Nhân dịp bức tâm thư của một người Nhật khiến cư dân mạng dậy sóng, mình cũng muốn viết ra một tâm thư của mình (dù không gửi ai và chắc chắn là sẽ làm mọi người đọc cảm thấy bình yên nhẹ nhàng chứ không dậy sóng đâu).
(Đến bây giờ mình vẫn tự hỏi cư dân mạng là thằng nào mà em này hở vú một tí là phát sốt, em kia hở mông một tí là phát sốt, anh em nhà người ta chụp hình đăng lên là phát sốt, bố con người ta chụp hình đăng lên cũng phát sốt, rồi người ta viết bức thư nói xấu mình thì mình cũng phát sốt... Mình không biết nó là ai, nhưng chắc chắn là nó nên đi khám bệnh liền đi kẻo quá muộn.)
Mình chưa từng đi Nhật, tất cả những thứ mình biết về Nhật đều là tọc mạch chỗ này 1 tí, chỗ kia 1 tí, hoàn toàn không có dẫn chứng cụ thể hay thề thốt danh dự gì cả. Nên mình không dám nói.
Tuy nhiên, tiếp xúc với người Nhật thì mình đã từng. Và có một điểm nho nhỏ trong tính cách của họ khiến mình "phát sốt" (nghĩa đen chứ không phải nghĩa bóng), đó là sự giả lả.
Giả lả kinh khủng luôn ấy chứ không chơi đâu!
Mình tự hào là trình độ tiếng Nhật của mình không nằm trong đánh giá xếp hạng nào của bất kỳ tổ chức nào uy tín hay thất tín trên thế giới. Theo mình tự xếp loại thì nó thuộc level bập bẹ. Hồi làm ở công ty cũ, mình có làm việc với một cô quản lý vùng người Nhật, lần đầu gặp gỡ mình bập bẹ chào hỏi và nói nhảm nhảm mấy câu kiểu cô bao nhiêu tuổi, cô biết tiếng Việt không. Cô ấy khen tiếng Nhật của mình khá quá. Lần thứ hai gặp cổ, lịch sự rót trà mời cổ, mới nói 2 tiếng xin mời, cổ ồ lên và bảo hình như lần này tiếng Nhật của mình khá hơn lần trước.
Mình tròn xoe mắt, không lẽ huỵch tẹt hỏi chứ ủa mới xổ có 2 chữ mà sao biết tiếng Nhật giỏi hơn lần trước? Lắm khi ngoài 2 chữ đó ra nó quên sạch rồi ấy chứ (nói thiệt chứ không đùa đâu, trình độ xuống cấp theo thời gian).
Y như khi mình đứng lên giới thiệu bằng tiếng Nhật rằng em tên Mei, em năm nay 24 tuổi (năm ngoái), em là nhân viên Marketing, thì nguyên khán phòng ồ lên "ôi tuyệt quá"...
Tâm trạng của mình là: Đệt...
Giao dịch với người Nhật thì thường xuyên nhận được câu: tôi sẽ suy nghĩ. À, nhân tiện, câu này là đại diện cho sự khác biệt một trời một vực của văn hoá phương Đông và phương Tây: khi người Mỹ nói: tôi sẽ suy nghĩ thì 80% là họ đồng ý, khi người Nhật nói: tôi sẽ suy nghĩ thì 90% họ từ chối. Y như là: anh là người tốt lắm, ở bên cạnh anh bình yên lắm, anh hiền lành ấm áp, ... hay là mình bất chấp hết chia tay cmn đi anh.
Quay lại chủ đề, mình không nói cái tâm thư đó sai, nó nói đúng hết trơn hết trọi về tình trạng của một bộ phận người trẻ Việt Nam (không bao gồm mình và một số bạn của mình). Mình ừa hết. Mình chỉ bao biện bằng 1 lý lẽ duy nhất thôi: nhưng mà, chúng tôi không tự tử nhiều như bên bạn đâu đó nha!
Vậy thôi.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Mei. Powered by Blogger.
0 comments:
Post a Comment