12/30/2021

30.12.2021

ít khi mình ghét ai mà ghét cùng cực đến vậy, nhưng thực sự mình ghét thằng chó em thằng H quá mức rồi. hễ thằng đó xuất hiện là y như rằng đ có chuyện gì tốt lành. không hiểu tại sao một thằng vô dụng ăn bám hại đời hại người như vậy cứ chường cái mặt dày ra mà sống nữa. 
.
chiều nay đi về ông bảo vệ kêu lại bảo thằng H để cả đống đồ trong phòng bảo vệ, thì ra là đồ trong cái xe hơi. mình vừa bưng đồ lên vừa cáu vừa chửi. nó bán xe hơi đ nói mẹ một tiếng nào. bán cái xe lấy 170tr mà mình khá chắc là để đưa tiền cho thằng chó em nó làm ăn cái đ gì đấy. tại sao nhà nó không cho nó tiền, mà phải bán xe. nhà có mỗi một cái xe hơi để ba mẹ đi lại, nó cũng bán. cái xe máy của nó mất đi đâu nếu không phải là cho thằng chó kia để giờ nó phải lấy xe của con M đi làm. giờ đến cái xe hơi nó cũng bán. mai mình sẽ hỏi chìa khóa xe click đâu, mình lấy về nhà để. mai mình còn muốn đi qua a3 xem thử, vì mình nghi là nó dắt thằng chó đó vô ở. nó mà làm vậy thật thì mình sẽ méc mẹ. 
.
nói chung là một năm chó má kết thúc một cách chó má.
.
mấy ngày này mình không ngủ được. đ hiểu vì sao. cái đầu lúc nào cũng đầy chuyện, chẳng có chuyện gì ra chuyện gì. cảm thấy cuộc đời này toàn là shit. từ ngày đi chích vaccine mũi 3 về mình lúc nào cũng cáu, toàn chuyện gì đâu. từ nghe con F kể thu nhập của nó giờ 80tr. ai cũng biết rằng tiền đó chủ yếu đến từ mẹ chồng nó, nhưng nó nói như thể bản thân nó kiếm ra được. mình nghĩ, năng lực quan trọng nhất cuộc đời này hẳn là năng lực luồn cúi. kiểu chịu đấm ăn xôi. và năng lực thể hiện bản thân nữa. và tính theo lẽ đó thì nó kiếm ra được thằng chồng như vậy thì thu nhập đó là của nó rồi.
mình thì đ có cái loại năng lực đó. mình bực mình chính mình, sau đấy thì mình bực mình ba mẹ mình. sinh mình ra làm quái gì vậy. 
.
đời vui hay buồn, kết luận 1 năm có tốt hay không, rốt cuộc vẫn là có tiền hay là không. éo có tiền thì chẳng chỗ nào vui nổi. mình còn là 1 miếng bọt biển, hút hết tiêu cực xung quanh. một ngày nào đó mà nhảy lầu, đảm bảo lý do sẽ kiểu đi ra đường dẫm phải bãi cứt chó, về nhảy lầu.
cuộc đời càng lúc càng tồi tệ. 2020 cứ trông chờ đến 2021 xem, và, quèo, 2021 bảo rồi tao sẽ cho mày biết cuộc sống nào đ có đáy nhé. 
2022 có vả vô mặt kiểu này không thì mình không biết, nhưng mình thực sự là quá chán nản rồi.
.
nửa đêm con LL vẫn nhắn, gửi hình bảo đo cái kích thước kệ, mỗi lần nó nhắn kiểu đó thì tim mình lại thót lên, xưởng lại làm sai cái gì rồi. chiều đi giao hàng còn không thèm quấn nylon cho người ta, giờ đ biết giải thích thế nào. 
chiều ba lại gửi nhầm hình và nhờ đó mình biết được ba nhận hàng ngoài làm. tiền sắt thì báo về nhà cho mình trả, tiền công cũng lấy tiền nhà trả, còn tiền giao hàng ngoài đi đâu thì mình đ muốn biết. 
.
mình đ thấy người đàn ông nào tốt.
ngay cả ba mình, dù là một người ba tốt nhất, cũng đ phải một người chồng tốt.
.
những ngày này mình ngán toàn bộ loài người. nhìn ai cũng thấy ghét. không ngủ được. dù trưa không có ngủ, buổi tối vẫn không ngủ được.

