7/01/2010
Vớ vẩn
1.
Chết mất chết mất ... có điểm thi và lịch học mới rồi. Điểm thì be bét, nhưng chưa chết [chú ý: là "chưa" ấy nhé, vì cơn mưa bom cuối cùng vẫn chưa đến] 9/8 là phải đi học, nhưng ngồi nhà cũng nhớ bạn nhớ bè nên cũng không đến nỗi chết ... chết là chết ở chỗ, học kỳ cuối năm 4 này mình học ở lầu 5 cơ đấy, leo cho lọi cẳng hay chi vậy trời!!! Mình thiệt không hiểu trường mình à nha, suy nghĩ sắp xếp không logic tẹo nào, đáng lẽ lũ năm nhất còn trẻ còn khỏe còn hăng thì cho nó leo lầu 5 chớ, mình năm 4 gìa cả yếu đuối bệnh tật đầy mình, gặp mình 1 đời lười vận động nữa, leo lầu 5 ná thở sao học nổi ... ôi ~
Đã vậy còn là buổi chiều - BUỔI CHIỀU đó, cái buổi mà mình vật ra ngủ đó, rầu không!
2.
Nhiều khi mình sợ người ta đánh giá mình qua cái vẻ ngoài của mình. Chạy xe đẹp đấy, laptop đẹp đấy, nhưng trong túi chả bao nhiêu tiền đâu, toàn đồ người ta cho không à. Mang mác "ét vê Ngoại Thương" đấy, nhưng dốt lắm, chả thông minh quái gì đâu. Nhìn xa xinh xinh thế đấy, chớ tiếp xúc thì vô duyên phải biết, mà cái mặt, nhìn chán phải biết đấy. Có một dạo, gặp người lạ hỏi hỏi "em đi học hay đi làm" mình bảo "em bỏ học hồi lớp 12, bây giờ đang thất nghiệp, chuẩn bị đi coi mắt lấy chồng Hàn", thế là rối cả lên, khuyên can đủ điều, mình bên ngoài gật gật, bên trong cười sằng sặc, thế mà vui.
Ôi.
3.
Dòm cái bảng điểm thấy rầu. Nhiều lần tự vận động bản thân "phải cố gắng lên chớ" nhưng sáng sáng phải mở mắt dậy, lại nghĩ "đằng nào đi thi chả có đề trước" thì lại vật ra ngủ. Ôi giời... Gặp dạo này đụng mấy chuyện trong trường, nghe đồn bà này bà kia bà nọ ăn tiền sinh viên để chấm điểm cao, mà rầu. Rầu cho cái nền giáo dục việt nam thì ít, chớ rầu cho túi tiền thì nhiều =))
4.
Buồn thì vô Hội suy đồi có điều kiện của WS đọc mấy thứ. Nhiều khi có cảm giác chỗ đó là nơi quy tụ nhiều đứa khùng giống mình nhất. Mà buồn cười, có mỗi cái nick MX-chan mà cứ quên tới quên luôn, quên cả pass, cũng hên là đó giờ xài có 3 cái pass, thử từng cái rồi cũng trúng. Khoái WS từ cái giao diện trang chủ, nhìn hay ho, mấy có topic khơi nhiều thứ hay ho không kém.
5.
Chả bao giờ ưa Biển. Nói chứ, Biển là chỗ duy nhất mà mình muốn làm gì thì làm. Bò càng trên cát, đạp đạp rồi xây một đống cát, muốn gọi là núi thì là núi, muốn gọi là lâu đài thì là lâu đài, lấy cái vỏ ốc vẽ một đống chữ Min Min Min Min, hay bay xuống biển ngụp lặn bơi tạt nước ... chả ai nói gì. Mà vì thế nên cũng chả có thứ gì là của mình, làm cái núi cát bự và rất đẹp [khuyến mãi thêm cái hồ kế bên hắc hắc hắc ...] nhưng vừa nhấc cái mông bỏ đi một phát là một lũ khác vô phá. Nói gì ? Hổng lẽ nói "cái núi này của tao mà" ... Ngớ!
7.
Cũng lâu rồi không ai ôm mình. Ủa nhầm, cũng lâu rồi mình không để ai ôm mình.
8.
Haish ~ hổng lẽ bây giờ phải thực sự mơ về các sama. Con trai koolz chết bà nó đi đâu hết rồi mà quanh mình toàn lũ dở hơi ...
10.
Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn
Nhưng mấy ai biết được điều đó, mà dẫu có biết đi chăng nữa thì mấy ai làm được điều đó. Bao nhiêu mới là đủ? Chừng nào mới chịu dừng? Rồi lại than thở, ôi tiền với chả bạc. Bài ca này tới bao giờ mới kết thúc.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Mei. Powered by Blogger.
0 comments:
Post a Comment