trí, hí hí, nên mình nhìn ngay vào xấp hồ sơ bản đang cầm trên tay và suy ra tên bản.
Hỏi bản thêm 1 câu "đó giờ có về trường không? dạo này có gặp đứa bạn nào cùng lớp không? tụi nó sao rồi?" Bản nêu tên khoảng chục đứa, thế là mình suy ra được bản học cùng cấp 2 với mình...
Xong vụ đó, mình phát hiện ra, mình quả thật là thông minh quá xá đi thôi :">

11/23/2011

11.22.11

Các Angel sẽ dạy ta phải biết khoan dung "Nếu ai tát bạn má bên phải, hãy đưa thêm má bên trái ra cho người ta tát".
Satan sẽ dạy chúng ta tìm cách tát người khác mà người đó ko tát lại được.
Còn Lucifer? Ngài dạy chúng ta hãy tát lại gấp nhiều lần nếu ai đó dám tát chúng ta.

Woa hahahahahahah ... Mình đã bị quyến rũ ~ từ rất lâu rồi ~

Trời ơi. Từ cái cơ duyên nào quên mất rồi, mà mình đọc về Thiên Thần Tối Thượng Lucifer. Và có cảm giác sét đánh ngang tim.

Yêu rồi....

11.22.2011

Có phải cái đầu của tôi bây giờ chỉ toàn tiền và cách để kiếm tiền nên tôi không thể thấu hiểu và thông cảm nổi với những thứ mà thiên hạ hùa nhau like?

Nói về hiệu ứng đám đông thì chỉ từ chửi thề đến chửi thề thôi.

http://www.facebook.com/note.php?note_id=260868533961624

Tôi lười kể lại, nên link trên là câu chuyện mà tôi đọc được. Đọc xong, tôi chỉ có 1 cảm giác: ảo & nhảm. Vậy mà lắm người like, lắm người cảm động... Nói ra thì quá đáng, bởi mỗi người có 1 cảm nhận khác nhau và không thể bắt người ta theo suy nghĩ của mình được, không thích thì chỉ có thể ngoảy mông bỏ đi thôi.

Ảo: Chuyện này ai kể?
Nhảm: Người ta không cứu bạn, thì bạn có quyền giết người ta?

Thôi. Không nói nữa. Nhớ cho kỹ một điều: hãy tìm cách lập luận và suy nghĩ khác với đám đông, vì đám đông không có nghĩa là đúng.

11/21/2011

?????

Syria nội chiến.
Ngưng buôn bán dầu với Iran.
Hoa Kỳ vừa thương thuyết thành công trong việc đẩy mạnh xuất khẩu.
Khủng hoảng Âu châu vẫn lơ lửng.
Trung Quốc im re.

.
.
.





Vậy tại sao còn chưa chịu lên giá hả VÀNG? BMN...

11/20/2011

19.11.2011

Hình như là... mình đã qua cái thời kỳ đú đởn rồi ấy nhỉ?

=.=

Hôm bữa coi cái clip có tựa là, na ná là, sự bấn loạn của 1 Sone, mình nổi da gà từng cục từng cục. Cực kết cái câu comment của bạn kia: con này mà là con tao tao bóp chết.

Làm ơn, các bạn chẻ, hãy đối xử với CA SĨ đúng theo cái nghề nghiệp của họ, kẻo người ta vứt vào bệnh viện tâm thần lúc nào không hay.

Cũng hôm nào đó, có 1 người nào đó gọi SuJu là một nhóm nhạc tạp kỹ. Lẽ hiển nhiên là các bạn chẻ bâu vào xúm xít chửi. Ôi, nó nói đúng phết rồi, cãi gì mà cãi. Nhóm nhạc gì mà một năm ra chưa được chục bài thì hát hò nhảy nhót cái gì.