12/21/2021

Gửi 2021

Xin chào,

Vốn dĩ đây chỉ là một bài blog bình thường thôi, nhưng vì mình viết tới nửa chừng là ngán, thật là quá mỉa mai khi mình viết bài này để nhận ra cái thói xấu nhất của bản thân đó là bỏ giữa chừng những thứ đang làm. Cho nên, mình quyết định chuyển thành một là thư. Khi mình đọc lại thư những năm 2017 gửi 2018, hay 2018 gửi 2019, mình đã cảm thấy rất xa lạ. Giống như người đã trải qua tất cả những chuyện trong thư không phải là mình vậy. Nên mình chuyển cái bài này thành một lá thư luôn, để ghi chú lại những điều đã xảy ra trong năm 2020, hy vọng mình của năm 2021, 2022 khi nhìn lại sẽ cũng cảm thấy đó là một người xa lạ.

Bất kỳ sự thay đổi nào cũng đầy đau đớn. 

Nếu hỏi mình đau như thế nào, mình sẽ cười khẩy và chối, có gì đâu mà đau. Bởi vì dù gì mình cái sự đau đớn của mình cũng chẳng có căn cứ gì. So với một số người, cuộc đời mình cho đến giờ phút hiện tại vẫn êm đềm chán. Nhưng mình biết, năm nay, vì đủ thứ lý do, mình đã thay đổi. 

Thậm chí bây giờ khi nhớ lại đoạn thời gian này của năm ngoái, mình đã không biết rằng mình đã sống như thế nào, động lực nào có thể làm cho mình sống sót qua khoảng thời gian đó. 

Ngày này của năm ngoái, chính xác là bắt đầu từ ngày 15.12, mình đã khóc hoài khóc mãi, khóc với lượng nước mắt bằng cả 30 năm sống của mình cộng lại. Khi M nhập viện động thai, bác sĩ bảo khó giữ. Rồi Heo ra đời, 900gr, thoi thóp, nhỏ xíu, nhỏ hơn cả chai nước ngọt. Dây nhợ đầy mình. Mình ở trong bệnh viện với M, ai cũng có em bé kế bên, mỗi nó là không có, đêm nào cũng nằm khóc. Rồi ba mẹ vô thăm em bé, chỉ thở dài, vì em bé nhỏ quá. Tin tốt rồi tin xấu cứ dập tới liên tục. Ngày 25.12 M vô thăm Heo lần đầu tiên, rồi về, trên đường về dù cố gắng thế nào nhưng 2 đứa vẫn khóc không ngừng. Rồi 26.12, mình chở mẹ vô thăm Heo, thằng H gọi, bảo bác sĩ gọi nó, nói là tiên lượng xấu lắm, bác sĩ nói với mẹ là, chỉ có 30% hy vọng thôi. Mình với mẹ xuống lầu, ngồi chỗ cái bàn vắng, khóc không thở được. Cứ hỏi nhau, rằng liệu có bất kể điều gì mình có thể làm cho Heo không. Đêm nào mình cũng đọc kinh, vì đây là điều duy nhất có thể an ủi mình. Sau đó thì ngày nào tầm 2 giờ chiều mình với M cũng bắt taxi ra bệnh viện HV thăm Heo. Chỉ thăm được có 10-15p, nhưng đi xe cả đi cả về tận 2 tiếng, chờ thêm 45 phút, 1 tiếng nữa. Niềm an ủi duy nhất là hỏi nha xem hôm nay nó được đội nón màu gì. 

Ngày 2.1, mình vô thăm Heo lần đầu tiên. Nó nhỏ xíu, dây nhợ dầy mình, nhỏ nhất phòng. Đen đúa. Máy đo oxy cứ lên rồi xuống. Trong khoảng thời gian đó, không ai dạy nhưng bọn mình tự học được cách nhìn SPO2, biết phân biệt thế nào là thở oxy râu, thở CPAP, thở máy. 

Tới 13.1, nghe bác sĩ bảo vào ấp Kanguru, trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng vì cuối cùng cũng được ôm nó, lo vì nó yếu ớt, nhỏ tẹo, không biết chăm thế nào. Đêm đầu tiên ở lại bệnh viện, chưa có nó, trong phòng ghi "cấm sạc điện thoại", mình với M dắt díu nhau đi xuống dưới, ngồi bệt ở sảnh bệnh viện vừa sạc vừa cố nói cười. Bảo nhau, mai mốt Heo lớn, dắt nó về đây, chỉ cho nó cái chỗ này ngày xưa 2 mẹ của nó lê lết chờ ấp nó.

Rồi từ ngày 15.1 đến ngày 25.2 là chuỗi ngày không ngủ. Bác sĩ bảo 2 tiếng bơm sữa một lần. Phải luôn có một người thức canh nó. Ngày đầu tiên, sợ quá xin cái máy SPO2 để dòm vì không biết khi nào gọi là tím. Cái máy kêu to nhức óc, cứ liên tục báo động vì nhịp tim cao quá, sợ quá cứ nhấn chuông gọi điều dưỡng riết. Vừa canh cọng oxy không lọt ra ngoài, vừa canh cái ống sữa không lệch, vừa áp nó lên ngực, vừa cột cọng máy SPO2 vô chân nó. Giờ nhớ lại, mình thực sự không biết lúc đó mình đã trải qua như thế nào. Có lẽ khi không còn lựa chọn, mạnh mẽ là sự lựa chọn duy nhất, thì lúc đó người ta mới biết bản thân mạnh mẽ như thế nào. 

Những buổi chiều có em chồng M vô thăm, mình kêu nó ngồi với M, rồi mình ra ngoài, tìm chỗ nào vắng vắng khóc một trận cho đỡ áp lực. Heo cứ dòm ra cái cửa sổ, mình thì cứ nghẹn cái suy nghĩ, liệu mình có thể đưa nó về không.

Đối diện bệnh viện là cái trường trung học, trước Tết chúng nó tổ chức lễ, nhảy nhót hát hò, rồi sau đó mọi thứ im lặng. Mình hay nghĩ chờ tụi nó về học lại cho rộn ràng tí. Nhưng mà, tụi nó nghỉ một kỳ tết dài nhất thế kỷ. Do Covid. Qua Tết, mẹ bảo để mẹ vào một ngày cho về nghỉ. Ba chở mình về, nhìn cái nhà sao thấy lạ lẫm quá. Đi cắt tóc, tắm rửa một trận rồi ngủ một giấc. Tối đó vào nghe nói, Heo bị bướu huyết thanh, bị thiếu máu. Tối đó Heo bị tím 2 lần, SPO2 tụt xuống 80. Mình thấy kiệt sức. Cái sự mệt mỏi do thiếu ăn thiếu ngủ truyền kỳ không làm mình mệt bằng cảm giác bất lực. Mình để Heo nằm với M, bảo nó, mình đi ăn một trái táo. Nhưng mình cầm trái táo lên cái chiếu nghỉ giữa lầu 2 và lầu 3, vừa ăn vừa khóc. Cảm thấy bản thân sắp hết chịu nổi rồi. 

Những ngày đó, điều may mắn duy nhất là những người chung phòng với mình là những người rất tốt. Từ gia đình chị Hoa giường trong có ông chồng ngáy sấm sét và cái kiểu chăm con tỉnh rụi của bả, đến gia đình Mai Sâm thân thiện đã giúp đỡ hẳn 5 cái tã khi Heo bị khủng hoảng tã, rồi gia đình bà Trường An lắm chuyện, tới gia đình con Chó trông cục cằn nhưng hiền lành. Ai cũng khốn đốn, nên giúp đỡ nhau coi như chuyện đương nhiên. Giống như một cái luật bất thành văn, ở với nhau đúng một quãng đời đó rồi thôi, tụi nó sau này như thế nào, mình không biết, chỉ hóng được mỗi facebook con Mai Sâm. 

Rồi từ HV về nhà một đêm duy nhất. Chưa kịp vui một chút xíu nào, Heo bị sặc sữa tím đen mặt mày, hên ba có mua một cái bình oxy, kẹp vô cho Heo, sau đó đi cấp cứu trong đêm, chạy thẳng ra Nhi Đồng 1 và bắt đầu chuỗi ngày khủng khiếp ở đây. Mình và ba mẹ con Heo nằm lăn lê bò lết ở hành lang nhiều người đi lại, nhưng vì mệt quá rồi nên chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ ngay. Mỗi ngày bệnh viện đuổi người 2 đợt, một đợt lúc 7 giờ sáng đến 10 giờ sáng, một đợt từ 1 giờ chiều đến 4 giờ chiều. Nghĩa là mỗi bé chỉ có 1 người chăm, người nhà còn lại bị đuổi đi. Heo nhỏ quá, một người không cách nào quay nổi, cho nên bọn mình học được cách lén lút chạy trốn. Đi chăm bệnh mà y như đi ăn trộm. 