Mấy ngày nay, các bạn đồn nhau 25.3 sẽ tái hợp. Mình thì ủng hộ cái ý kiến hay ho là, "disband chính thức" :)) Vì, nó mà tái hợp thiệt thì chẳng khác nào mình đã bị tát 1 cú đau điếng. Vì, nếu tái hợp gì gì đó, thì thời gian qua mình buồn thảm vì cái gì, đùa nhau à...

Bữa đọc bài báo kia, thấy đau đau. Nó so sánh concert của SuJu với concert BSB, và kết luận một câu nhẹ nhàng: với những nền âm nhạc chuộng về phần nghe, thì âm thanh là quan trọng, còn với những nền âm nhạc chuộng phần nhìn, thì trang phục ca sĩ - phong cách biểu diễn, mới được chú trọng.

Mình thì ưa mấy cú tát đó lắm. Nói chuyện nhẹ như không và "tôn trọng văn hóa" ghê gớm. Nhưng nghĩ kỹ một chút, người ta có thể nhắm mắt chụp headphone nghe nhạc, chứ chẳng ai (rảnh) mà coi video clip hay perf mà TẮT LOA cả. Và người ta gọi là, ÂM NHẠC - anh em họ hàng với ÂM THANH, chứ liên quan quái gì tới hình ảnh.

Ôi ~~~~~

Càng ngày cái ý nghĩ, "làm ơn đối xử với CA SĨ theo đúng nghề nghiệp của họ" càng làm mình tâm đắc, nhất là lúc coi mấy cái bảng xếp hạng và có cảm giác: bạn hát một bài dở như hạch - rẻ tiền như rác và nhảm như sịt cũng được, miễn là có một dàn fan ầm ĩ chạy theo ủng hộ bạn thì bạn vẫn đoạt cúp như thường =)) =))

Tiêu chí đoạt giải đã làm mờ mịt cái gọi là Âm Nhạc thứ thiệt rồi. Các bạn chẻ coi show thực tế hay phi thực tế nào đó, thấy các bạn ca sĩ nhí nhảnh dễ thương quá, thế là thích, rồi theo hiệu ứng đám đông, thích thành yêu, rồi các bạn lấy cái tình yêu đó, chi tiền chi công sức chi thời gian một cách hào phóng vô tội vạ... và các CA SĨ đó sẽ đoạt giải, bất kể ca khúc nhảm sịt như thế nào.

Mình từ chối vụ biến dạng âm nhạc này. Giữa Get Out và Pray, mình thề là sẽ bầu cho Pray :))

Nhân dịp đó, mình cũng sẽ bầu cho The Boys là ca khúc thảm họa của năm =)) Ồ, điều đó không có nghĩa là The Boys là ca khúc thảm họa nhất, mà là ca khúc thảm họa được lăng xê ghê gớm nhất. Lắm lúc, nghĩ thấy tiếc, đáng lẽ với cái cá tính hay ho như SoShi thì cho chúng nó cầm súng bắn đùng đùng, chơi roi điện chạy mô tô phải hay ho hơn không, đằng này, mặc một đống vải lùng nhùng đi qua đi lại giữa mưa hoa hồng... Ôi má ơi!

Nếu được phép, thì mình cũng muốn bầu cho Wonder Girls là nhóm nhạc của năm, vì vụ dậm bể cái cúp =)) =)) "Nhóm nhạc của năm" thôi mà, đâu phải "Nhóm nhạc hát hay nhất - nhảy đẹp nhất..." đâu, có thể là "Nhóm nhạc (gây sốc nhất) của năm". =))

Gì chứ mình không có ưa MusicBank, dậm bể cúp nó đi mấy đứa :">

Càng ngày càng ưa Cleansing Cream ~ nhạc gì nghe đã lỗ tai quá đi mà.

11/16/2011

Cổ tích ~ :">

Có 1 đứa con gái bảo:

- Ngày xưa, Sơn tinh và Thủy tinh đánh nhau để giành gái.

Nó kết luận: con gái thật là có giá đó nha ~

Ngay lập tức có 1 thằng phản pháo:

- Ngày xưa, Tấm với Cám GIẾT nhau để giành trai.