Rồi Heo ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển vô phòng, mình chưa quen cái "văn hóa" ở khoa hô hấp BV Nhi đồng 1, nên không biết rằng người ta thản nhiên chiếm giường ngủ. Vô thấy cái giường bày đủ đồ ăn thức uống vương vãi dơ bẩn, mình đã hú hồn, còn nghe những người cùng phòng bảo, giường đó trước có một em bé bị sởi nằm, bọn mình sợ quá phải xin chuyển ra hành lang nằm. Và từ đó là bắt đầu chuỗi ngày lê lết đầy mệt mỏi. 

Nằm 3 tuần rồi cũng được về nhà. Vẫn là về đúng một ngày, Heo lại bị thở mệt, lần này chạy lên Hồng Đức, người ta không nhận, nên chạy về nhà, tới sáng thì thấy Heo thở mệt quá nên lại ôm Heo chạy qua Nhi Đồng 1 nữa. Mới đầu cho Heo vô giường, sau đó uống sữa bị tím thì ôm ra cấp cứu. Mình bảo ba mẹ Heo về để mình canh, bác sĩ vô bảo cho ra giường, ra giường lại bị tím, tím lại quay vào. Sau đó mẹ vô chăm Heo, bác sĩ đi qua đi lại kiểu gì, bảo cho Heo thở CPAP. Mình đã nhớ lúc đó mình buồn muốn khóc. Thở CPAP nghĩa là lại ăn bằng ống. Giống như đi một quãng thật dài rồi quay lại vạch ban đầu. Mình nhớ mãi cảnh mẹ vừa ôm Heo, vừa giữ ống CPAP, nhìn Heo ho liên tục, mẹ ngước nhìn trời vừa khóc vừa đọc kinh. Cứ tưởng vậy là tệ lắm rồi, nhưng bác sĩ lại tiên lượng xấu, cứ đi qua đi lại coi, rồi bảo là bé bị nặng lắm đó. Lúc đó Heo cứ bị rút máu ngay háng, bị hút đàm. 

Buổi tối cuối cùng Heo nằm trên khoa Hô Hấp BV Nhi Đồng 1, Heo bị nghẹn đàm không thở được, mình kêu bác sĩ tới lần thứ 3, khi mà chỉ số SPO2 của Heo xuống tận 50 mà không lên lại, bác sĩ mới cuống quít xúm xít nhau bóp bóng rút đàm cứu Heo, mình đứng ngoài, trân trân nhìn vào, tới tận lúc xong rồi mình mới khóc, khóc không nín lại được, khóc muốn lọt tròng mắt ra ngoài, không thở được. Canh mãi tới sáng, Heo lại bị nghẹn đàm, mình lật đật kêu hộ lý bác sĩ cấp cứu, con hộ lý có vẻ như sắp tan ca không muốn làm, nó cứ chọt chọt mạnh vô lỗ mũi Heo, làm Heo chảy máu mũi. Mình không biết phải làm sao, chỉ biết vừa khóc vừa nói với Heo rằng mẹ xin lỗi. Mình hận con hộ lý đó, mình hận đám bác sĩ đã thay kháng sinh 3 lần liên tục cho em bé quá nhỏ như Heo. Mình hận khủng khiếp. Mình hận thằng chó bác sĩ Phúc quát nạt, tỏ ra nguyên tắc một cách tàn bạo dã man và không hề có tình người, nó đẩy tay mình ra rồi dí cái cọc CPAP vô mũi Heo đau đớn. 

Sáng hôm đó, bác sĩ Hà lên hỏi thăm tình hình Heo, rồi bác nhận Heo xuống phòng hồi sức tích cực. 

Heo phải nằm một mình trong phòng hồi sức tích cực, ba Heo bảo để ba Heo ở lại, còn mình với M về nghỉ. Trên đường về, mình chạy xe máy một mình, vừa chạy vừa khóc. Khóc thành tiếng, mình dừng ở đèn đỏ, khóc hu hu. 