Hỏi: con trai với con gái, đứa nào có giá hơn.

Tau trả lời cho cả 2 đứa: Sơn tinh với Thủy tinh đánh nhau để giành chức phò mã, trèo lên ngôi vua. Tấm với Cám giết nhau để giành chức Hoàng Hậu, trèo lên ngôi Hoàng Thái Hậu (lắm khi vua chết sớm, con còn nhỏ thì sẽ buông rèm nhiếp chính nữa cơ).

Tự trả lời coi chúng nó giành cái giề =)) Chừng nào chúng nó đánh nhau long trời lở đất vì một thằng ăn mày, hay vì một nàng nông dân nghèo rớt mồng tơi, thì hãy tính tiếp!

Tau thì thấy cái truyện khó hiểu nhất là truyện Dương Lễ - Lưu Bình cơ. Mắc giống gì, Dương Lễ cho Châu Long - VỢ mình, nhấn mạnh chữ VỢ đó nhé - đi nuôi Lưu Bình ăn học? Không sợ chúng nó tò tí te sao? Sau đó, khi biết Châu Long là VỢ của Dương Lễ, Lưu Bình không những không hề nghĩ tới khả năng "trong khi mình đi thi nó cướp người yêu của mình", không mảy may nghi ngờ khi Dương Lễ nói rằng y chơi khổ nhục kể cho Lưu Bình tiến thân...

Tau nghi là... 2 thằng này ... iu nhao ~~~~~ =)) =)) =)) =)) =))

15.11.2011

Dù gì, thì mình cũng ủng hộ bà Yingluck Shinawatra.

Thứ nhất, vì bà ấy rất đẹp :"> Gì chớ, ai mà không thích người đẹp!

Thứ hai, vì mấy cha nội kêu gọi bà ấy từ chối là những thằng vô duyên thúi. Mịe, chửi người ta "ngu", bản thân mình hy vọng nước rút bằng cách tế trời =)) =))

Thứ ba, và nguyên nhân cốt yếu, bà ấy rất thông minh. Cái kiểu vừa cứng rắn lại vừa mềm dẻo, cương quyết không từ chức thủ tướng, nhưng lên xuồng đi thăm dân vùng lũ lụt, ăn mặc rất giản dị (nhưng mà đẹp), thiệt là thông minh mà! Chuyện nước lụt đâu phải lỗi của bà ấy, là của ông trời và ông dự báo thời tiết, nhưng bà ấy vẫn đứng ra xin lỗi và chịu trách nhiệm! Ôi, một người lãnh đạo thứ thiệt nha ~

Lũ lụt, du lịch ế, linh kiện ô tô và hàng loạt thứ khác bị sụt giảm nghiêm trọng, chưa kể mất mùa, Thái Lan đứng trước nguy cơ sụt giảm GDP trầm trọng và kinh tế đình trệ, nhưng vẫn quyết định tăng giá gạo để cải thiện đời sống người nông dân, nhường luôn cái chức vị "nước xuất khẩu gạo hàng đầu thế giới" cho VN... Mình có cảm giác giống y như tát cho mấy đứa háo danh một cú đau điếng.

Thiên hạ ạ, vấn đề không nằm ở thế giới có cho bạn đứng đầu hay không, mà là cuộc sống của bạn có thực sự làm bạn hài lòng hay không kìa. Y như, vấn đề nằm ở chỗ người ta tới Hạ Long 1 lần, còn muốn đến lần 2 hay không, chứ không phải ở chỗ một trang web vô danh công nhận nó là 1 trong 7 wonders...

Xin lỗi, mình cay cú vụ này quá mạng rồi ~ vì có đứa nó chửi mình không yêu nước khi mình không bình chọn =.=! Mình ghét nhất đứa nào chửi mình không yêu nước, thề có trời đất, mình yêu VN nhà mình kinh hồn bạt vía!

Hồi mình coi Titanic, khúc làm mình cảm động nhất, khóc to nhất, là khúc Rose gỡ tay Jack ra, cố gắng bơi về phía xác chết kia, lấy cái còi, dùng hết sức thổi, tự cứu mạng mình chỉ bởi vì cô đã hứa với người cô yêu nhất là cô sẽ sống thật trọn vẹn. Chỉ vì một lời hứa.

Bởi vì, mình nói rồi, mình không có ủng hộ những người thấy khó rồi từ quan về ở ẩn. Cho nên, việc bà Yingluck nhất quyết không từ chức, mà đối đầu với khó khăn, thực sự làm mình phục hết sức ~

Bao giờ VN mình mới có nữ thủ tướng đây :((

Tính đi kiếm cái hình, mà lười quá, thôi ai muốn coi hình thì Google đi ~

Tâm hồn đa cảm ~~~~~



Thỉnh thoảng, tôi thấy những cô bé ấy quá lạc quan, lạc quan đến mức hoang tưởng.

Trở lại ư?

Có thể, nếu chúng ta thành công trong chuyện chế tạo cỗ máy thời gian, để chính chúng ta trở lại.

Lâu quá rồi tôi không cập nhật tin tức gì về họ. Đừng hỏi về nhạc, vì tôi chưa bao giờ nghĩ DBSK là nhóm nhạc mà tôi ưa thích. FB wall thỉnh thoảng cứ nổi lên vài tấm hình, mới có, cũ có, người thật có, mà chibi cũng có. Lúc nào tôi cũng kéo đi thật nhanh, không phải là chạy trốn, cũng chẳng phải dối lòng gì, chỉ vì, tôi cảm thấy ngán ngẩm. Đặc biệt là những bức hình riêng rẽ từng thằng, tệ hơn nữa là những bức hình ghép. Tôi luôn có một niềm tin tuyệt đối, rằng thứ tôi đang tìm là Changmin CỦA DBSK, Jaejoong CỦA DBSK, Junsu CỦA DBSK, Yoochun CỦA DBSK, Yunho CỦA DBSK, nếu không phải là "của DBSK", thì đó là một cảm xúc khác. Và tôi không cho là mình đáng thương hại đến mức phải đi nhìn những tấm hình ghép để có cảm xúc.

Nhưng sáng này, lại dừng lại rất lâu khi nhìn tấm hình này. Ai chụp mà đẹp quá... Thằng nào cũng cười rất tươi rất tươi, ánh mắt tập trung nhìn thằng áp út, trong mắt nhìn rõ chúng nó đang nghĩ cái gì, là "không gì cả", chỉ hạnh phúc, và hạnh phúc, cười vô cùng thật lòng.

Nhân lúc dịu dàng hiếm có như vầy, ... cho phép tôi cũng hoang tưởng một chút thôi.

Tính viết thêm nữa, nhưng mà sến súa quá không có chịu nổi.
Tính đổi chủ đề, nhưng... đang tập dần việc nói chuyện cho có duyên 1 tí, hí hí...

11/12/2011

So sánh :">

Sau khi coi giá vàng hôm và trở nên vô cùng khoái chí sau những ngày trầm cảm nặng nề vì cái sự lừng khừng của nó, tôi nghĩ ra một phép so sánh hơi bị thô bỉ (theo theo tôi là koolz :D ) như vầy:

Giá vàng những ngày trước, đặc biệt là ngày hôm qua, giống như một thằng đàn ông bị yếu sinh lý, trồi lên sụt xuống nhưng chẳng bao giờ tới đỉnh nổi =))

Dạo này, bị đâm nghiện câu: "Tao biết trước là vậy mà!"

Muốn đi mua cổ phiếu để đua đòi thiên hạ quá bây ơi!

Ka đóng blog rồi đấy - tôi lại đúng

=)) =))

Tôi biết là thể nào cô ta cũng đóng blog, sớm hay muộn, thì cũng đóng thôi =))

Vì cô ấy quá cá tính, nói chính xác là, cô ấy quá dũng cảm khi nhất quyết khẳng định cảm xúc của mình giữa cái thế giới đầy rẫy người chơi nước đôi này.