Sau đó thì là những ngày bác sĩ tiên lượng xấu. Rất xấu. Mình với M ngồi trong cái hẻm tối tăm phía sau phòng hồi sức tích cực, khóc, nhớ Heo, rồi khóc. Nhưng - nhờ biết bao nhiêu phúc đức, bao nhiêu phù hộ - Heo khỏe lại. Heo được trở lại khoa, lần này mình nhất định Heo phải vào nội tổng quát, phải nằm phòng dịch vụ. Gần 3 tuần Heo ở hồi sức tích cực, cũng là 2 tuần giãn cách xã hội, nhân viên nghỉ làm học sinh nghỉ học. Đáng lý như bình thường thì mình sướng dữ lắm, nhưng đối với mình thì đấy là thời kỳ tăm tối nhất. 

Sau đó, ngày 2.5, bác sĩ bảo, cho Heo về. Vì ba Heo đã đi làm, nên ba chạy ra rước Heo. Mình đưa Heo về nhà, ráng chăm, hễ có chút dấu hiệu là lập tức chở Heo đi khám. May làm sao phòng khám bác Hà ngay ở đầu đường. Sau gần 2 tháng ở nhà, Heo lại phải nhập viện, nhưng lần nhập viện này mình vô thẳng khoa nội tổng quát, lần nhập viện này nhẹ nhàng dễ chịu nhất, dù lúc ra thì là gây gổ với bác sĩ mà ra, do Heo hết ven rồi, bọn mình kí giấy đi về. 

Heo đi về, rồi ở nhà tới bây giờ. Biết ngồi, biết chạy xe, hay hóng chuyện và đặc biệt ham đi chơi. Lúc mình viết đoạn này, cả nhà mình (ba mẹ, mình, ba mẹ Heo và Heo) mới đi gigamall về, ăn sumo BBQ. Heo đãi sinh nhật.

.

Giờ nhớ lại, đó là một khoảng thời gian thật sự khủng khiếp. 

.

Năm 2020 cũng là một năm khủng khiếp. Bởi vì dịch bệnh COVID. Thế giới phẳng lòi ra mặt xấu của nó, những chuyến bay nhanh chóng và tiện lợi - cho con người và giờ cho cả virus. Sau khi Trung Quốc bị dịch vật, thì tới Mỹ và Châu Âu - kèm theo chứng khinh thường châu Á và chế độ dân chủ quyền riêng tư gì đó, bên đó còn bị nặng hơn Châu Á. Lúc mình viết những dòng này thì Mỹ đang đỉnh điểm số người mắc bệnh và chết bệnh. 

Thành ra, không có ai đi du lịch cả, như vậy cũng có nghĩa là, không bán được hàng du lịch nữa. Hoàn toàn không bán được nữa. Ba mình phải cho đóng cửa xưởng, giờ chỉ có mỗi ba và anh Cường và thằng Việt làm trên xưởng. Ba đã nói rằng, ba chưa bao giờ nghĩ là ba sẽ hết thời theo cách này. 

Thành ra, ba mẹ nghèo hẳn. Mình mất 6 tháng đầu chăm Heo không buôn bán được gì, 6 tháng sau lại dính dịch, nên buôn bán siêu chậm siêu ế, mình có đọc lại năm 2018, nghe nó bảo rằng tháng 1 bán lời 50 triệu. Nhớ lại thấy thèm nhỏ dãi, giờ mỗi tháng mà được mười mấy hai mươi triệu là mình mừng rồi, tháng 12 này mình bán được có mấy triệu... Chuyện thiếu tiền làm mình nghi ngờ sâu sắc rằng mình đã sai khi mà nghỉ làm công sở. Mình không tưởng tượng được cách nào để quay lại làm công sở nữa. Mình còn nghĩ, mình già quá rồi. 

.

Mình đang bấu víu vào những niềm tin không đâu vào đâu cả. Thí dụ như mình học tiếng Trung và tiếng Pháp. Nghe có vẻ hay ho và đầy định hướng, nhưng thực ra, mình thấy mình bất tài lắm, không có cái gì ra cái gì cả. Mình toàn học nửa vời, không có môi trường luyện tập nên không có nói được, nghe cũng dở nữa. 

.