Thỉnh thoảng, tôi cũng như thế. Và tôi ăn tát =)) Chẳng hạn, tôi bảo "Death Note" dở ẹt, và thiên hạ ném trứng thúi vào tôi, hỏi "mày có đầu óc không" "não mày chắc chưa đủ cảm nhận trình độ tác giả". Ồ thì, tôi công nhận tác giả thông minh thiệt, sự thông minh của ông nằm ở chỗ ông hướng mọi người đến cái tư tưởng "tác giả này thông minh thiệt" =)) Cả câu chuyện là những lần đặt bẫy lẫn nhau, nhân vật quá thông minh để làm nên một cái bẫy thành công - người đọc suy ra nhân vật thông minh, suy ra tác giả thông minh mà quên mất cái sự thật là, bẫy có thành công hay không là do chính tác giả quyết định...

Nhớ cách đây chừng 9 năm, tôi viết một bài hơi bị ngu trong cuộc thi Anime Xuyên Việt =)) chửi ầm ầm truyện "Nữ hoàng Ai Cập", lỡ miệng chửi luôn "Bá tước tiểu thư" và các truyện thể loại tương tự. Ồ, chửi rất lịch sự nha, vì năm đó tôi mới học lớp 9, chính tả tốt và tiếng lóng hạn chế. Và xuất hiện một đại nhân vật nào đó đáp lễ với tôi bằng một bài rất lịch sự, bảo rằng, chí ít, Nữ hoàng Ai Cập cũng dạy người ta về sự khoan dung.

Hồi trước, khi mà cái phong trào viết truyện, dịch truyện nổi lên như một trào lưu hiện đại của những cô gái lắm hơi dư thời gian, nhiều bạn 15 tuổi viết truyện rating 17+ hay 18+ hay 50+ =)) Nhiều truyện chỉ có sex và sex, và sex buồn cười vô đối, khi một người nào đó (thỉnh thoảng là tôi nặc danh) vào khen: bạn viết truyện hay quá, nhưng hơi bị thiếu não, thì các bạn FAN của bạn này sẽ gào vô mặt tôi rằng: mày viết được như vậy không mà chửi người ta, một số bạn có học hơn thì bảo: người ta có lòng viết, bạn không thích thì đi ra chứ tại sao lại chửi. Tôi nhớ đến Sợi Xích, ôi, giá mà Lê Kiều Như cũng gào lên như các bạn với các nhà phê bình đòi thu hồi "sách" của cô ta: các người không đọc thì thôi, tại sao lại đòi tịch thu, tôi "có lòng" viết mà, để tôi xem các nhà phê bình sẽ nói gì, tôi sẽ học tập theo loại ngôn ngữ đó, chứ không cười khẩy như cách mà tôi đã đáp trả.

Trở lại với cô gái của tôi. Đó là một cái blog hay ho, tạm không bàn đến chuyện tôi và cô ấy hợp ý nhau ở vài quan niệm, cái ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy - đó là cô ấy cũng như tôi, từng là 1 Cassiopeia, khi nước rẽ đôi, tôi theo số 3, còn cô ấy theo số 2. Lúc mọi chuyện còn lừng khừng nửa nạc nửa mỡ và chúng tôi trông mong vào kết cục đoàn viên, tôi chỉ chọn thứ mình thích hơn, thay vì chỉ chọn thứ mình thích, còn cô ấy đã công khai lên tiếng, chỉ trích và chửi thẳng. Và những điều cô ấy nói, chỉ làm cho tôi câm họng, không thể theo mọi người mà lên tiếng giáo huấn "bạn là Cass thì phải yêu thương cả 5 chứ"...

Đấy, cá tính mạnh như vậy, mà lại công khai danh tính, thì thể nào cũng bị tát tới tấp :) Những cái tát của các bạn não rỗng thì không đáng để ý, vì bản chỉ có sức sủa chứ không có sức tát đâu. Còn những cái tát của người thông minh thứ thiệt, nó làm cho ta nhận ra ta sai, thì đau lắm :)

Đóng blog cho lành. Hiểu mà :) để xả hết bực dọc, để tha hồ nói xấu người khác mà không sợ có ngày họ đọc ra.

Trước khi mở lại blog, tôi đã gỡ xuống cơ man nào là những bài phê bình về tính cách của bạn bè xung quanh =)) Giá mà, họ hiểu rằng, trong thâm tâm tôi nghĩ vậy thôi, chứ tôi đối xử với họ vẫn tốt mà, và giá mà, họ nhận ra, trong thâm tâm họ cũng có nghĩ tốt đẹp gì cho tôi đâu, chỉ là họ không biết ra điều đó thôi ...

12.11.2011


Tôi nghĩ về những tin tức mà mình đã đọc.

Chẳng hạn, có 1 lần tôi đọc tin về một cặp vợ chồng nọ, sáng sớm thức dậy thấy trong nhà nồng nặc mùi ga, người vợ vội vàng …bật bếp ga để kiểm tra, bình ga nổ, và làm sập cả một căn nhà ba tầng, hai người được đem đi cấp cứu và sống sót, nhưng hai đứa con – lúc đó còn đang ngủ, không cứu nổi. Có người đọc tin tặc lưỡi bảo – sao dại thế, người thì lôi cả nền giáo dục của Việt Nam ra phê phán – những kiến thức cơ bản mà cũng không biết, có người lại suy ra lỗi của việc thi công căn nhà không đủ kiên cố… Tôi chẳng bình luận gì cả, nói đúng hơn là, tôi không bình luận nổi, khi đọc tới dòng người vợ vừa khóc vừa bảo: tôi giết con tôi rồi!

Có nhiều lần, tôi đọc về những tai nạn giao thông. Một cặp vợ chồng chở đứa con ngồi đằng trước, xe ngã, đứa con rớt xuống đường và xe tải hạng nặng cán chết. Hai người phụ nữ va quẹt với xe bồn, một người chết ngay lập tức và một người khác chết trên đường tới bệnh viện. Chiếc xe cấp cứu mất kiểm soát và lao vào những chiếc xe máy bên kia đường… Một người đọc bình luận trong bàng hoàng – tôi chưa bao giờ thấy tai nạn ở thành phố Hồ Chí Minh nhiều như lúc này. Tôi thì chỉ tự hỏi, những người đó, họ có biết rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của họ, hơn nữa, lúc tạm biệt người thân, liệu họ có biết đó là lần chào nhau cuối cùng?

Lại có lần, tôi đọc tin rằng dân số thế giới đã 7 tỉ người rồi, Mẹ Thiên Nhiên sắp hết gánh nổi rồi, phía dưới có một thằng khốn nạn bình luận: cứ chiến tranh đi thì sẽ chết bớt, cân bằng lại. Tôi chửi: ừa, ý kiến hay đó, nhưng tôi có một cách đơn giản hơn, sao bạn không thử giết chết vài người bạn thương yêu đi, cho thế giới cân bằng lại.

Trên một lần, bạn tôi ngồi nói chuyện với tôi, tha thiết cầu mong 2012 là năm cuối cùng của nhân loại, nó muốn uống thử vài hũ thuốc ngủ, nó không muốn suy nghĩ quá nhiều về tương lai nữa, vì mọi chuyện quá nặng nề và không đi đến đâu cả. Thỉnh thoảng, tôi có cảm giác lũ chúng tôi đang bước ra biển lớn và những con sóng càng lúc càng lớn, cứ toan xô chúng tôi trở lại bờ. Lúc nhỏ, tôi luôn vẽ một tương lai huy hoàng vì tôi tin là mình giỏi, mình đẹp, thế giới của mình hoàn hảo lắm. Lớn lên một chút, tôi khát khao quyền lực, khát khao sự nổi tiếng và tiền bạc khi rơi vào hoàn cảnh bất lực, tôi luôn nghĩ – các người hãy đợi xem, tôi sẽ dẹp tan các người như thế nào. Và bây giờ, những lúc bất lực đến mức bật khóc, lắm khi tôi nghĩ, hay là mình cứ đặt dấu chấm hết cho mọi thứ?