1. Mình cảm thấy nể trọng nhất là những người luôn kết thúc những gì bản thân đã bắt đầu, và trong quá trình làm việc đó hết sức tập trung phấn đấu, không bị lung lạc và phân tâm. 

Thí dụ như những blog đã hoàn thành rất nhiều bộ truyện.Có bộ dài đằng đặc, có bộ chẳng hay ho gì. Nhưng họ đã hoàn thành. Cái chữ hoàn thành thật sự rất đỉnh. Đã làm là làm cho hết, đã làm thì phải có kết quả. Ngày xưa mẹ dạy mình như vậy, mình không cảm thấy gì, nhưng giờ nghĩ lại, đó mới là một phương châm sống cho đúng đắn. Chứ cứ nửa chừng rồi bỏ như mình, thật chẳng ra gì. 

2. Dạo này mình nhận ra, cách mình sử dụng đồ cũng nửa chừng. 

Hôm qua mình lục tủ đồ phát hiện ra cái váy da, mình lấy xỏ vào rồi kiếm áo phù hợp để mặc, thì cái váy da tróc da rớt từng mảng xuống. Vậy là xong đời cái váy da. Mình mua lúc nào không nhớ, nhưng chắc chắn chưa mặc lần nào. Trong tủ đồ của mình không thiếu những món đó. Cái cảm giác bỏ thì thương còn vương thì tội cứ lởn vởn hành hạ trí óc. Những bộ đồ mình hay mặc thì quanh đi quẩn lại có nhiêu đó, còn những bộ treo rất trịnh trọng thì có bộ mua cả 10 năm rồi chưa mặc lại lần nào, nhưng mình không nỡ bỏ, thì thực sự không có lý do gì để bỏ, vải còn mới tinh, mặc vẫn vừa. 

Nhưng có lẽ, điều mình nên nghĩ là, lý do gì để giữ. 

Mình nhớ tới những cái link mình đã lưu trên thanh dấu trang. 99% trong số đó mình không đọc hay nghiên cứu tiếp. Giống như những món ăn dư cho vào tủ lạnh, cứ nghĩ mai sẽ ăn tiếp. Nhưng thực ra thì nó chỉ nằm đó đến khi tủ lạnh quá đầy thì đem đi đổ. 

Cho nên, từ giờ đến Tết, mình sẽ chỉ làm một chuyện, đó là dọn dẹp. Từ tủ lạnh, tủ quần áo, đến những cái link trên thanh dấu trang hay những trang đã lưu trong facebook. Và năm sau, nguyên một năm, mình sẽ cố làm một việc, đó là bớt lưu trữ lại. Bất kỳ lúc nào muốn nhấn lưu, mình sẽ dành thời gian để đọc cho hết trước đã, nếu bây giờ không đọc thì tương lai chắc cũng chẳng đọc đâu. Những cuốn sách download sẽ được dành 1 tuần để đọc, không đọc thì xóa. Trước khi mua đồ, mình sẽ chỉ mua vừa đủ xài cho một lần, áo thì mua về mặc liền. Không để-dành nữa, thứ duy nhất nên để dành là tiền thôi.

2. Và mình sẽ cố kết thúc những thứ mà mình đã bắt đầu. Dù đó là thứ gì. 

Cái mốc của mình lúc nào cũng là 2 tuần, 20 ngày, hoặc 2 tháng. Động lực của mình chỉ xài được trong mốc đó, qua rồi thì mình toàn tìm cớ để không làm nữa. Cái gold list của mình chừng mười mấy ngày là héo úa dần. Chẳng chơi nổi. Thậm chí bullet journal cũng vậy. Mới làm thì thích lắm, vừa qua cơn thích thì thôi luôn. Bỏ lơ luôn, y như những cuốn sổ xài chưa tới 1/3.

.

Thành ra, dù hơi lủng củng, nhưng mình mong rằng, trong năm tới đây, mình phải có kết quả cho một chuyện gì đó. Bất kỳ chuyện gì. 

Mình nhận ra điều quan trọng nhất không phải là lên kế hoạch mà là bắt đầu làm. Thành thử ra mình sẽ không đặt một mục tiêu hay đích đến hay to-do list, goal list gì đó nữa. Mình sẽ đợi năm 2021 báo cáo. Vậy thôi.

Mei. Powered by Blogger.
© Moonland 2012 | Blogger Template by Enny Law - Ngetik Dot Com - Nulis