Tôi đọc ở đâu đó, rằng – Sự sống của một người không chỉ thuộc về bản thân anh ta, mà còn thuộc về những người yêu thương anh ta nữa. Rằng – Cái chết chỉ kết thúc một mạng sống, nó không kết thúc một mối quan hệ.

Tôi nhớ đến một câu truyện rất hay mà mình đã đọc, tựa là “Tuy đó là một chàng đẹp trai”, khi một người vật vã sống trong nỗi nhớ khôn nguôi vì một người đã mất, tôi đã nghĩ, khi Michael Jackson mất, khi Steve Jobs mất, cả thế giới tiếc thương, nhưng khi một người mà bạn yêu hơn cả mạng sống của mình, yêu hơn tất cả vật chất tiền tài danh vọng mà bạn có, yêu đến mức bạn sẵn sàng cho họ cái bánh duy nhất của mình, dù bạn đã rất rất đói, yêu đến mức bạn có thể rút hết máu của mình ra cho họ để họ sống, bạn có thể bất chấp cả thế giới cười chê, chỉ để người đó cười hạnh phúc, nếu người đó mất đi, bạn sẽ nhớ đến người đó còn nhiều hơn cả thế giới nhớ về Michael Jackson hay Steve Jobs, hay cả hai người đó cộng lại.

Mỗi người, là cả thế giới của một người khác. Như tôi khá tin rằng, tôi là thế giới của ba mẹ tôi.

Trở lại chủ đề báo chí, tôi và mọi người đọc một cái tin khủng khiếp về cái chết của một người, đọc về nỗi đau thương của người thân người đó, chúng tôi bàn luận, chúng tôi thương cảm, rồi chúng tôi cũng quên đi. Chúng tôi không đáng trách, vì nói cho cùng, đó không phải là chuyện của chúng tôi.

Nhưng những nhân vật trong câu chuyện đó, thì sao?

11/07/2011

The one that got away


In another life, I would be your girl...


Cảm giác hệt như hồi đó nghe Arvil hát "When You're Gone"
Nghe Lily hát "The littlest things"

Thiệt muốn khóc.

Tin xã hội

Riết rồi, khi đọc báo em ứ có dám đọc comment nữa ~

:(

Thê thảm lắm các bạn ạ. Chúng nó cứ bình luận theo cái dạng giống vầy: nguyên bài phân tích giá vàng hay ho của người ta, nó phán cho một câu xanh lè: "theo tôi, cứ thấy giá lên thì bán, giá xuống thì mua, vậy thôi, chi mà phức tạp". Quai hàm mình đụng đất, mô phật, y như là phát minh ra màu đỏ nó khác màu xanh ~

=.=

Bữa mình đọc Thiên Nga Đen, mở ngoặc, đối với một số bạn liên tưởng đến BỘ PHIM Thiên Nga Đen, thì không phải đâu nhé, đây là sách tài liệu thôi, dạo này mình nổi chứng sợ sệt với những thứ quá đậm đặc tình cảm, đóng ngoặc. Trong đấy có một câu hay ho, đó là: một trong những thứ dẫn dắt người ta đến những định kiến sai lầm chính là báo chí và truyền hình. Mình ngẫm đi ngẫm lại một hồi, rồi vừa đập bàn vừa cảm thán, trời ơi nói đúng quá...!

Nói vậy không có nghĩa là mình chống đối báo chí đâu nhé. Vì, nói cho cùng, một bài báo phải đảm bảo tính khách quan hoàn toàn khi nói về một vấn đề nào đó, và thông thường thì bất cứ bài báo nào, đặc biệt là những dự báo, luôn chơi nước đôi. Tỉ dụ như, không có đứa nào dám dự đoán vàng chắc chắn tăng giá, mà luôn đặt ra 1 đống điều kiện phức tạp, để rủi mà nó rớt (xui xui xui, phun nước miếng nói lại), thì vẫn có thể vin vào mà đổ thừa, này, không phải tao ngu đâu nhé, tại vì thị trường không có thỏa mãn điều này nè, thấy chưa ~

:-"

Chủ yếu là, khi thiên hạ vẫn đang phân vân suy nghĩ coi nên theo chiều hướng nào, thì một thằng nào đó gào lên, y như là một con bướm vỗ nhè một cái cánh, trong khi áp suất không khí, độ ẩm, bla bla, vừa khớp, thế là mọi người vỗ tay rào rào theo, xúm nhau khen hoặc chửi.

Nói đến đây, tự dưng có cái suy nghĩ, hoặc là, hiệu ứng cánh bướm ắt hẳn có liên quan đến hiệu ứng đám đông, hoặc là, mình vừa làm một phép so sánh ngu đần :(

Ví dụ như, trong cái đợt mà sự kiện tội phạm Lê Văn Luyện gây nên một vụ thảm sát tàn khốc gây phẫn nộ trong dư luận, bên cạnh nhiều người thương cảm, lo lắng, bàng hoàng... nói chung là những cảm xúc rất "người", thì lại có vài em não rỗng, lâu lâu hóng được vài chuyện xã hội, thích tỏ ra ta đây cũng hiểu biết, hoặc đu bám theo sự kiện thể thỏa mãn vài cái bệnh hoạn mang nặng tính thiếu não và bản năng thú vật của các em, lập Facebook của một tên TỘI PHẠM, lôi tên của thằng TỘI PHẠM đó ra trong mọi câu nói, rồi xúm lại like, cười cợt, vui vẻ trên cái chết của 3 con người.

Rồi bữa nổi lên sự kiện bé Yue Yue bị tai nạn giao thông và 18 con người ngoảnh mặt làm ngơ, "dư luận" phẫn nộ, xúm lại mắng chửi đồ xã hội Trung Quốc không tính người (??), đỉnh cao là có đứa phán một câu làm nội tâm mình chấn động sâu sắc: "càng hiểu về con người, tôi càng yêu loài chó."

Thiệt muốn chửi thề. Vì một cái vid đơn lẻ, lôi cả một xã hội TQ ra chửi, thậm chí, lôi cả một loài người ra chửi - mà quên mất bản thân mình là cái loài nào. Lúc hiền lành một chút, mình tự hỏi, trong số những người rất mạnh mồm gào thét chửi rủa trên kia, có ai đã chịu dừng lại để giúp người khi họ bị nạn, có lẽ là có - nhưng xin lỗi, 3 lần mình té xe nằm chỏng chơ ngoài đường, không có đứa nào chạy lại dựng xe giúp cả, chưa thấy thì mình chưa tin. Và nói đâu xa, vụ đụng xe bồn vừa rồi, khi người phụ nữ được cấp cứu tỉnh dậy, câu đầu tiên là hỏi xe của cô ấy đâu, vì tiền của cả nhà để trong cốp xe. Ồ, xã hội VN mình nó cũng tốt lành quá các bạn nhỉ ~

Còn lúc tâm trạng không tốt, mà lại đụng phải những cái comment điên khùng theo kiểu ngửi được mùi cống rồi bảo trong nhà hàng xóm có xác chết, thì mình bảo, mày yêu chó thì cứ lấy chó làm chồng làm vợ, trăm năm hạnh phúc nhé ...

=.=

Làm nhớ tới vụ một thằng khùng dở hơi nào đó của Ngoại Thương gào lên rằng lương dưới $1000 nó không làm. Thế là, có anh kia, đùng đùng nổi giận bảo: phải giáo dục lại tư tưởng đạo đức của các sinh viên trường tốp trên =))

Mình nói nhiều quá rồi.
Mei. Powered by Blogger.
© Moonland 2012 | Blogger Template by Enny Law - Ngetik Dot Com - Nulis